Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 652: Ta có sợ gì

Một cái cây biết nói chuyện!
Khí tức kinh khủng, uy áp nặng nề.
Yêu tộc?
Trên đỉnh Trì Vân Sơn thần bí, có một yêu tộc khổng lồ?
Trì Vân Sơn rõ ràng là đất truyền thừa của tu sĩ nhân tộc, ngay trên vùng đất truyền thừa của nhân tộc, sao lại có yêu tộc?
Lại còn thủ sơn linh! Thủ sơn linh là gì?
Khương Vọng bước tới một bước, theo bản năng bảo vệ Diệp Thanh Vũ sau lưng. Mặc dù lúc này hai người vẫn còn đang được bảo vệ bên trong Thất Sắc Kỳ Vân Xa.
Nhưng cái thủ sơn linh khổng lồ này, đủ làm người ta sinh lòng kính sợ.
Nếu phát sinh tranh chấp, hắn không có nửa phần nắm chắc.
"Thủ sơn linh các hạ, chúng ta chỉ là vô tình xúc phạm!" Khương Vọng lớn tiếng nói trước.
Cây đại thụ ngừng rung, nó không trả lời, cũng không có động tác nào thêm.
"Các hạ? Các hạ?"
Khương Vọng gọi nhỏ thêm mấy lần, vẫn không có đáp lại.
Cứ như cái vị "Thủ sơn linh" này chỉ thức tỉnh trong chốc lát ngắn ngủi mà thôi.
Khương Vọng quay đầu, hỏi Diệp Thanh Vũ: "Ngươi biết đây là cái gì không?"
Diệp Thanh Vũ điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa từ từ lùi ra sau: "Chưa từng nghe cái tên thủ sơn linh."
Diệp Lăng Tiêu chưa từng nói gì về Trì Vân Sơn, không biết là quá yên tâm, hay có kế hoạch gì khác.
"Thời cổ đại, thủ sơn linh là trấn thủ sơn môn chi linh, là một loại cấp bậc, thân phận, là chính thức được sắc phong, được thiên địa thừa nhận." Tiếng Khương Yểm trong Minh Chúc vang lên: "Chỉ có đại tông môn chân chính, mới có tư cách, mới có năng lực sắc phong thủ sơn linh."
Hiếm khi không đợi Khương Vọng hỏi, đã chủ động giải thích nghi hoặc.
Trong bí cảnh Thất Tinh Lầu, Khương Yểm luôn trong trạng thái uể oải, thậm chí còn như rơi vào ngủ say, từng có một khoảng thời gian rất dài hắn hoàn toàn im lặng, không ngờ ở bí cảnh Trì Vân Sơn lại có tinh thần như vậy. Có phải là có nghĩa, Trì Vân Sơn có mặt trong thực tế? Dù tốc độ dòng chảy thời gian của nó khác biệt?
"Ý ngươi là, Trì Vân Sơn là nơi truyền thừa của một đại tông môn cổ đại?" Khương Vọng hỏi.
"Ở chỗ này, có lẽ ngươi sẽ thu hoạch vượt quá tưởng tượng." Giọng Khương Yểm mang vẻ mong đợi.
Có vẻ y rất hứng thú với Trì Vân Sơn, hơn nữa còn cố ý dẫn dắt.
Khương Vọng đè suy đoán trong lòng xuống, đối với Khương Yểm, là phải có sự kiên nhẫn và cảnh giác. Chuyển qua hỏi Diệp Thanh Vũ: "Không phải ngươi bảo vân tước tìm thấy Thần Thông quả à? Ở đâu?"
"Vân tước nhi thấy, ngay đằng sau cái cây này, ở trên cành." Diệp Thanh Vũ đáp.
Chẳng lẽ cây đại thụ này là Thần Thông thụ thật? Thần Thông thụ yêu?
Không có khả năng lắm.
Nếu trên đời thật sự có Thần Thông thụ yêu, các đại thế lực cao cấp đã nhảy vào tranh giành, tìm cách nhốt nuôi rồi, làm gì có cửa chưa từng nghe nói tới?
Thiên đạo có thiếu, bản thân Thần Thông quả đã là kỳ trân hiếm thấy. Nếu nó kết ở trên cây, cây này lại còn có linh trí, trở thành thụ yêu, thì nó cường đại biết bao nhiêu? Có vô số thần thông trời sinh? Sự mạnh mẽ như vậy quả thật là không thể tưởng tượng được.
Phải biết cực hạn Nội Phủ của tu sĩ cũng chỉ tới Thiên Phủ, kiêm cổ năm thần thông cũng đã là hết sức lắm rồi, hầu như không thể vượt qua sự chênh lệch tiên thiên. Nếu thật có tộc quần như Thần Thông thụ yêu tồn tại, e là đại chiến thời viễn cổ phải sửa lại kết cục.
Khương Vọng nghiêng về khả năng Thần Thông quả chỉ được "Gởi" trên mình thủ sơn linh hơn.
Vấn đề bây giờ nằm ở chỗ, cái vị thủ sơn linh trước mặt này không có động tĩnh. Vừa rồi lên tiếng là để cảnh cáo? Cảnh cáo xong lại trở về yên lặng?
Nhưng tóm lại là không thể cứ chờ đợi như vậy.
Một khi Nghênh Khách đình bên kia phân ra thắng bại, Thần Thông quả nơi này e là sẽ sinh ra biến cố.
"Thử xem có hái nó xuống được không." Khương Vọng nghĩ, bắt ấn quyết, sợi xích đen nhánh từ trong hư không chui ra.
Thần Thông quả nằm trên thân thủ sơn linh chưa biết sâu cạn ra sao, Khương Vọng không thể tùy tiện đi qua mà hái, nhưng dùng Tù Thân Tỏa Liên thử một cái thì không sao cả.
Được thì tốt, không được thì lại nghĩ cách khác.
Diệp Thanh Vũ điều khiển vân tước ‘chỉ đường’ cho Tù Thân Tỏa Liên, tay nắm chặt cây cờ xanh, chỉ cần có chút động tĩnh không đúng, lập tức điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa bỏ chạy.
Tù Thân Tỏa Liên chui ra hư không, lượn ra đằng sau thân hình to tướng của thủ sơn linh.
"Dừng tay!"
Bỗng có một tiếng quát to.
Một cái trận bàn ẩn dưới đất tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trên trận bàn đột ngột xuất hiện một cánh cửa ánh sáng mang phong cách cổ xưa, Đấu Miễn từ trong cánh cửa đó nhảy ra.
Tay phải giơ đao chém xuống, mang theo ánh đao mạnh mẽ sáng ngời.
Keng keng!
Ánh đao va chạm với Tù Thân Tỏa Liên.
Đây là một thanh đao khá là khoa trương, trên thân đao có hai chỗ đột ngột nhô ra, hình dáng thanh đao cường liệt, vừa dữ dằn vừa nặng.
Chỉ tiện tay chém một đao, không ngờ lại như chia làm hai thế giới, làm Tù Thân Tỏa Liên không tiến thêm được nữa!
Thì ra Đấu Miễn đã tới nơi này rồi, nhưng không biết tại sao lại không hái Thần Thông quả, mà bày một cái trận bàn có thể na di, để đề phòng Thần Thông quả bị người ta lấy mất.
Còn mình thì chạy tới đình nhỏ ở phía nam núi để tìm gì đấy.
Đấu Miễn căm tức nhìn Khương Vọng: "Các ngươi muốn làm gì? Thần Thông quả mà hái xuống, thời gian ở Trì Vân Sơn sẽ kết thúc!"
"Thời gian ở Trì Vân Sơn kết thúc là ý gì?" Khương Vọng cau mày.
Một giọng nói già nua vang lên sau lưng.
"Các ngươi rốt cuộc là đang giả vờ không biết, hay thật sự không biết?"
Chẳng biết lúc nào, Vân Du Ông cũng đã chạy đến đỉnh núi.
Hắn và Đấu Miễn đều có chuẩn bị trước, gần như là chạy đến đỉnh núi cùng một lúc, lưu lại thủ đoạn kiềm chế lẫn nhau, sau đó chia ra đi tìm bí mật mà mình nắm được manh mối.
Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ, bởi vì chẳng biết gì về Trì Vân Sơn, nên bị lãng phí nhiều thời gian.
Bởi vì định đi tới hái Thần Thông quả, nên làm cho cả hai phe đều sinh ra địch ý.
Khương Vọng cầm kiếm trong tay, nhìn Vân Du Ông: "Không biết thật thì sao? Mà giả vờ không biết thì sao?"
Hắn vốn không muốn giải thích, cũng không có nhu cầu cần giải thích. Mọi người tới Trì Vân Sơn đều có nhu cầu của riêng mình, là liên quan đến lợi ích đấu tranh cơ bản, không phải ngồi xuống luận đạo là có thể giải quyết mâu thuẫn.
Ai hiện ra địch ý trước, hắn sẽ đả kích trước, chính là đơn giản thô bạo như vậy.
Mặt Vân Du Ông ẩn dưới vành nón lá, giọng cứng đơ nói: "Lăng Tiêu Các đúng là bá đạo! Đây là muốn lật bàn cờ, giống như Diệp Lăng Tiêu ba mươi ba năm trước phải không?"
"Ta không biết ba mươi ba năm trước Diệp các chủ đã làm gì, nhưng ngươi có thể đổ hết lên người ta."
Khương Vọng rút kiếm ra, khua nhẹ một đường, nhìn Đấu Miễn, rồi nhìn Vân Du Ông: "Quá lắm thì là cả hai người các ngươi cùng tiến lên thôi, ta có gì phải sợ?"
Diệp Thanh Vũ khẽ cau mày. Nàng không biết ba mươi ba năm trước cha mình đã làm gì, nhưng nàng không thích giọng điệu quái khí của Vân Du Ông .
Mặc kệ giọng nói của Vân Du Ông nghe già cả như nào, có thể đi vào Trì Vân Sơn, chứng tỏ niên linh đều chỉ từ ba mươi ba tuổi trở xuống. Có nghĩa là vãn bối của Diệp Lăng Tiêu, vậy mà giọng điệu khi nói tới Diệp Lăng Tiêu, lại đầy khinh miệt, không có chút nào tôn trọng.
Thấy Khương Vọng tỏ thái độ, Diệp Thanh Vũ lôi từ ngọc bội trữ vật hai khối vuông màu đen, ném lên không trung!
Khối vuông nhanh chóng phình to ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.
Bốn cái cánh mở ra, khôi đen giáp đen đao đen, mắt đen, đứng lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Vân Du Ông .
Tứ sí Mặc võ sĩ!
Hồi đó ở thế giới Thất tinh, Điền Dũng của Điền gia cũng có một nhị sí Mặc võ sĩ, cũng là bảo bối khó mà có được. Nhị sí Mặc võ sĩ là chiến lực Đằng Long cảnh, tứ sí Mặc võ sĩ là chiến lực Nội Phủ cảnh.
Vậy mà Diệp Thanh Vũ một phát lấy ra tới hai cái!
Khương Vọng vốn đã quắc mắt đứng đó, không sợ lấy một chọi hai, dáng vẻ khá là hùng dũng, nhưng khi Diệp Thanh Vũ ném hai tứ sí Mặc võ sĩ ra, đột nhiên chợt sinh ra cảm giác muốn ỷ thế hiếp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận