Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2168: Có thể vì cơ nghiệp thiên thu

Chử Yêu đang ngồi cạnh, chỉ nghe sư phụ ôn hòa hỏi một câu.
Tướng quân trẻ tuổi kiêu ngạo phía trước bạch ngưu cùng ngựa của hắn ta đột nhiên nằm rạp xuống.
Mà đám kỵ quân bên ngoài hai trăm bước người này mang đến cũng... Người ngã ngựa đổ, trận hình đại loạn. Có không ít chiến mã bị dọa đến phát cuồng, chạy loạn bốn phía. Dưới thế cục hỗn loạn này, không có người nào dám giục ngựa tiến về phía xa giá bên này.
Một lời khiến quân kinh sợ thối lui!
Chử Yêu nhỏ bé, trong đầu chỉ nghĩ đến một câu đã từng học qua trước đó !
Đại trượng phu cũng đến thế mà thôi!
Chử Yêu hắn, muốn vẫn luôn ngồi bên cạnh sư phụ, đi theo sau sư phụ, uy phong cùng sư phụ!
Sau khi bụi mù tán đi.
Tuấn mã có huyết mạch yêu thú vẫn quỳ trên mặt đất, dáng vẻ hoảng loạn, không dám động đậy.
Hoàng Túc trên lưng ngựa đã tóc dài rối tung, người đầy bụi đất.
Tuy có ngàn quân ở bên ngoài trăm bước, mặc dù toàn bộ phủ Tú Bình cơ hơn mười vạn quân Lương đang trú đóng, mặc dù gia gia của hắn ta là Hoàng Đức Di đang ở nơi này... Thế nhưng, những yếu tố ấy, đều không thể mang đến cho hắn ta cảm giác an toàn.
Dường như lúc này hắn ta mới chợt ý thức được, hôm nay, nếu Khương Vọng cường sát hắn ta với tội danh kinh động xa giá, chỉ sợ Lương quốc cũng không có người nào có thể ra mặt vì hắn ta!
Thực lực, địa vị, danh vọng... Đây là sự chênh lệch toàn diện, cũng là hiện thực rõ ràng ở giờ phút này.
Trong thoáng chốc, hắn ta chợt cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng sau khi hơi bừng tỉnh, hắn ta dứt khoát rời lưng ngựa, cũng không chỉnh trang lại dáng vẻ mà để mặc tóc tai bù xù, cứ như vậy khom người hạ bái:
"Là Hoàng Túc thất lễ."
Sau đó hắn ta lấy cây ngân thương cán bạc trên lưng xuống, ưỡn thẳng lưng, lần nữa nhìn về phía Khương Vọng, ánh áng trong mắt vẫn không thay đổi:
"Dù hôm nay Võ An Hầu giết ta cũng là có nguyên nhân. Nhưng vấn đề ta muốn hỏi, vẫn phải hỏi, nghi hoặc trong lòng ta vẫn mong Hầu gia giải đáp!"
Hắn ta nghiêng cung, ánh sáng tự hiển lộ.
Tay xách thương, phong mang chói sáng.
Sự sợ hãi của bản thân, hắn ta không che giấu nhưng vừa lúc, trong sự sợ hãi này, dũng khí của hắn ta cũng hiển hiện.
Lương quốc không có danh môn, những cái được gọi là danh môn, sớm đã diệt vong theo tiền Lương.
Hoàng Túc hắn ta có thể quật khởi, chèo chống gia môn, là căn bản của danh môn Hoàng thị. Mà đối với điểm này, hắn ta chưa từng mảy may hoài nghi.
Khương Vọng nhẹ nhàng phủi phủi góc áo, lạnh nhạt nói:
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Hoàng Túc tiến lên một bước, tinh khí thần cũng dâng cao:
"Ta muốn hỏi Hầu gia. Năm trước Tề Hạ đại chiến, Lương quốc ta tập trung hỏa lực ở biên cảnh, kiềm chế đại quân phủ Cẩm An. Ngài có thể dẫn quân tung hoành chiến trường Đông Tuyến cũng không thoát được tình thế lúc đó. Sau chiến tranh, Tề quốc tiếp nhận toàn bộ lãnh thổ của Hạ quốc, Lương quốc ta tiếp nhận phủ Tú Bình, đây vốn là chuyện hai bên ngầm hiểu lẫn nhau. Vì sao hôm nay du kỵ của người Tề lại nhập cảnh, tùy ý lưu động, công nhiên phá hủy thỏa thuận, chẳng lẽ không thèm để ý đến miệng lưỡi thiên hạ hay sao?"
Khương Vọng chỉ hỏi:
"Đây là nghi vấn của ngươi hay là của Hoàng Đức Di, hay là nói, là nghi vấn của triều đình Lương quốc các ngươi?"
Hoàng Túc nâng thương đáp lại:
"Dưới mắt của Hầu gia thì những thứ này khác nhau chỗ nào?"
"Nếu đây là nghi vấn của Hoàng Đức Di thì ông ta nên đích thân đến hỏi ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Nếu đây là nghi vấn của triều đình Lương quốc các ngươi..."
Khương Vọng lắc đầu cười một tiếng:
"Bản hầu chỉ có thể nói, đại sự quốc gia không phải là trò chơi con nít, một triều đình ngây thơ như vậy, há có thể kéo dài hơi tàn đến ngày nay, quả thực là cố Hạ vô năng!"
Hoàng Túc cảm nhận được sự khuất nhục vô cùng lớn, nhưng vẫn kiên trì nói:
"Nếu như nói, đây là nghi vấn của bản thân ta thì sao? Chẳng lẽ lời nói thật, trước mặt công nghĩa cũng không được lên tiếng?"
Khương Vọng nhíu mày lại:
"Cái gì mà Tề tiếp nhận đất Hạ, Cẩm An về Lương, ai xác định với ngươi? Ai ngầm hiểu với ngươi? Giữa Tề và Lương, đã từng ký minh ước gì, Thiên tử Đại Tề chúng ta đã từng chính miệng hứa cho Lương quân các ngươi cái gì sao?"
"Không ngờ Võ An Hầu là người giỏi ăn nói đến vậy!"
Hoàng Túc cả giận:
"Việc này người sáng suốt đều biết, công đạo tự tại lòng người, há chỉ cần khua môi múa mép là có thể phủ nhận?"
"Giỏi ăn nói không phải là sở trường của bản hầu, có điều miễn cưỡng có thể làm được."
Khương Vọng cười lạnh một tiếng:
"Bản hầu ngược lại muốn động kiếm với ngươi, ngươi có thể tiếp được một kiếm của bản hầu sao?"
Hoàng Túc nghẹn lại, trong chốc lát lửa giận ngút trời:
"Mặc dù Túc bất tài nhưng nếu Võ An Hầu ban kiếm, vẫn nguyện lấy khôi thủ Lục dương, lau qua mũi nhọn thiên hạ!"
Khương Vọng chỉ là khoát tay áo.
Những lời dõng dạc đường hoàng này của Hoàng Túc càng lộ rõ vẻ trẻ con hồ nháo.
Khương Vọng bình tĩnh nói:
"Ngươi dẫn quân cản đường, muốn đòi bản hầu công đạo, nói ra thì đây là chuyện của phủ Tổng đốc Nam Hạ, bản hầu vốn nhàn vân dã hạc, ít khi tham chính. Ngươi nên xin triều đình các ngươi, đưa quốc thư cho Tô đốc mới đúng... Ngươi đoán Tô đốc có phản hồi cho các ngươi không?"
"Được, ngươi muốn nói lý lẽ với bản hầu. Bản hầu liền nói với ngươi hai câu."
"Ngươi luôn miệng nói Cẩm An thuộc về Lương, xin hỏi căn cứ ở đâu? Dựa vào một câu ngầm hiểu lẫn nhau của ngươi à?"
"Bản hầu lui thêm bước nữa."
"Đừng nói chưa từng ký kết minh ước, cứ xem như đã ký đi, ngươi cũng là người đọc qua sách sử, giữa các quốc gia có minh ước kéo dài vĩnh thế ư?"
"Bản hầu lại hỏi ngươi. Năm đó, Lương Mẫn Đế bỏ mình, có tôn thất tên Khang Thiều, dâng thư hàng, định hiệp ước, tự nguyện làm phiên thần cho Hạ, thề sẽ trung thành, đây là việc sử sách có ghi lại! Ngươi còn nhớ rõ chứ?"
"Về sau Đại Tề ta phá Hạ, Lương quân các ngươi lập tức nâng cờ phục quốc, việc này là sao? Ngươi lấy gì để dạy ta?"
"Đơn giản chỉ là mỗi thời mỗi khác vậy!"
Hoàng Túc căm hận nói:
"Ta và ngươi luận sự, sao lại kéo đến Mẫn Đế, Tô đốc! Những chuyện khác không nói, việc hôm nay người Tề hoành hành ở phủ Tú Bình, chẳng lẽ không phải là hành vi cường đạo?"
Khương Vọng nói:
"Giết Võ Vương Tự Kiêu, thu hàng Dân Vương Ngu Lễ Dương, là Đại Tề. Diệt hai đại cường quân là Thần Võ, Trấn Quốc cũng là Đại Tề. Từ Kiếm Phong Sơn đánh tới thành Quý Ấp, đánh xuyên qua Hạ cảnh là Đại Tề. Bây giờ ta muốn hỏi, quận Cẩm An là do các ngươi đánh hạ?"
Hoàng Túc nói:
"Phủ Tú Bình đầu hàng Lương quốc ta, đương nhiên là lãnh thổ của Lương quốc! Dù hầu gia có giỏi miệng lưỡi hơn nữa, cũng có thể thay đổi được thực tế sao?"
Khương Vọng hơi mất kiên nhẫn:
"Muốn bản hầu nói rõ ràng hơn à?"
"Vì sao các ngươi có thể phục quốc?"
"Là bởi vì ba mươi bốn năm trước, Đại Tề ta thắng được bá nghiệp."
"Vì sao các ngươi có thể lấy được Cẩm An của Hạ?"
"Là bởi vì mùa xuân năm nay, Đại Tề ta phạt diệt Hạ quốc."
"Những thứ Lương quốc các ngươi có được, chưa bao giờ là dựa vào chính các ngươi. Việc nhặt nhạnh chỗ tốt, trộm cắp lấy được, có thể thành nghiệp thiên thu sao? Ngươi lật sách sử, tìm thử xem, thiên hạ há có đế quốc xin mà được?"
Hoàng Túc chỉ cảm thấy có một sự xấu hổ xông thẳng lên đầu, nhưng hắn ta không tìm được từ gì phản bác lại.
Xấu hổ đan xen, vừa hận thân này vô dụng, vừa hận gia quốc nhỏ yếu, lại càng hận không thể chết ngay tại chỗ, để khỏi phải chịu cảnh nhục nhã này. Trong lúc nhất thời, hai mắt hắn ta phiếm hồng, xách thương muốn lên liều mạng.
Bỗng nhiên có một tiếng kiếm reo sắc bén vang lên, khiến cho hắn ta hoảng hốt, thanh tỉnh mấy phần.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là bại tướng dưới tay Hoàng Túc!"
Hướng đại gia vén rèm xe lên, chui ra khỏi xe ngựa, tay phải hững hờ tạo thành kiếm chỉ, giữa tóc mai xốc xếch là đôi mắt cá chết đang nhìn thẳng Hoàng Túc:
"Ngươi sao xứng thử Trường Tương Tư! Hôm nay nếu thật muốn bêu xấu, không bằng ta đến bồi ngươi hai chiêu?"
Lại có bóng người lóe lên, Bạch Ngọc Hà phong thần tuấn lãng xuất hiện phía trước bạch ngưu, nghiêng người thi lễ với Khương Vọng:
"Nhận được đại ân của Hầu gia, Bạch Ngọc Hà không thể hồi báo. Đã có đạo chích mạo phạm tôn nhan, không bằng để Bạch Ngọc Hà xuất thủ thay, cũng đỡ khiến Hầu gia mất địa vị."
Một người là truyền nhân của Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh, một người là tử đệ Bạch thị đại danh đỉnh đỉnh của Việt quốc.
Đây đều là nhân tài hiếm có trong thế hệ trẻ tuổi.
Hai người ngăn ở trước xe trâu, tựa như hai tòa núi cao hiểm trở.
Hoàng Túc nắm chặt cán thương, đã bình tĩnh lại, nhất thời im lặng.
Trước đó, hắn ta đã từng thua Hướng Tiền một lần, tất nhiên là không còn gì để nói.
Còn Bạch Ngọc Hà này, cũng hoàn toàn có thể làm đối thủ của hắn ta. Lúc đầu, khi ở Hoàng Hà Hội, Bạch Ngọc Hà bại bởi Hạng Bắc, hắn ta bại bởi Tạ Ai, cũng đều dừng chân trước bát cường, hôm nay cũng đang cố gắng theo đuổi con đường Thần Lâm hoàn mỹ, lực lượng ngang nhau.
Hiện tại, hắn ta nâng thương đứng đây, chẳng phải là chuyện cười sao?
Cũng không phải hắn ta sợ Bạch Ngọc Hà hay Hướng Tiền.
Mà thời khắc này, hắn ta lại càng hiểu sâu hơn khoảng cách giữa bản thân và Khương Vọng.
Hắn ta thúc ngựa dẫn binh mà đến, muốn lấy công nghĩa đòi Khương Vọng công đạo, đây là biện pháp trong lúc không có biện pháp. Hắn ta thấy trước đó Khang Văn Hạo không bị khó xử nên nghĩ rằng Khương Vọng là người trọng tiếng tăm, từ đó có thể vớt được chút lợi ích.
Phủ Tú Bình là vị trí quá mức quan trọng, nếu Lương quốc giữ được Tú Bình thì còn có khả năng tiến về phía bắc, không đến mức giống như thời Hạ quốc còn tồn tại, bị ngăn chặn gắt gao ở một góc Nam Vực, mặc cho Hạ quốc xoa nắn. Vất vả lắm mới chờ được cơ hội Tề Hạ đại chiến, nhân cơ hội chiếm lấy nơi này, giúp Lương quốc thoát khỏi gông xiềng một chút! Bây giờ lại phải chắp tay nhường lại như thế, hắn ta quả thực không cam tâm!
Nhưng bây giờ Hướng Tiền cùng Bạch Ngọc Hà đứng trước mặt, hắn ta mới đột nhiên ý thức được ! hôm nay hắn ta vì muốn chết mà đến, muốn dùng tính mệnh của mình để tranh đại nghĩa cho Lương quốc, nhưng vậy mà lại không có tư cách chết dưới kiếm của Khương Vọng.
Ban đầu ở Quan Hà Đài, còn có tư cách đứng chung đài thi đấu.
Sau hai năm, chênh lệch này đã không cách nào so được.
Thần Lâm, Thần Lâm, thiên nhân cách, bao nhiêu hào kiệt đã bị ngăn trở ở trước khe rãnh này!
Vì để khi vào Ngoại Lâu có cơ sở vững chắc hơn xung kích cảnh này, nên mỗi một dấu chân ở Nội Phủ Cảnh, hắn ta không dám khinh thường dù chỉ một chút. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, người ở đỉnh núi kia, đã sớm không còn trong tầm mắt.
Nhưng cứ tuyệt vọng như vậy, cứ từ bỏ như vậy sao?
Sau Thần Lâm còn có đường, con đường siêu phàm không có cuối cùng.
Phủ Tú Bình được rồi lại mất, Lương quốc có thể diệt mà phục.
Hoàng Túc hắn ta cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Lương quốc, cũng là thiên kiêu một quốc, cũng là người xuất hiện ở thịnh hội thiên kiêu các nước, cũng đã từng chính diện thi đấu vào vòng loại chính thức.
Tương lai thật sự có thể định nghĩa sao?
"Những lời hôm nay của Võ An Hầu ta nhớ kỹ. Ta sẽ nhớ kỹ trong lòng."
Hoàng Túc thu thương, cũng thu liễm cảm xúc phẫn nộ, chậm rãi nói:
"Chỉ mong ngày khác còn có thể gặp lại!"
Thấy không đánh nữa, Bạch Ngọc Hà cũng liền im lặng chui trở về xe trâu.
Hướng Tiền thì liếc qua người này:
"Có phải ngươi muốn nói đừng khinh thiếu niên nghèo?"
Hắn ta thu lại kiếm quang nơi đầu ngón tay, lắc lắc, lạnh nhạt nói:
"Võ An Hầu còn nhỏ hơn ngươi một tuổi."
Trong ánh mắt càng lúc càng khó chịu của Hoàng Túc, Khương Vọng chậm rãi nói:
"Nếu bây giờ bản Hầu giết ngươi, hẳn là có thể thử nghiệm một chút với lão tướng quân Hoàng Đức Di, tránh khỏi việc vô duyên vô cớ bị các ngươi cản đường mấy lần..."
Hoàng Túc đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, tâm thần cũng trở nên căng thẳng.
Khương Vọng mới nói tiếp:
"Nhưng nghĩ lại thì không cần thiết."
"Đi thôi."
Cuối cùng hắn chỉ khoát tay áo.
Tề quốc không có ý định nuốt Lương, ít nhất hiện nay không có. Cái Tề quốc muốn chỉ là quận Cẩm An có địa thế mấu chốt này, cho nên cũng không định làm gì Hoàng Đức Di.
Về phần Hoàng Túc.
Hắn ta nhớ kỹ cũng tốt, không nhớ kỹ cũng được.
Phẫn uất cũng tốt, đừng khinh thiếu niên nghèo cũng được.
Đều không quan trọng.
Hiện tại, Khương Vọng vẫn mặc một thân Như Ý Tiên Y như lúc thụ phong Thanh Dương Tử, bên người trừ một khối bạch ngọc thường thường ra thì không mang thêm đồ trang sức gì khác.
Xe trâu hắn đang ngồi cũng không xa hoa, nhưng bạch ngưu kéo xe lại rất có linh tính.
Mà mỗi tiếng nói, mỗi cử động, mỗi cái nhấc mắt, cau mày của hắn đã có uy nghiêm khiến người ta hoảng hốt. Những điều này không liên quan đến việc hắn ăn mặc thế nào, ngồi ở đâu, bên cạnh có ai.
Đây chính là trọng lượng của bá quốc, sự hiển quý của vương hầu!
Hoàng Túc im lặng rời đi.
Lúc đến thì tiên y nộ mã, ngàn kỵ như lôi đình, lúc đi thì đầy bụi đất, người ngã cờ lệch, giống như vừa bại trận ở đâu đó.
Hướng Tiền hơi lắc đầu, tiện tay ném Chử Yêu vào trong xe, ngồi xuống cạnh Khương Vọng.
Chử Yêu ốm nhỏ như khỉ con hơi nhìn sư phụ mình một cái, thấy sư phụ không có phản ứng gì, liền uất ức ngồi vào trong.
Sau khi Lương quân tản đi, du kỵ Tề quân cũng tản ra lần nữa, tùy hành hộ vệ xa giá.
Hai lão bằng hữu ngồi cạnh nhau trước càng xe, cũng không nói nhiều.
Hướng Tiền chỉ lẳng lặng ngửa mặt nhìn bầu trời.
Khương Vọng thì vẫy vẫy tay với viên Đô úy đã rút đao với Hoàng Túc, đợi hắn ta đến gần hành lễ, mới hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
Viên Đô úy có can đảm ngẩng đầu đối ngàn quân, trước mặt Võ An Hầu ôn hòa lúc này, lại cảm thấy hơi căng thẳng, hắn ta cố bình tĩnh nói:
"Ti chức là Úc Tân Điền, người phủ Ngu Cô... Nhân sĩ quận Ngu Cô, gia nhập quân đội đã sáu năm, cuối mùa xuân năm nay được thăng làm Đô úy phủ quân phủ Thiệu Khang, phụng mệnh đến quận Cẩm An truy bắt dư nghiệt Bình Đẳng Quốc."
Sau khi người Tề tiếp nhận đất Hạ, vì để dần dần thay đổi người Hạ nên cũng không thực hiện cải cách quá lớn ở các phủ. Về mặt quân chính, đều tiến hành theo tiêu chí chất lượng hàng đầu. Viên Đô úy này, theo quân chế của Hạ cũ là quân chức Thống soái ba trăm người.
"Đừng hoảng hốt. Phủ Ngu Cô hay quận Ngu Cô cũng không khác gì. Phủ Tổng đốc mới bắt đầu cải chế, chính ta cũng thường nói sai."
Khương Vọng cười nhạt nói:
"Tân Điền, cái tên này cũng rất có phong cách."
Úc Tân Điền ngượng ngùng nói:
"Bởi vì sinh được ta là con trai, gia gia ta nói, về sau có thể khai hoang thêm ruộng mới cho gia đình, nên mới gọi là Tân Điền."
"Có muốn vào Lão Sơn thiết kỵ của ta không?"
"A... Đương nhiên, đương nhiên muốn! Ta nằm mơ cũng muốn phụng sự cho ngài!"
"Trước làm Phó Đô thống, suất lĩnh năm trăm sĩ tốt. Ngươi thấy thế nào?"
Úc Tân Điền nửa quỳ trên mặt đất:
"Nguyện cống hiến sức lực cho Hầu gia!"
Hiện tại Lão Sơn thiết kỵ có tổng cộng hai ngàn người, hắn ta vừa vào đã thống lĩnh một phần tư. Nói trắng ra thì đã trở thành tâm phúc của Võ An Hầu ở đất Hạ, điều này sao không khiến hắn ta mừng rỡ được chứ?
"Giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên."
Ngữ khí Khương Vọng vừa tùy ý lại có mấy phần thân cận:
"Ghi lại tên của những huynh đệ cùng đồng hành này. Sau đó đến Hầu phủ lãnh tiền, mỗi người thưởng mười lượng bạch ngân, xem như khen ngợi dũng khí. Ngoài ra, về sau, nếu Lão Sơn thiết kỵ lại mở rộng, chiêu mộ thêm, dưới điều kiện tương đương, bọn họ có thể được ưu tiên trúng tuyển."
Từ sau khi Khương Vọng chính thức thành tựu siêu phàm, vàng bạc thế tục với hắn mà nói cũng không quan trọng nữa. Tiền tệ ở thế giới Siêu phàm đơn giản thực tế, chính là lấy Đạo Nguyên Thạch làm chuẩn hoặc so sánh với Khai Mạch Đan làm chuẩn. Còn như Mê Tinh, Sinh Hồn Thạch là những loại tiền tài chỉ lưu thông ở một số khu vực nhất định. Nó và vàng bạc thế tục gần như là hai thể hệ, rất ít khi giao hội.
Nhưng bởi vì thế giới siêu phàm xây dựng trên cơ sở thế giới phàm tục cho nên cũng không thể hoàn toàn thoát ly.
Đối với đa số bách tính mà nói, vàng bạc vẫn là tiền tệ quan trọng nhất. Ở một số đạo pháp đặc thù cũng là đồng tiền có nhân khí lớn nhất.
Nói một cách chính xác thì, khoảng chín mươi đến một trăm mười lượng xích kim, mới có thê rmua được một viên Đạo Nguyên thạch. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có con đường câu thông với siêu phàm. Đây là điểm duy nhất hai loại hệ thống tiền tệ giao hội.
Khương Vọng sớm đã không cần đến vàng bạc, nên đương nhiên việc tiện tay phát ngân lượng chỉ là chuyện bình thường. Có điều, thưởng phạt đều phải có chừng mực, quá thì được không bù nổi mất.
Hoàn tệ mà Hạ quốc dùng theo Cảnh quốc, đang từng bước bị thay thế thành Đao tệ của Tề quốc. Bản thân chuyện này cũng là một trong những quá trình ngưng tụ thực lực quốc gia.
Nhờ vật liệu ở thế giới siêu phàm phồn thịnh nên dù đã trải qua một trận đại chiến, tỉ giá hàng hóa ở đất Hạ cũng nhanh chóng ổn định lại. Trước mắt mà nói, hai Đao tệ có thể mua được một cái bánh bao chay. Một hộ gia đình bình thường, một ngày sẽ chi tiêu khoảng một trăm Tề Đao tệ.
Mười lượng bạch ngân này tương đương với một vạn Đao tệ, đối với sĩ tốt phổ thông mà nói tuy không phải là quá lớn nhưng cũng không phải là nhỏ.
"Ti chức lĩnh mệnh!"
Úc Tân Điền vô cùng vui vẻ phóng ngựa đi về phía sau, không bao lâu, phía sau liền vang lên từng trận reo hò. Có đôi khi, vui vẻ cũng rất đơn giản. Thế nhưng, chuyện đơn giản như vậy lại có rất nhiều người không thể có được.
Nghe những tiếng cười từ tận đáy lòng của những hán tử quân đội kia, rõ ràng rất gần nhưng lại giống như rất xa xôi.
Hướng Tiền nửa dựa vào toa xe, ngơ ngác nhìn bầu trời:
"Thời gian trôi qua thật nhanh."
Khương Vọng nghiêng đầu đi, qua đám râu ria lộn xộn kia, vậy mà thấy được vệt nước mắt uốn lượn.
Hướng Tiền chảy nước mắt, thanh âm vẫn bình tĩnh tùy ý như trước kia:
"Khương Thanh Dương, muốn nhìn kiếm của ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận