Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1141: Thiên kiêu thấy ta phải nên như thế (1)

Khương Vọng nói sẽ chú trọng Lâm Chính Nhân, cũng không phải chỉ nói cho có.
Trước khi trận đấu giữa Thiên kiêu Trang Quốc Lâm Chính Nhân và thiên kiêu Thịnh Quốc Giang Ly Mộng diễn ra, hắn đang xem trên đài.
Đương nhiên, hắn cũng không đến chỉ vì một trận chiến này.
Mỗi ngày hắn đều tới Quan Hà đài này quan chiến.
Những trận chiến đặc sắc nhất, chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt của hắn, trong những thời khắc chói mắt nhất, hắn đều sẽ chăm chú học hỏi.
Có thể nói, trên đời này khó còn chỗ nào có thể có những lần va chạm đặc sắc giữa thiên kiêu với nhau như thế.
Sau ba vòng tuyển chọn, 112 thiên kiêu Nội Phủ cảnh đến từ thiên hạ các nước chỉ còn lại 14 thiên kiêu.
Trong những quốc gia buồn bã rời nơi thi đấu, có 27 quốc gia, đã vĩnh viễn mất đi thiên kiêu Nội Phủ cảnh đệ nhất của nước họ.
Còn có thiên kiêu của sáu quốc gia bị triệt để phế bỏ, từ nay về sau đạo đồ đoạn tuyệt.
Không còn thịnh hội nào, có thể làm cho nhiều thiên kiêu như vậy đánh cuộc tất cả để liều mạng.
Chính bởi vì cạnh tranh kịch liệt như vậy, chiến đấu tàn khốc như vậy, thiên kiêu đoạt giải nhất trên đại hội Hoàng Hà mới là đệ nhất thiên hạ công nhận.
Sau khi kết thúc ba vòng tuyển chọn, 14 thiên kiêu còn lại sẽ triển khai vòng chiến đấu thứ tư. Người thắng sẽ trực tiếp chiếm một trong bảy danh ngạch vòng chính thức, bảy người bại sẽ cạnh tranh ba danh ngạch chính thức còn lại.
Ngày này quan trọng như vậy, cho nên Khương Vọng đang nhìn trên đài, đã phát hiện ra mấy thân ảnh xa lạ.
Ví dụ như an vị tại khán đài đối diện hắn là một nữ tử khỏe đẹp có nước da màu đồng cổ, ngũ quan thâm thúy, khoác chiến bào màu vàng, nàng đại mã kim đao ngồi đó, tướng tá bễ nghễ, còn có khí thế so với tuyệt đại đa số nam nhi.
Thậm chí khiến hắn liên tưởng đến Khương Vô Ưu.
Có điều nữ tử này càng "bưu hãn" hơn, Khương Vô Ưu thì càng uy nghiêm quý khí hơn.
Được Kiều Lâm "giới thiệu", người đó chính là Hoàng Xá Lợi đệ nhất Nội Phủ cảnh của Kinh Quốc, cũng là con gái của Hoàng Phất, Hoàng Long vệ đại tướng quân. Trong tình báo mà Trần Trạch Thanh cung cấp, Hoàng Xá Lợi thân mang bốn môn thần thông, tại quốc nội Kinh Quốc là càn quét tất cả, chiến lực cường đại tuyệt đối.
Thân là thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Tề quốc, khi Khương Vọng quan sát người khác, đồng thời bản thân cũng bị không ít người quan sát.
Toàn bộ Quan Hà đài, những người quan tâm vòng tuyển chọn hầu như đều biết, trong số thiên kiêu Nội Phủ cảnh của lục đại cường quốc, chỉ có Khương Vọng của Tề quốc là không bỏ sót một trận thi đấu nào, mỗi trận đều quan chiến.
Thật ra thiên kiêu của mấy đại cường quốc khác không phải là không chú ý đến các trận đấu tuyển chọn, mà chỉ không giống như Khương Vọng, mỗi một trận đều quan tâm.
Trong những trận đấu trước đó, thiên kiêu nào đáng chú ý, trận nào đặc sắc, tự nhiên có chuyên gia sàng lọc cho họ, chuẩn bị các loại tư liệu tỉ mỉ xác thực, để cho họ tập trung tiến hành nghiên cứu, không lãng phí thời gian tu luyện trước khi vòng chung kết bắt đầu.
Những việc phương diện này, Tề quốc một trong thiên hạ lục cường đương nhiên cũng có, vả lại sẽ không làm kém hơ so với bất cứ một phương nào. Chỉ là Khương Vọng càng thích tự mình tới cảm thụ chiến đấu mà thôi.
Như ngày hôm nay, có lẽ được cho là một trận quan trọng nhất của vòng tuyển chọn Nội Phủ cảnh, Hoàng Xá Lợi cũng tự mình có mặt quan chiến.
Khương Vọng cũng không xa lạ gì đối với ánh mắt của người bên ngoài.
Sau khi tu luyện Càn Dương đồng, hắn càng tiến thêm một bước đối với cảm xúc của "ánh mắt".
Nhưng ánh mắt này thật sự hơi nặng, nặng đến mức... có ý nhắc nhở nào đó.
Như là một vị khách không mời mà đến nào đó, trước khi chính thức bái phỏng đã gõ cửa phòng.
Khương Vọng quay đầu nhìn sang bên phải, thấy một nam tử áo đen giày đen, trầm mặc hữu lực như viên đá ngầm.
Hắn đang nhìn Khương Vọng, không che giấu chút nào, mục tiêu minh xác đi về hướng bên này.
Kiều Lâm cơ linh truyền âm: "Tần Chí Trăn."
Tần Chí Trăn, thiên kiêu Nội Phủ cảnh Tần quốc, đương nhiên Khương Vọng nhớ kỹ tên này.
Khương Vọng cũng xem qua rất nhiều lần tư liệu tương quan của người này.
Bất kể là chiến tích quá khứ, hay là ấn tượng hắn tạo cho người ta, đều là hai chữ "cường ngạnh".
Cường trong cường đại, ngạnh trong kiên ngạnh.
Như đá ngầm có thể nghênh sóng dữ, trong dòng nước xiết, trăm nghìn năm một mình đứng đó.
Khương Vọng ngồi vào chỗ của mình và bất động, chỉ nói: "Để hắn qua đây."
Hai tên sĩ tốt Thiên Phúc quân tiến ra nghênh đón, vì vậy đứng ở hai bên, không ngăn cản nữa.
Nhưng Tần Chí Trăn vẫn dựng bàn tay lên, ra hiệu cho một đội sĩ tốt của Bá Nhung quân đi theo sau hắn dừng lại, đứng ngoài vòng phòng vệ của sĩ tốt Thiên Phúc quân.
Sĩ tốt Bá Nhung quân thân khoác trọng giáp đen kịt, đứng đội diện nhau với sĩ tốt Thiên Phúc quân khoác chiến giáp màu tím.
Mà Tần Chí Trăn một mình tiến đến, đi tới trước mặt Khương Vọng, nhìn thẳng vào hắn.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Khương Vọng chính là giá như lần này Tả Quang Thù giành được danh ngạch Nội Phủ cảnh của Sở quốc, lại trùng hợp gặp gỡ người này, nhất định muốn cho hắn một bài học.
Đương nhiên, bất kể là người Sở nào cũng sẽ không khách khí với người Tần quốc.
Mục đích ngay từ đầu của Khương Vọng tới đại hội Hoàng Hà rất thuần túy, chính là muốn tranh thiên hạ đệ nhất mà thôi.
Tuy nhiên trong số những đối thủ của thiên hạ lục cường, đối thủ hắn muốn "cho một bài học" vẫn là theo một thứ tự.
Hạng Bắc khiến Tả Quang Thù tức giận đến mức chửi bậy là thứ nhất.
Thiên kiêu cùng cảnh của Tần quốc Tả Quang Thù nhất định rất muốn đánh cho một trận, là thứ hai. Chủ yếu là bởi vì thân phận người Tần quốc, không quan hệ mấy tới bản thân Tần Chí Trăn.
Tả Quang Thù không thể tới, hắn làm Độc Cô đại ca dù gì cũng phải hỗ trợ xả giận.
Đương nhiên, cũng có rất khả năng không xả được, bị người đánh cho một bụng tức. Dù sao đối mặt với những thiên kiêu đỉnh cấp này, ai cũng không thể nói mình tiện tay là nắm chặt, vững vàng không làm rơi mất.
Nhưng khí thế không thể thua!
Mặc kệ đối mặt với ai, trong lòng đều phải có dự định hành hung bọn họ. Đây mới là chí khí tranh thiên hạ đệ nhất.
Hai ánh mắt đang đối diện, một bên trầm trọng mà hữu lực, một bên trong suốt mà kiên định.
Trong ánh mắt của đối phương họ nhìn thấy một điểm chung, đó là tuyệt đối không từ bỏ.
Khương Vọng thủy chung trầm mặc.
Là người chủ động bái phỏng, Tần Chí Trăn lên tiếng trước.
Giọng nói của hắn có vẻ trầm hơn so với tuổi tác của hắn, mà tốc độ lời nói của hắn vừa thong thả lại hữu lực. Như một viên đá ngầm, chậm rãi đè tới, không cho né tránh, cũng không cho chống lại.
"Có người nhắc tới ngươi với ta."
Hắn mở đầu như vậy.
Khi hắn nói, khí tràng thật giống như đè ép tới, nắm giữ tất cả không gian dư thừa, muốn khiến người ta hít thở không thông mới bỏ qua.
Lúc đó, Kiều Lâm ngồi ở bên trái Khương Vọng, nhằm tùy thời truyền âm "đưa tình báo".
Vị trí bên phải để trống, sĩ tốt Thiên Phúc quân khác canh giữ một vòng bên ngoài.
Khương Vọng nhìn thoáng qua vị trí bên phải, rất có lễ phép tỏ ý: "Ngồi xuống trò chuyện."
Tần Chí Trăn suy nghĩ một chút, di chuyển bước chân, thật sự bước tới, xoay người ngồi xuống bên phải Khương Vọng. Thiên kiêu Nội Phủ cảnh của hai nước Tề Sở ngồi sóng vai nhau, không biết đang trao đổi cái gì, một màn này dẫn tới vô số người trong lòng suy đoán.
Nhưng không có vài người dám lộ ra nghi hoặc trong ánh mắt, thậm chí người thoải mái nhìn qua cũng không nhiều.
Chỉ Hoàng Xá Lợi đối diện là một ngoại lệ. Nàng ngồi đại mã kim đao, chỉ ném qua với ánh mắt "mấy người âm hiểm lâu la các ngươi đang giở âm mưu quỷ kế gì gạt lão nương", chỉ có tùy ý và khinh miệt.
Khương Vọng chỉ coi như không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận