Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1026: Đồ có Đào Chi không gặp xuân

Chuyện Hoàng Hà Hội khiến vô số người trong thiên hạ để ý.
Cho dù là Tân Sở, đâu chỉ nhìn mà giật mình?
Trong một tòa tiểu viện ở Tân An thành, Lê Kiếm Thu đẩy cửa viện ra, một mình đi vào.
Bên hông treo thanh kiếm Đào Chi rất nổi tiếng ở Trang quốc, thân thể y tiêu điều.
Thất bại.
Tranh đoạt danh ngạch xuất chiến ở Hoàng Hà Hội, y bại dưới tay Lâm Chính Nhân xuất thân từ Đạo Viện Vọng Giang thành.
Năm ngoái Trang quốc thông qua quốc chiến thăng lên một cấp độ, thu hoạch chiến tranh cần phải có thời gian để tiêu hóa, dù sao nội tình cũng không đầy đủ, không thể bỏ ra nổi tranh chấp cùng thiên kiêu các nước. Tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh trẻ tuổi cường đại, tràng cảnh dưới ba mươi không hạn chế tuổi lại càng không có khả năng tham gia, chỉ có ở Nội Phủ Cảnh mới có cơ hội biểu diễn một chút.
Lúc Chúc Duy Ngã còn, đương nhiên ngoài y ra thì không còn lựa chọn nào khác. Sau khi Chúc Duy Ngã rời khỏi đất nước, danh ngạch này mới có chỗ trống để cạnh tranh.
Lê Kiếm Thu đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn nghênh đón thất bại.
Điều này vốn không có gì để ủ rũ.
Lâm Chính Nhân cho tới nay luôn mạnh hơn, nổi tiếng hơn, cũng được quốc quân coi trọng hơn, được hưởng nhiều tài nguyên hơn.
Quan hệ từ trên xuống dưới đều xử lý rất tốt, có thể nói là một người cả vua và dân đều để mắt tới.
Trong chiến đấu, thủ đoạn của Lâm Chính Nhân tầng tầng lớp lớp, tựa như vĩnh viễn không lật lên hết át chủ bài, xác thực hoàn toàn khiến cho y thua tâm phục khẩu phục.
Y dùng một thanh kiếm Đào Chi, chấn động Tân An thành. Nhưng Lâm Chính Nhân lại từng chút một tung ra hậu thủ, dày đặc không dứt, cuối cùng cứng rắn làm hao mòn kiếm đạo của y.
Tài nghệ không bằng người, thua là phải.
Thắng bại là chuyện thường tình, chớ để ý trong lòng.
Lúc đầu ở Đạo Viện Phong Lâm thành, đối phương chính là người đứng đầu Đạo Viện Vọng Giang thành, là một nhân vật từng được đánh đồng với Chúc sư huynh.
Bây giờ thua dường như là chuyện đương nhiên, nhưng y vẫn không cam lòng.
Nếu hỏi y vì sao không cam lòng... y lại không nói ra được.
Đi qua đường đá tiểu viện, bước lên bậc thang đi vào tĩnh thất, đóng cửa lại. Y khoanh chân, ngồi ở trên bồ đoàn, lúc này mới mở bàn tay đang siết chặt ra, một viên ngọc giác màu xanh đang nằm trong lòng bàn tay.
Đây là ngọc giác của Đổng sư, cũng là ngọc giác lưu lại trên xác của Đổng sư. Do tướng quốc Đỗ Như Hối tự tay giao cho y.
Một đêm kia Đổng sư bị giết hại, cố ý đẩy y ra. Chờ đến khi y trở lại Tân An thành, gặp lại thì thi thể Đổng sư đã bị cắt rời.
Cuộc đối thoại ở đầu đường Tân An thành đêm hôm đó, bây giờ hậu tri hậu giác mới nhận ra được là di ngôn của Đổng sư.
"Chỉ có người hiểu được hy sinh. Hy sinh là một loại phẩm chất thiêng liêng, nó là cơ sở của thành tựu vĩ đại."
"Nếu như có một ngày, cả Trang quốc rơi vào bóng tối. Ngươi là mồi lửa mà ta giữ lại cho mảnh đất này."
Mãi cho đến hôm nay, y cũng không hiểu hết được những lời này.
Bây giờ y ngồi một mình ở chỗ này.
Y nghĩ là y đã từng hận Đổng A, vì những vong hồn vô tội ở Phong Lâm thành, thậm chí cũng vì Đổng A mang y theo bên người, chẳng hề giấu giếm. Dựa vào cái gì không dối gạt y, để cho y đau khổ như thế, giày vò y như thế?
Nhưng ngoài hận ra thì còn làm gì?
Bây giờ y ngồi một mình ở nơi này, nhớ tới nam nhân nói năng thận trọng kia.
Trước đây thật lâu, lúc còn đang ở trong Đạo Viên thành, y đã từng tưởng tượng Đổng sư cười lên dáng vẻ sẽ như thế nào. Nhưng không ngờ, đợi cho đến khi lão sư chết y mới có thể nhìn thấy.
Trước khi ngài chết đã cười cái gì?
Lê Kiếm Thu im lặng vuốt ve ngọc giác màu xanh trong tay.
Chủ nhân đầu tiên của miếng ngọc giác này, nghe nói là Trương Tân Lương, là bạn tốt của Đổng sư lúc còn trẻ.
Trương Tân Lương đưa cho Đổng sư, Đổng sư đưa cho...
Đưa cho ai?
Loại đồ vật nhỏ này, hơn nữa kiểu dáng rất bình thường, y thực sự chưa bao giờ chú ý tới.
Cả Đạo Viện Phong Lâm thành có nhiều người như vậy, y cũng không có khả năng nhớ kỹ từng người mặc gì, đeo gì.
Y biết bên trong miếng ngọc giác màu xanh này có cái gì, bên trong có ghi lại một môn bí thuật, tên là Khống Nguyên Quyết.
Là bí pháp đề cao khống chế năng lực đạo nguyên tinh vi.
Trong thời gian y theo Đổng sư làm việc đã sớm học qua, học thuộc lòng.
Lúc ở Đạo Viện thành, y lại chưa từng học.
Sẽ là ai đây?
Người mà trước đó học Khống Nguyên Quyết, có lẽ là người đầu tiên mà Đổng sư tán thành?
Sau khi người đó gặp chuyện không may, Đổng sư mới lựa chọn mình...
Người đó, chắc chắn rất chói mắt.
Có phải là Bạch Cốt Sứ giả Trương Lâm Xuyên ẩn nấp ở trong đạo viện hay không? Hay là Vương Trường Tường trời sinh Phong Tước dị mạch, tính tình điềm đạm nhân hậu?
Hay là...
Lê Kiếm Thu cũng không biết vì sao, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một cảnh tượng, cũng là một đêm tối.
Y đang ở trong đình nhỏ ở trước cửa nội viện trực đêm.
Một thiếu niên thanh tú vội vàng chạy tới, dù đang gấp nhưng lại không loạn, mở miệng nói: "Lê sư huynh, có yêu nhân tà đạo đang hành hung ở bên ngoài viện, đã có một sư đệ bị giết hại! Mời sư huynh đi chủ trì đại cục!"
Trên người có thương tích nhưng vẻ mặt lại rất bình thường.
Sống sót từ trong nguy hiểm lại có thể rõ ràng mạch lạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Có lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên y gặp mặt thiếu niên kia, bởi vì ở cùng Đạo Viện thành, luôn có thể gặp mặt.
Nhưng đó là lần đầu tiên y nhớ kỹ thiếu niên đó.
Mà chuyện đầu tiên Đổng sư làm lúc đó là loại bỏ thi độc cho thiếu niên đấy.
Khi đó y cảm giác được, Đổng sư đối xử với sư đệ nội môn mới vừa vào này không giống bình thường, rất không bình thường.
Tính tình Đổng sư cương trực, đối xử nghiêm túc, rất hiếm khi dịu dàng như thế.
"Vị sư đệ kia chắc chắn rất ưu tú đúng không?" Lúc đó y đã nghĩ như thế.
Về sau quả thật đúng là như thế. Bất kể là ở trên Tam Thành Luận Đạo hay ở trong nhóm chiến đấu Tam Sơn thành, vị sư đệ kia luôn tỏ ra cực kỳ xuất sắc.
Bọn y cũng có thể được coi là bằng hữu.
Y đã từng là chó thua cuộc, khách độc hành xa rời quần chúng, ở trên người vị sư đệ kia lại lần nữa tìm về cảm giác đồng bạn.
Về sau y đi Quận Đạo Viện, bọn y hẹn nhau sẽ ở chỗ càng cao hơn.
Khi đó, bọn y đều mang lý tưởng của mình. Y muốn có thể giải quyết vấn đề hung thú, còn lý tưởng của vị sư đệ kia là gì? Làm quan lớn, công thành danh toại, yên ổn một phương, để cho muội muội có thức ăn ngon ăn không hết, có quần áo mới mặc không xuể?
Về sau?
Về sau Phong Lâm thành không còn, y cũng biết lý tưởng của mình cuối cùng cũng không thể bảo vệ được.
Là hắn sao?
Trong lòng Lê Kiếm Thu bỗng dưng hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Y vô thức nắm chặt ngọc giác màu xanh, chìm tâm thần vào trong đó.
Tin tức về Khống Nguyên Quyết chậm rãi chảy vào trong đầu.
Từng câu từng chữ, y quen thuộc như thế. Từng câu từng chữ của Đổng sư, giải thích cho y.
Y cảm nhận được chúng, nhấm nuốt hồi ức.
Đột nhiên, trong ý niệm của y nhảy ra một giọt máu tươi.
Không, không chỉ là ý niệm.
Từ bên trong ngọc giác màu xanh này, một giọt máu tươi chân chính chảy ra.
Một giọt máu no đủ, tươi mới.
Nó chạm vào tay Lê Kiếm Thu, đụng vào thân thể y.
Đau đớn!
Đau đớn kịch liệt!
Cả người Lê Kiếm Thu ngã xuống đất, muốn hét to nhưng lại không thể kêu thành tiếng.
Giọt máu này tựa như có lực lượng vô tận, lọt thẳng vào Ngũ Phủ Hải, chạm vào bên trong đệ nhất Nội Phủ.
Tòa đệ nhất Nội Phủ này của Lê Kiếm Thu, bên trong vốn rỗng tuếch.
Giọt máu này vừa lọt vào ...
Tí tách!
Giống như mưa xuân rơi xuống, ngấm vào mặt đất Nội Phủ, không thấy dấu vết.
Không, nó có lưu lại vết tích.
Mưa xuân rơi xuống, vạn vật sản sinh.
Đau đớn của Lê Kiếm Thu biến mất, y cảm nhận được một loại lực lượng vĩ đại đang thai nghén ra.
Có một loại phấn chấn tinh thần mạnh mẽ hướng lên, một loại dũng khí sống lại sau cái chết.
Tựa như gió xuân thổi qua mặt đất hoang vu, nhân thế nghênh đón tân xuân.
Một hạt giống màu ngọc bích từ trong lòng đất Nội Phủ chui ra, giống như hoài thai mười tháng, sinh nở ra.
Nó nhảy lên thật cao, treo lơ lửng ở mái vòm Nội Phủ.
Ánh sáng màu ngọc bích chiếu sáng Nội Phủ!
Lê Kiếm Thu không còn đau đớn nữa, lực lượng mạnh mẽ ở trong cơ thể y không ngừng sản sinh, nhưng y vẫn không đứng dậy.
Y nằm trên mặt đất, ngơ ngác...
Cho tới giờ khắc này y mới hiểu được, một giọt máu tươi này có ý nghĩa gì.
Miếng ngọc giác màu xanh kia là Trương Tân Lương để lại. Nó từng bảo dưỡng Khống Nguyên Quyết của Trương Tân Lương, để lại cho Đổng A.
Mà Đổng A cũng lưu lại vết tích của mình ở trong đó.
Giọt máu này là tinh huyết Nội Phủ, ngưng tụ thần thông. Là kiệt tác duy nhất thuộc loại thần thông Sinh Sinh Bất Tức.
Giọt máu này, sau khi Đổng A chết mới được sinh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận