Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1560: Cho ngươi sự tín nhiệm cuối cùng của ta (1)

Rất nhiều người cảm thấy, sự tồn tại của Trường Sinh Cung, phần lớn thành lập dựa trên sự thương tiếc của đương kim thánh thượng với người đã mất ...
Một khi sự ngu xuẩn, tham lam, càn rỡ của Lôi quý phi bị công khai thì cơ hồ sẽ rút hết tất cả cơ sở tồn tại của Trường Sinh Cung.
Cho nên Công Tôn Ngu tình nguyện tự cắt đứt đầu lưỡi, cũng phải bảo vệ bí mật. Bởi vì nếu sự thật bị phơi bày thì sẽ làm mất toàn bộ thể diện Trường Sinh Cung.
Cho nên khi Khương Vô Khí còn sống, Phùng Cố cũng không nói tiếng nào. Bởi vì sau khi Lôi quý phi chết đi, ý nghĩa cuộc sống của lão là cả đời bảo vệ Khương Vô Khí.
Nhưng Khương Vô Khí cũng đã chết rồi ...
Tình yêu thương của thiên tử đối với y nay còn ý nghĩa gì nữa?
Thiên tử hết sức sủng ái Lôi quý phi nhưng Lôi quý phi đã chết.
Thiên tử dùng từ “vô cùng bi ai” để hình dung nỗi thống khổ của lão nếu như lão mất đi Khương Vô Khí, thế nhưng Khương Vô Khí cũng đã chết rồi.
Trong lòng Phùng Cố chỉ còn sự hận thù, lão muốn hoàng hậu phải chôn cùng Lôi quý phi thì đáng lẽ phải xảy ra từ mười bảy năm trước.
Cho nên khi lão treo cổ chết ở linh đường, mặt hướng về phía hậu vị, thậm chí còn dùng cả hình ảnh nhện ăn con để ám chỉ hoàng hậu …
Vì thế lão lấy ra đao của Lâm Huống, dẫn dắt Lâm Hữu Tà lật lại vụ án cũ năm đó.
Toàn cảnh của vụ án, từ mười bảy năm trước, đến mười bảy năm sau, rốt cuộc đã hiện rõ trong lòng Khương Vọng.
Lôi quý phi, hoàng hậu, Điền gia, Lôi gia, Khương Vô Khí, Công Tôn Ngu, Phùng Cố... Lựa chọn của mỗi một bên, bây giờ đều hiện ra rõ ràng trước mắt.
Thời khắc này Khương Vọng càng biết nhiều thứ hơn so với Lâm Hữu Tà.
Hơn nữa hắn còn biết một chuyện mà Lâm Hữu Tà không hề hay biết, đó chính là tin tức một người thần bí nào đó đã nói với hắn trước cửa Tuần Kiểm phủ đô thành rằng …
Lâm Huống quả thực đã tự sát.
Dĩ nhiên, chuẩn xác hơn là bị ép chết ...
Lâm Huống năm đó bắt Điền Phần, hiển nhiên đã tìm ra đầu mối gì đó, thậm chí Vạn Linh Đống Tuyết lau trên vũ khí của tên thích khách kia, chính là Điền Phần bôi lên cũng không chừng.
Người như Lâm Huống, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tự sát. Cho dù Điền Phần chết ở trong ngục, tất cả chứng cứ đã bị xóa bỏ, tất cả đầu mối cũng bất lợi đối với lão, thì lão cũng sẽ cố gắng đi tìm đầu mối mới, đi tìm chứng cứ mới, cho đến khi nắm được chân tướng cuối cùng kia.
Nhưng nếu như có người lấy Lâm Hữu Tà để uy hiếp lão thì sao ?
Lâm Huống khi đó, hẳn đã biết bóng đen mà bản thân đang phải đối mặt là gì, cũng hiểu rằng, đối phương hoàn toàn có thể biến tất cả lời uy hiếp thành sự thật.
Nếu như lão không muốn những chuyện kia phát sinh, lão chỉ có thể chết đi, mang tất cả đầu mối ngủ say vĩnh viễn.
Khương Vọng nhìn Lâm Hữu Tà, trong lòng lặng lẽ nghĩ.
Vinh dự của Thanh Bài, tất nhiên đáng giá để lão dùng cả đời này để bảo vệ.
Nhưng độc nhất chỉ có nàng...
Vì nàng, lão ngay cả vinh dự của Thanh Bài cũng có thể buông tha.
Lão nguyện ý “úy trách tự sát”.
Sức nặng của người phụ thân đã lấn át cả Thanh Bài.
“Đáng tiếc chúng ta không có chứng cứ.” Khương Vọng thở dài nói.
“Không, ta có.” Lâm Hữu Tà đáp.
“Chứng cứ gì?” Khương Vọng hỏi.
“Công Tôn Ngu đã chết, Ô gia gia cũng chết rồi, vụ án vẫn tiếp tục tiến hành, tiếp theo chắc chắn sẽ có người phải chết … Điều này chứng tỏ cái gì?” Lâm Hữu Tà dùng một loại ưu tư phức tạp nói: “Bọn họ cũng đang sợ!”
“Bởi vì hoàn cảnh bây giờ, cùng hoàn cảnh của năm đó, hoàn toàn khác nhau. Thiên tử từ đầu đến cuối không có thái độ rõ ràng, bọn họ cũng đang bị dày vò bởi nỗi sợ hãi tột cùng!”
“Bất luận là hoàng hậu, hay là Điền gia, đều không biết ta có chứng cứ hay không, hoặc là nói, bọn họ không chắc ta không có chứng cứ. Cho nên ta có.”
Nghe đến chỗ này, Khương Vọng hiểu ý của nàng.
Biểu tình hắn trở nên ngưng trọng: “Hôm nay ngươi nói nhiều thứ với ta như vậy, lại còn nói kết quả nhiều năm của các ngươi cho ta… Chính là vì bước này?”
“Mặc dù không có chứng cứ, nhưng ngươi đã xác định được chân tướng, đúng không?” Lâm Hữu Tà hỏi.
Nếu muốn vào trong Chính Sự Đường để chất vấn hoàng hậu thì dĩ nhiên là cần có chứng cứ.
Nhưng tất cả những thứ mà hắn đã đích thân trải qua trong mấy ngày qua, cảm nhận được quá trình chứng cứ bị hủy diệt, cùng với tất cả đầu mối bị xóa sạch, cũng đã gom góp ra chân tướng ở trong lòng hắn. Hắn chỉ có thể gật đầu.
“Khương đại nhân, ta tin tưởng ngươi. Ta dùng toàn bộ kết quả mà ta thua đến tận cùng để đổi lấy tất cả, giao cho ngươi sự tín nhiệm sau cùng của ta.” Lâm Hữu Tà lấy ra một quyển sách mỏng, đặt ở trong tay Khương Vọng: “Mời ngươi rời đi.”
Khương Vọng cúi đầu nhìn một chút.
Quyển sách mỏng này đã rất cũ kỹ, xem ra đã bị lật đi lật lại rất nhiều lần, nhưng vì chất liệu tốt, nên vẫn chưa hư hao.
Trên bìa sách hoàn toàn trống không, không có chữ.
Mở ra, bên trong trang bìa chỉ có một lời: "Thi thể là do đầu mối tạo thành."
Nôi dung trong quyển sách mỏng này, chính là ghi chép lại những nghiên cứu tâm đắc của Lâm Huống về thi thể, ghi chép cặn kẽ làm thế nào để có thể tìm ra đầu mối từ thi thể, có thể nói là tuyệt học độc môn của nhất đại danh bộ. Khi lão còn sống chỉ có thể hoàn thành được một nửa cuốn sách, một nửa còn lại, chính là do Lệ Hữu Cứu bổ sung vào.
Lâm Hữu Tà giao quyển sách mỏng này cho Khương Vọng, là định đánh một trận cuối cùng, chế tạo ra giả tưởng nàng đang nắm giữ chứng cứ cuối cùng vô cùng quan trọng, để cho hoàng hậu bên kia hoặc là Điền gia, phái người tới giết nàng!
Sau đó nàng sẽ lưu lại bằng chứng hung thủ là ai ở trong thi thể của chính mình.
Khương Vọng đến lúc đó chỉ cần cầm phần “chứng cứ” này, là có thể lật lại toàn bộ vụ án!
Người giết chết Lâm Hữu Tà, chắc chắn là người ở phe đang che giấu chân tướng!
“Còn có biện pháp khác mà.” Khương Vọng nói.
Lâm Hữu Tà khẽ lắc đầu một cái: “Không có.”
“Ô thần bộ chết vì Vạn Linh Đống Tuyết. Đầu mối bên Bá Giác đảo không phải chúng ta còn chưa dùng hay sao?”
“Chứng cứ về Vạn Linh Đống Tuyết, bây giờ chắc chắn không còn tồn tại. Điền gia bên kia nếu phát hiện chúng ta đã tra được một bước kia, làm sao còn lưu lại đầu mối tại Bá Giác đảo?” Lâm Hữu Tà lại nói: “Ta đoán Cố Hạnh cũng đã chết rồi.”
“Vạn nhất thì sao?” Khương Vọng hỏi.
Nhưng lời này quả thực không thể thuyết phục được ngay cả chính bản thân hắn.
“Phụ thân ta năm đó đã tra ra chân tướng.
Ô gia gia mười bảy năm sau, một người một ngựa, cũng tìm được chân tướng.
Dù ta có tài năng như bọn họ, ta còn phải tốn bao nhiêu năm mới có thể tìm được chứng cứ đây? Vậy sau khi ta tìm được thì sao? Ta còn sống để vạch trần những thứ đó, hay là lại giống như bọn họ?”
Trên mặt Lâm Hữu Tà lộ vẻ thê lương, chậm rãi lắc đầu nói: “Hơn nữa, nếu như khi đó đương kim Thái tử đã đăng lâm đại bảo ... thì ta phải xử lý như thế nào?”
“Bọn họ chưa chắc sẽ xuất thủ.”
“Vậy thì đánh cược một trận xem lá gan của bọn họ thế nào.”
“Bọn họ chưa chắc sẽ phái người của phe mình tới giết ngươi.”
“Loại chuyện này, nhờ ai hỗ trợ thì cũng là tạo cơ hội cho người khác nắm đằng chuôi. Bọn họ làm sao dám để cho người khác xuất thủ? Khương đại nhân, ta biết được ý tốt của ngươi, nhưng tâm ý của ta đã quyết. Nếu như ngươi không muốn giúp ta thì ta cũng hiểu. Ta đi tìm người khác là được.”
Khương Vọng thở dài một cái: “Nhưng ngươi chưa chắc kịp lưu lại chứng cứ.”
Lâm Hữu Tà trầm mặc chốc lát.
Nàng làm sao lại không biết?
Tất cả những điều nàng đang lập kế hoạch, chẳng qua là kết quả tốt nhất có thể đạt được.
Mà có khả năng rất lớn, là đối phương ra tay một cái, nàng chết ngay, không kịp lưu lại gì.
Nhưng nàng vẫn nói: “Để cho ta thử một lần đi. Thập Nhất điện hạ chỉ có thể chết một lần, ta cũng chỉ có một cơ hội lần này mà thôi.”
Khương Vọng nhìn nàng chằm chằm, nhất thời không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận