Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 861: Thiên trản đăng, vạn trản đăng

Lý giải tâm tình của Dương Liễu, cũng không ảnh hưởng đến việc Khương Vọng nhân cơ hội kéo gần quan hệ với hắn, thừa dịp hắn uống say khướt, bàn bạc kỹ càng chuyện liên quan đến giới thiệu gặp mặt Hải Kinh Bình.
Ngày hôm sau, Khương Vọng đi cùng Dương Liễu tiến vào phủ đệ của Hải Kinh Bình, sau một canh giờ mới rời đi.
Từ đó về sau, hắn lại đơn độc đi bái phỏng Hải Kinh Bình hai lần, hai lần trước đều mua hộp trữ vật mới.
Đương nhiên, động tác của hắn được che giấu bên trong sự náo động ngày càng lớn của Hoài đảo, nên chưa từng bị quá nhiều người chú ý.
Bởi vì hải tế một năm một lần ở quần đảo Cận Hải đã bắt đầu.
Thiên Nhai đài đại danh đỉnh đỉnh nằm ngay chính giữa chỗ cong của toàn bộ Huyền Nguyệt đảo, cũng tức là vị trí lồi ra ngoài nhất, gần với hướng Mê Giới nhất.
Nơi này đương nhiên là địa điểm chính của hải tế lần này, cũng là chỗ cao nhất của Huyền Nguyệt đảo.
Huyền Nguyệt đảo, Nguyệt Nha đảo, Hoài đảo… Bất kể xưng hô thế nào, nó đều là hòn đảo hạch tâm không thể nghi ngờ của quần đảo Cận Hải, địa vị gần giống với kinh đô của một quốc gia.
Như vậy Thiên Nhai Đài tương đương với vị trí của Thái Miếu.
Toàn bộ Thiên Nhai thai là một thạch đài khổng lồ có phạm vi khoảng ngàn trượng.
Một mặt nằm trên hòn đảo là dốc thoải, mặt kia hướng về biển là vách đá.
Cả hình dáng của nó giống như con sóng biển mãnh liệt đang lao tới, lại chợt đông cứng lại, giống như một đóa hoa thật lớn bị đông lại.
Biển cả không ngừng vỗ vào Thiên Nhai đài, mà tu sĩ nhân tộc tụ tập thành sóng người cũng ào về hướng biển cả, lấy biển người đụng biển cả, chưa từng lùi bước.
Cũng có người nói, Thiên Nhai đài giống như một bàn tay giơ ngược lên cao, cánh tay tức là vách đá dựng thẳng đứng với Hoài đảo. Nó nâng các tu sĩ siêu phàm ở quần đảo Cận Hải lên, cho bọn họ lực lượng và dũng khí.
Nhưng bất kể là cách nói nào, Thiên Nhai đài đều là thánh địa không thể thay thế trong lòng hải dân, là nơi đại biểu cho vinh dự và vĩ đại.
Dù tu sĩ phương đông có sát lực kinh khủng, cho dù Tề Quốc quốc thế kinh người, địa điểm chủ tế của hải tế cũng chỉ có thể đặt ở Thiên Nhai đài.
Thậm chí nói, chỉ có hải tế tiến hành ở Thiên Nhai đài thì mới được thừa nhận là hải tế thật sự, mới được cho rằng, thật sự có thể an ủi những anh linh đã chết trận kia.
Mặc dù ban ngày đã có đủ loại hoạt động triển khai, nhưng đại điển Hải tế chân chính thì buổi tối mới chính thức bắt đầu.
Khương Vọng tìm Dương Liễu kiếm một cái danh ngạch, trải qua lần uống rượu thổ lộ đó, hiện tại quan hệ của họ cũng không tệ, có thể tính là bằng hữu bình thường. Làm đệ tử chân truyền của Điếu Hải lâu, an bài một vị trí cho Khương Vọng ở Thiên Nhai đài tất nhiên là rất dễ dàng.
Đương nhiên, cũng không thể là vị trí tốt.
Bởi vì hôm nay toàn bộ quần quần đảo Cận Hải, thế lực có danh hiệu hầu như đều sẽ phái người đến Thiên Nhai đài tham dự đại điển. Đương nhiên cũng không ép buộc, dù sao nếu thật sự có chuyện quan trọng, cũng không thể chậm trễ vì một lần đại điển hải tế. Nhưng đối với rất nhiều người mà nói, có thể ở ngày mùng bốn tháng bốn đi lên Thiên Nhai đài, bản thân nó chính là một loại vinh dự, cho nên phần lớn sẽ không bỏ qua.
Lúc này Thiên Nhai đài, nói một câu kín người hết chỗ cũng không quá đáng.
Kết quả Khương Vọng tận lực khép mình chính là chỉ có thể xen lẫn trong đám người, cùng một đống trưởng lão của tiểu tông xưa nay không quen biết hai mặt nhìn nhau.
"Vị tiểu huynh đệ này nhìn lạ mặt, không biết sống trên đảo nào?"
"Ồ, ta vân du thiên hạ, chưa từng dừng lại ở chỗ nào."
Thuận miệng nói chuyện qua loa với người bên ngoài, Khương Vọng yên lặng quan sát tình huống trên Thiên Nhai đài.
Lúc này bốn vị trưởng lão Điếu Hải Lâu phụ trách thực vụ cho đại điển hải tế lần này đều đã xuất hiện ở Thiên Nhai Đài. Lấy Hải Kinh Bình dẫn đầu, mang theo một đám đệ tử tinh anh chiêu đãi khách tới các phương, Dương Liễu tự nhiên cũng ở trong đó.
Mà người chủ trì trên danh nghĩa của đại điện Hải Tế, đệ nhất trưởng lão Điếu Hải Lâu Sùng Quang chân nhân thì lại vẫn chưa xuất hiện.
Nghĩ tới đại nhân vật bậc này, sẽ chỉ chờ sau khi mọi chuyện thỏa đáng mới hiện thân.
Mặt khác, Khương Vọng cũng nhìn thấy một ít bằng hữu và người quen.
Ví dụ như Lý Phượng Nghiêu đại biểu cho Băng Hoàng đảo, nàng an vị ở vị trí khách quý. Dung nhan tuyệt mỹ của nàng đã hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng khí chất lạnh lùng lại khiến người ta không dám nhìn nhiều.
Lý Long Xuyên đương nhiên cũng đi cùng, thỉnh thoảng lại gần nói vài câu gì đó với Lý Phượng Nghiêu.
Ngược lại không thấy Hứa Tượng Càn.
Khương Vọng lấy ánh mắt tuần tra một vòng, tìm được Chiếu Vô Nhan và Tử Thư ở vị trí kém hơn một chút, Hứa Tượng Càn quả nhiên cũng chen chúc bên cạnh. Mà Yến Phủ bên cạnh hắn, hiển nhiên là bị ép buộc kéo tới đi cùng.
Cũng không biết nếu Dương Liễu đón khách vừa vặn gặp được bọn họ, có bật khóc tại chỗ hay không… Tuy Hứa Tượng Càn cũng không có cơ hội gì, nhưng so với Dương Liễu tuyên cáo bị nốc ao thì đã thắng hơn một bậc.
Vị trí ngồi của Chiếu Vô Nhan kém hơn cũng không phải là nói thư viện Long Môn trong thiên hạ tứ đại thư viện không bằng Thạch Môn Lý thị, mà là ở trên biển, sức ảnh hưởng của thư viện Long Môn rất yếu ớt, trên đảo cũng không có một phân viện nào.
Quần đảo Cận Hải chỉ xếp số ghế trên biển, bằng không người chủ trì đại điển hải tế, hẳn là lễ quan Tề Quốc mới đúng.
Thật ra Khương Vọng đều biết hết tin tức mấy bằng hữu đến Hoài đảo, nhưng đều không liên lạc.
Cũng giống như lúc này hắn cũng chỉ trốn trong đám đông, không hiển lộ tung tích. Hắn có kế hoạch và sự chuẩn bị của mình, cũng có giác ngộ tương ứng, nhưng không định kéo thêm người xuống nước.
Như Trọng Huyền Tín, cũng đại biểu cho Vô Đông đảo đến xem lễ, có lẽ là giới hạn bởi thực lực của mình, vị trí ngồi không kém bao nhiêu so với Chiếu Vô Nhan.
Ngoài ra hắn cũng nhìn thấy Điền Thường, với tư cách người phụ trách tại quần đảo Cận Hải gần đây của Đại Trạch Điền thị, vị trí hắn ngồi còn cao hơn cả Lý Phượng Nghiêu, đây là thể hiện cho lực lượng trên biển của Điền thị.
Sắc trời càng tối, không khí càng lúc càng ồn ào.
Hoạt động hải tế của Quần đảo Cận Hải, mức độ quan trọng của nó tương đương với tết âm lịch của mọi người trên đất liền.
Toàn bộ Huyền Nguyệt đảo, mỗi nhà hôm nay đều treo đèn lồng.
Ngụ ý ban đầu của loại tập tục này là vì chiếu sáng con đường cho anh linh về nhà, để cho vong hồn của tu sĩ nhân tộc bị hãm tại Mê Giới có thể tìm được phương hướng.
Năm tháng trôi qua, lưu truyền tới nay, trong tương truyền qua miệng và tai của đám hải dân liền biến thành chỉ dẫn cho vong hồn mê thất trên biển đi về nhà. Tin tức của Hải tộc và Mê giới bị che giấu, ngược lại càng phổ biến rộng rãi hơn.
Thiên Nhai Đài từ lúc đó trở về sau, chỉ thấy ngàn ngọn đèn, vạn ngọn đèn, chiếu sáng cả Hoài đảo.
Khiến cho Huyền Nguyệt đảo như một vầng trăng chiếu sáng cả mặt biển xanh.
Có người nói: "Trăng trên trời thì ở bầu trời đêm, trăng trong nước ở biển xanh, trăng nhân gian thì ở Hoài đảo."
Cho đến lúc này Khương Vọng mới thật sự cảm thụ, cái gọi là trăng nhân gian cũng không phải là hòn đảo hình dạng giống huyền nguyệt, mà là vô số người sinh sống trên hòn đảo này vì một mục đích chung, ngọn đèn của mọi người thắp sáng lên hội tụ lại với nhau, chính là một vầng trăng của nhân gian.
Trăng này có thể chiếu chiếu nhân, có thể định phong ba, có thể xua tan đêm dài, có thể an ủi vong linh.
Mắt thấy thời gian đã gần cận kề.
Giống như từ trên ánh trăng tại một vùng trời nào đó, có một người rơi xuống.
Người này tay áo phấp phới, như được phủ trong thanh quang, cả người như một nguồn sáng khác ngoài ánh trăng trên bầu trời đêm.
Giống như ánh sao rơi vào nhân gian.
Một bước xuất hiện trên không, lại một bước nữa rơi xuống Thiên Nhai đài.
Lúc này liền có đệ tử Điếu Hải Lâu tuyên bố: "Sùng Quang chân nhân đến!"
Ông ta chính là Tịnh Hải trưởng lão đứng hàng thứ nhất của Điếu Hải Lâu, là nhân vật hạch tâm của Điếu Hải Lâu, địa vị chỉ dưới lâu chủ mà thôi.
Chỉ thấy người này đứng ở phía trước một cái ghế dựa lớn ở chủ vị, mặt hướng về phía mọi người, mặt cũng hướng về phía hải vực mênh mông bên ngoài Thiên Nhai Đài.
Ông ta thân cao chừng tám thước, thân hình cao ngất, khuôn mặt như được bao phủ một tầng ánh sáng, nhìn không rõ ràng, nhưng không thể nghi ngờ là cực kỳ có uy nghi.
Tất cả mọi người trên Thiên Nhai đài đều đứng dậy để biểu thị tôn trọng.
Mà ông ta giang hai tay ra, đề xuống, giọng than thở nói: "Minh nguyệt vẫn như hôm qua, thời gian đã trôi qua, bất giác… lại là bốn tháng tư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận