Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 475: Định Phong châu

Lưỡi gió phủ kín quanh người con sâu khổng lồ đều thấp thoáng mang theo màu xanh nhạt, đó là biểu hiện nguyên lực hệ Phong ngưng tụ đến trình độ nhất định.
Hơn nữa dày đặc như thế thì căn bản không có không gian né tránh.
Nếu Khương Vọng còn ngừng lại tại chỗ thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Hiện tại hắn tránh ở chỗ cao, ngồi xem con sâu khổng lồ không nhìn thấy cái gì đang phát cuồng ở bên dưới.
Chỉ còn chờ con sâu này mệt mỏi thì hắn lại đi xuống cho nó một đòn chí mạng.
Có lẽ là vì triệu tập số lượng lớn nguyên lực hệ Phong nên bão cát mà con sâu khổng lồ khống chế cũng hạ thấp độ chấn động, cuối cùng những dị thú bị cuốn vào cơn lốc cũng có được chút ít năng lực tự chủ.
Khương Vọng đứng ở phía trên cao của mắt gió nên nhìn thấy một số dị thú bay lướt qua phía trước đang "chen" vào từ bên ngoài.
Những cái chân chằng chịt của con rết chân vàng kia như mái chèo đang hoạt động trên không trung, giống như con thuyền bơi trên mặt nước mà chèo vào mắt gió. Vị trí nó xuất hiện không tốt lắm, nằm ngay trong phạm vi công kích của lưỡi gió.
Chỉ thấy những cái chân vàng của nó co ngược lại phủ kín bản thân, toàn bộ thân thể nó lập tức hóa thành một thỏi vàng hoàn chỉnh, sáng loáng đến lóa mắt.
Khương Vọng nhìn thấy mà sửng sốt, không biết con này rốt cuộc là rết hay là nhím.
Chỉ nghe được âm thanh lách cách lang cang, nó không chút sứt mẻ gì dưới những cú chém của lưỡi gió!
Con thứ hai chen vào mắt gió là con cóc màu vàng nâu khổng lồ kia. Nó vừa tiến vào mắt gió thì đầu lưỡi đã bắn ra như mũi tên, tốc độ cực nhanh, đã tạo thành tàn ảnh ở quanh người.
Nó đánh tan vô số lưỡi gió đếm không hết kia.
Nhưng chung quy thân thể nó cũng quá mức khổng lồ, mà đáng thương là chỉ có một cái lưỡi, căn bản không bảo vệ được hết.
Trên người sau lưng bị nó lưỡi gió cắt ra vô số những vết thương.
Những đối với thể tích của nó mà nói, những vết thương này cũng không tính là gì.
Hơn nữa chảy ra từ miệng vết thương không phải máu màu đỏ, mà là một thứ như bùn lầy, trông cực kỳ ghê tởm.
Con cuối cùng tiến vào là con bò cạp đuôi vàng đang quay cuồng mà còn có ý đồ đâm Khương Vọng một cái.
Hai cái càng to lớn "xé" mặt gió ra, chậm rãi mà chen vào.
Ngay vào lúc nó tiến vào.
Con rết chân vàng và con cóc màu vàng nâu tiến vào mắt gió trước đột nhiên sốt ruột.
Con rết chân vàng đột nhiên mở toạc chân ra, liều mạng bị lưỡi gió cắt vài cái, hơn cả trăm cái chân đang chặt chém trên không trung, toàn bộ thân hình chợt lóe, nó trực tiếp xuyên thủng thân thể của con sâu khổng lồ, "Đâm" thẳng vào bên trong!
Con cóc màu vàng nâu không cam lòng chậm bước, chân sau thô to nhảy một cái lên không trung, cả người nó đụng vào con sâu khổng lồ trước mặt.
Hình thể của nó hơi kém hơn con sâu khổng lồ, nhưng lúc ngồi xổm cũng cao tương đương với con sâu đó.
Lúc này đầu chống đầu.
Cái lưỡi dài như đạn bắn ra, trực tiếp đâm vào miệng con sâu khổng lồ.
Thoạt nhìn giống như hai con quái vật đang hôn nhau.
Nhưng Khương Vọng nhìn thấy rõ ràng, hàm răng dữ tợn chỉ chít của con sâu đều bị đâm nát không biết bao nhiêu cái!
Thẳng đến lúc này Khương Vọng mới phản ứng kịp, bọn này là nhặt của hời.
Nếu không có Khương Vọng làm con sâu khổng lồ bị thương, có lẽ kết quả cuối cùng của đám dị thú bị nó cuốn lấy này đều sẽ bị nghiền chết trong bão cát, cuối cùng bị con sâu khổng lồ cắn nuốt.
Nhưng hiện tại, con sâu đã bị suy nhược, chúng nó phải bắt đầu cắn trả ngược lại!
Sau khi con rết chân vàng và con cóc màu vàng nâu triển khai công kích, lưỡi gió xung quanh con sâu khổng lồ đã hỏng mất.
Thân thể khổng lồ của nó cũng điên cuồng vặn vẹo trên không trung, hiển nhiên là cực kỳ thống khổ.
Con bò cạp đuôi trắng tiến vào mắt gió cuối cùng lại không chút hoang mang.
Ngay vào lúc này, nó nhẹ nhàng nhảy lên, đã nhảy lên người con sâu khổng lồ điên cuồng, lấy hình thể và trọng lượng của nó, đại khái con sâu đang đau đớn căn bản không có cảm giác gì.
Nhưng mà con bò cạp đuôi trắng này lại nhẹ nhàng giơ cái đuôi lên, cực kỳ nhẹ nhàng mà đâm một cái vào người con sâu.
Thân thể khổng lồ của con sâu như túi hơi bị xì, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng khô quắt xuống!
Trận cuồng phong thổi quét cát đá chợt biến mất, bão cát che trời cũng vì thế mà ngừng lại!
Con rết chân vàng lấy tốc độ càng nhanh hơn so với lúc chui vào thân thể con sâu khổng lồ, con cóc màu vàng nâu cũng lập tức thu đầu lưỡi lại.
Chất lỏng năm màu rực rỡ tràn ra từ trong miệng, trong mắt con sâu, thậm chí phần đuôi, nó tràn ra từ tất cả những "lỗ" trên người nó.
Đây cũng là nguyên nhân con sâu khổng lồ "khô quắt" lại.
Máu thịt dưới da nó, không đến thời gian ba hơi thở thì biến thành chất lỏng năm màu rực rỡ.
Kịch độc đến mức này!
Bão cát đều dừng lại, vị trí mắt gió càng thêm yên tĩnh.
Cát vàng tràn ngập, đá vụn và các loại thi thể lung tung rối loạn đang rơi xuống.
Thi thể con sâu khổng lồ khô quắt đến chỉ còn một tấm da, cũng bắt đầu nhẹ nhàng mà rơi xuống.
Tất cả đều rơi xuống.
Chỉ có con rết chân vàng, con cóc màu vàng nâu và con bò cạp đuôi trắng bất động lơ lửng trên không trung, chúng đứng giằng co theo hình tam giác.
Chúng nó kiêng kị lẫn nhau, hình như muốn tranh đoạt cái gì đó.
Ngay vào lúc này.
Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, một kiếm quang thật lớn phụt ra.
Hắn cắt qua túi da của con sâu khổng lồ ngay đương trường.
Ba con dị thú đều cả kinh.
Chỉ thấy một thanh kiếm xuất hiện trong tầm nhìn của chúng nó, mũi kiếm đâm thẳng tới, lập tức nâng một viên châu màu xanh lá từ trong cơ thể con sâu khổng lồ ra.
Ngay sau đó...
Ầm ầm âm bùm bùm!
Cả người và kiếm mang thanh châu, hóa thành một Diễm Lưu Tinh lao cực nhanh đi xa.
Ba con dị thú đều kinh ngạc sửng sốt, lúc này mới phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì.
Con rết chân vàng có tốc độ nhanh nhất, hàng trăm cái chân vung vẩy trên không trung, lập tức hóa thành kim quang.
Con cóc màu vàng nâu theo sát phía sau, chân sau giẫm một cái trên mặt đất, lập tức tạo ra một cái hố to. Tốc độ bắn ra không hề chậm hơn con rết chân vàng kia quá nhiều.
Chỉ có con bò cạp đuôi trắng còn dừng lại tại chỗ một lúc, đại khái là tốc độ thật sự không phải điểm mạnh của nó. Hình như nó đã tiếp nhận hiện thực, chỉ nhẹ nhàng mà nhảy lên một cục huyết nhục đã không còn nhận ra là quái vật nào, cúi đầu chậm rãi gặm cắn.
Kim quang bao lướt qua trời cao.
Thịch thịch thịch.
Con cóc màu vàng nâu khổng lồ nhảy một cái tạo thành hố cát, giây lát sau đã lướt xa.
Lúc này Khương Vọng mới thò đầu ra từ hố cát - Nặc y này dùng thật tốt.
Lúc này hắn mới có tâm tình nghiên cứu chiến lợi phẩm vừa mới đoạt được.
Đây là một viên châu có kích thước chừng một phần ba nắm tay, nắm trong tay cực kỳ bóng loáng, màu của nó là xanh thẫm xen lẫn một chút mây trắng, trông cực kỳ mỹ lệ.
Mà hiệu quả của nó...
Khương Vọng tùy tiện bấm tay niệm chú, tụ ra một lưỡi gió, từ xa tới gần, bổ về hướng bản thân.
Khương Vọng nắm hạt châu này, không tránh không né.
Lưỡi gió kia tới gần trước người rồi bỗng nhiên im hơi lặng tiếng tan đi.
Khương Vọng không có thành tựu gì trong đạo thuật hệ Phong, nhưng hắn thi triển tất cả đạo thuật hệ Phong từng học một lần đều không thể phát huy tác dụng trước mặt hạt châu này.
Nó là tinh hoa bên trong con sâu khổng lồ kia, kế thừa thiên phú của nó, sự khống chế đối với nguyên lực hệ Phong vượt mức bình thường.
Đây là pháp khí trời sinh, có thể gọi trực tiếp là Định Phong Châu.
Tuyệt đối là thứ tốt.
Nhưng Khương Vọng cũng không yêu thích không buông tay gì, chỉ tiện tay cất nó đi, dựng ngón tay lên gọi ra Truy Tư Thảo hình dạng sương khói ra.
Hắn là một người có mục tiêu kiên định, đương nhiên sẽ không vì một trận bão cát, vì một chút thu hoạch mà từ bỏ mục tiêu phía trước.
Ngay từ lúc những người Điền gia đi ngang qua, hắn đã thu gom khí tức của bọn họ, hơn nữa đặc biệt chọn mấy người thực lực yếu kém, lúc này truy tung sẽ tiện hơn rất nhiều.
Truy Tư Thảo dạng sương khói ngừng nghỉ một hồi, sau đó thì chỉ ra phương hướng.
Để tránh bị lừa gạt, ngay sau đó Khương Vọng cũng sử dụng Truy Tư đối với mấy người khác, cuối cùng hướng chỉ đến đều nhất trí.
Lúc này hắn mới nhích người cấp tốc đuổi theo.
Lúc này trong đội ngũ Điền gia.
Bọn họ đang bôn ba đi thẳng, đi theo lộ tuyến Điền An Bình đã sớm quy hoạch sẵn.
Dọc đường nếu gặp phải nguy hiểm cũng được bọn họ lần lượt hóa giải.
Tất cả thủ đoạn mà Điền An Bình chuẩn bị vì bọn họ đều hoàn mỹ mà đối phó được những nguy cơ này.
Cho dù trong lòng căm ghét sợ hãi cái tên kia đến mức nào, họ cũng không thể không thừa nhận là y cường đại.
"Không biết tại sao trong lòng ta có một dự cảm không lành, giống như có cái gì bị bỏ qua vậy."
Trong lúc tiến lên, Điền Thường bỗng nói.
"Thôi đi!" Điền Dũng vẫn luôn không quá phục gã lên tiếng: "Cũng sắp đến đích rồi còn dự cảm cái rắm!"
Nữ tu giả duy nhất trong đội là Lưu Tư thì trấn an: "Đừng nghĩ nhiều, chuyên chú vào chuyện trước mắt. Đã đến nơi đây rồi thì còn có thể có chuyện gì? Cho dù bị ngươi bỏ qua, thì hắn cũng không có khả năng bỏ qua.”
"Hắn" mà Lưu Tư nói đến tất nhiên là chỉ Điền An Bình đã lập kế hoạch trước tất cả mọi chuyện trong thế giới ẩn tinh này.
Vì thế Điền Thường trầm mặc.
Cho dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng gã không thể không nhìn thẳng vào suy nghĩ trong lòng mình.
Ai cũng có khả năng phạm sai lầm, bao gồm chính gã.
Con quái vật kia... Lại gần như không có khả năng sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận