Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2151: Xích phù

Đối với các tu sĩ đến đây khiêu chiến, không tuân theo quy củ có cách xử lý không tuân theo quy củ, tuân theo quy củ có cách xử lý tuân theo quy củ.
Cái trước như thái độ của Tư Không Cảnh Tiêu với Hướng Tiền cùng Bạch Ngọc Hà.
Mấy tháng trước, Hướng Tiền đi vào Kiếm Các, khiêu chiến tu sĩ Nội Phủ cùng cảnh, không có đối thủ. Vấn đề này lúc đầu không có gì, bản thân chính Hướng Tiền cũng hứa hẹn mình chỉ vì muốn nghiệm chứng kiếm đạo, kết quả chiến đấu sẽ không truyền ra bên ngoài.
Nhưng Tư Không Cảnh Tiêu lại rất khó chịu với việc sư đệ mình thất bại, cho rằng đây là hành vi làm nhục nhã danh dự của Kiếm Các. Nói là:
"Học nghệ không tinh, để đạo chính thắng thế, thân dùng tuyệt kỹ mà thua tiểu thuật, làm xấu hùng danh vạn năm của Kiếm Các ta."
Truyền thừa Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh cổ xưa, lấy lịch sử mà nói, so với ba vạn năm lịch sử của Kiếm Các thì tồn tại không dài.
Toàn bộ thời đại phi kiếm đều được thể hiện rõ trong lịch sử hiện thế, cũng không thể ngược dòng tìm hiểu đến thời đại Cận Cổ.
Thời đại Phi Kiếm huy hoàng mà ngắn ngủi, chỉ kéo dài 107 năm liền tiêu vong. Từ năm 733 Đạo Lịch đến cuối năm 840 Đạo Lịch.
Có thể nói, Kiếm Các sừng sững ở Thiên Mục Phong đã chứng kiến thời đại phi kiếm sinh ra cùng kết thúc, có thể nói "Hưng thịnh ở đây, suy vong cũng ở đây".
Bọn họ xem thường thuật phi kiếm, cũng là có nguyên nhân. Người xưa xem thường người đến sau, kẻ tồn tại xem thường người biến mất.
Nhưng Hướng Tiền không hài lòng.
Hắn ta thuộc dạng người ai nói hắn ta là đạo chích hay phế vật gì đó, hắn ta hoàn toàn có thể làm ngơ. Nhưng miệt thị Duy Ngã Kiếm Đạo là tiểu thuật, chính là chạm đến vảy ngược của hắn ta.
Thuật phi kiếm có thể dùng 107 năm ngắn ngủi tuyên bố một thời đại. Duy Ngã Kiếm Đạo có thể đứng vững trên đỉnh ở thời đại đó, liệt tên vào hàng ngũ Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh thì sao có thể là tiểu thuật?
Quan trọng nhất là, đây là đạo mà sư phụ hắn ta truyền lại!
Vậy nên, Hướng Tiền vẫn luôn thờ ơ trước giờ, hung hăng phản bác Tư Không Cảnh Tiêu một trận, cũng tức giận biểu thị, sau khi Thần Lâm tất lại đến, chắc chắn sẽ khiến gã phải bại dưới kiếm.
Thế là hắn ta bị treo lên...
Tội danh là "Tiểu bối vô lễ với đại tông".
Bạch Ngọc Hà đồng hành với Hướng Tiền không nhịn được, đứng ra "nói lời công bằng", thế là cũng bị treo lên cùng với Hướng Tiền.
Hướng Tiền vốn không có căn cơ, thời đại Phi kiếm cũng đã kết thúc, Hướng Phượng Kỳ cũng đã chết không biết bao nhiêu năm, hắn ta nào có bối cảnh gì?
Về phần Bạch Ngọc Hà, tuy rằng Bạch thị Việt quốc có tên tuổi không tầm thường nhưng chỉ treo mấy tháng, mài giũa tính tình, ắt hẳn Bạch thị Việt quốc cũng sẽ không nói gì, nói không chừng còn phải cảm ơn bọn họ đã quản giáo con em mình.
Có điều, Kiếm Các lập núi làm kiếm, vấn kiếm khôi khắp thiên hạ, thậm chí còn lập ra Võng Cực Thiên Mon, danh xưng "Ai đến cũng không có cự tuyệt", đây là khí phách cỡ nào? Nhưng hành động này của Tư Không Cảnh Tiêu, quả thực là rất không phóng khoáng, nếu truyền ra ngoài, có phần tổn hại đến uy danh của Kiếm Các.
Nhưng bản thân gã làm vậy cũng là có nguyên nhân.
Năm đó, Hướng Phượng Kỳ từ nam đến, liên tiếp đánh bại ngũ đại Kiếm chủ của Kiếm Các. Trong đó, có Vô Tâm kiếm chủ Đồ Ngạn Ly bị chém rụng cánh tay trái, cũng là sư phụ của Tư Không Cảnh Tiêu.
Đồ Ngạn Ly xem lần chiến bại này là nỗi nhục cả đời, nói rằng nếu không đánh bại Hướng Phượng Kỳ, cả đời sẽ không khôi phục cánh tay này. Về sau Hướng Phượng Kỳ gãy kiếm dưới quyền của Khương Mộng Hùng, ông ta cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội lật bàn, đến nay vẫn là cụt một tay.
Một thuật phi kiếm đã tiêu vong trong lịch sử, lại cứ lặp đi lặp lại khiêu chiến nơi này. Thời đại mới đã sớm đến, vong hồn của thời đại trước vẫn còn kêu la. Sư phụ cấp độ Động Chân đến Kiếm Các khiêu chiến, đồ đệ cấp độ Nội Phủ cũng tới Kiếm Các khiêu chiến, coi Kiếm Các là coi Kiếm Các thành cái gì?
Tư Không Cảnh Tiêu quả thực là cố ý nhằm vào Hướng Tiền, lại không lộ ra vẻ quá nhằm vào nên cũng tiện thể treo luôn Bạch Ngọc Hà lên.
Lấy tu vi Thần Lâm ra tay áp chế Nội Phủ, đây đương nhiên là cách làm không tuân theo quy củ. Kiếm Các cũng có đầy đủ lực lượng làm như vậy.
Mà Khương Vọng thì khác.
Đối với Khương Vọng, gã không thể không nói quy củ.
Nếu như Kiếm Các không muốn nói quy củ, chỉ sợ là Tề quốc lại càng là bên vui vẻ hơn.
Cho nên, gã đã muốn cho người Tề một chút ngăn trở, lại muốn khống chế nó ở trong quy tắc.
Nhưng trong số những người có tuổi tác trạc Khương Vọng, Ninh Sương Dung đã là người xuất sắc nhất Kiếm Các, cũng bại tại Vấn Kiếm Hạp.
Bình thường mà nói, thế hệ trẻ của các thế lực lớn luận bàn đều là tiến hành giữa những người cùng trang lứa.
Như Khương Vọng năm nay mới hai mốt, dù có thế nào cũng không nên đối đầu với Tư Không Cảnh Tiêu đã ba mươi sáu, dù sao cũng nhỏ tuổi hơn rất nhiều.
Tư Không Cảnh Tiêu phải làm thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận xuất thủ?
Chỉ cần chính Khương Vọng không ngại, người bên ngoài sẽ không còn gì để nói.
Cho nên gã cố ý khiến Khương Vọng tức giận.
Mà Khương Vọng... cũng để bản thân mình tức giận.
Tư Không Cảnh Tiêu cho rằng lần này hắn đến đây vấn kiếm, là vấn kiếm với các tu sĩ cùng tuổi nhưng lại không biết dự định của Khương Vọng là vấn kiếm tất cả Thần Lâm!
Nguyễn Tù bảo hắn phải phách lối một chút.
Hắn không bày ra trạng thái phách lối, cũng không bày sắc mặt với những binh tôm tướng cua kia, hắn chuyên đến bắt vua.
Muốn phách lối thì phải làm chuyện phách lối nhất.
Thông qua Võng Cực Thiên Môn tiến vào Kiếm Các, lần khiêu chiến này của hắn là không có hạn mức.
Hôm nay hắn giơ kiếm tới đây, đối tượng muốn khiêu chiến là toàn bộ người của kiếm các từ ngũ đại Kiếm chủ trở xuống. Dù là đã khổ tu bao nhiêu năm, dù tích lũy sâu đến cỡ nào, chỉ cần là cấp độ Thần Lâm thì hắn đều sẽ khiêu chiến. Hôm nay hắn là "người đến", hắn cũng sẽ ai đến cũng không cự tuyệt!
Có điều, loại chuyện khiêu chiến này, có thể như Hướng Tiền, chỉ vì mài kiếm, đóng cửa lại thắng thua không truyền. Cũng có thể như Khương Vọng bây giờ, ngăn ở cửa Chúng Sinh Kiếm Khuyết, chỉ mặt gọi tên, thái độ trương dương.
Cái trước chỉ là luận bàn, cái sau gần như là phá quán!
Lúc đầu, vì nể mặt Ninh Sương Dung, Khương Vọng cũng không định làm đến mức này.
Nhưng Hướng Tiền bị tên Tư Không Cảnh Tiêu này ỷ tu vi chèn ép, bị treo lên một cách khuất nhục như vậy.
Hắn nhất định phải tìm lại mặt mũi cho Hướng Tiền.
Thế nào là chí hữu?
Lúc trước, Hướng Tiền còn chưa đến Nội Phủ Cảnh đã cùng hắn phục kích Hải Tông Minh tu vi Ngoại Lâu.
Cái tên quen thói ngồi ăn chờ chết này, lười đến mức ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc quá cao kia, chạy tới Tần quốc khiêu chiến, bị Tần Chí Trăn đánh cho ngã vào Vị Thủy, vẫn không quên tạo thế cho hắn, giúp hắn khi đối đầu với Tần Chí Trăn ở Hoàng Hà Hội, còn có thể đảo ngược chiếm tiên cơ. Có thể nói là nhất kiếm tuyệt khôi danh.
Đây là chí hữu.
Hắn nói giỡn với Hướng Tiền, không có nghĩa là hắn xem đây là việc không quan trọng.
Lúc cười nhạo Hướng Tiền, tim hắn cũng đang đau!
Hắn nhìn hiểu dụng ý của Tư Không Cảnh Tiêu, mà hắn không định để lại chút thể diện nào cho Kiếm Các.
Giờ khắc này, Khương Vọng gần như là đâm trán Tư Không Cảnh Tiêu để khiêu chiến, thái độ vô cùng bá đạo, không ai bì nổi. Toàn bộ quảng trường sơn đài, không ít đệ tử Kiếm Các đều bị hấp dẫn tới, mở to mắt nhìn.
Ninh Sương Dung đi về phía trước một bước.
Tư Không Cảnh Tiêu trực tiếp đưa tay ngăn lại:
"Ninh sư muội không cần nhiều lời!"
Khương Vọng chủ động khiêu chiến, mục đích của gã đã thành, sẽ không để cho Khương Vọng có cơ hội tránh chiến.
"Ta chỉ muốn nói."
Ninh Sương Dung nói:
"Luận bàn vấn kiếm, vốn là chuyện thường, không cần tổn thương hòa khí. Hai vị không bằng đi đến Thiên Địa Kiếm Hạp đánh, cũng có thể thoải mái thi triển hơn. Có Kiếm chủ xem chừng, cũng không có gì phải lo lắng."
"Không cần!"
Tư Không Cảnh Tiêu nói:
"Ta sẽ không giết hắn, những tốt nhất là so đấu ở đây luôn, để các sư đệ, sư muội nhìn xem, thế nào mới là Tuyệt Kiếm Thuật, vì sao Kiếm Các chúng ta có thể đứng vững ba Việt Namạ năm!"
Ninh Sương Dung là người có thiên tư lớn nhất của đệ tử thế hệ này của Kiếm Các, lại vừa mới thành tựu Thần Lâm, ngay tại lúc này tuyệt đối có tư cách nói chuyện.
Nhưng thái độ của Khương Vọng cùng Tư Không Cảnh Tiêu đều vô cùng kiên định, nàng đã không có khả năng ngăn cản cuộc chiến đấu này nên dứt khoát không nói thêm gì nữa, trầm mặc rút lui vào hàng ngũ đệ tử Kiếm Các đang quan chiến kia.
Mặc dù Chử Yêu thích tiên nữ tỷ tỷ này nhưng lúc này cũng dắt bạch ngưu đi về sau hai bước, kiên định đứng sau lưng sư phụ.
Lúc này, ở gần cổng chào của Chúng Sinh Kiếm Khuyết.
Võ An Hầu Tề quốc - Khương Vọng cùng đại đệ tử thủ tịch đương đại của Kiếm Các - Tư Không Cảnh Tiêu đối diện nhau.
Sau lưng Tư Không Cảnh Tiêu là đệ tử Kiếm Các không ngừng chạy đến.
Sau lưng Khương Vọng là Chử Yêu, bạch ngưu, Hướng Tiền, Bạch Ngọc Hà... Kẻ thì nhỏ, người thì nhược, tính ra có vũ lực nhất lại là một con trâu.
Hai bên, nếu là không tuân theo quy củ đụng nhau, đám người Khương Vọng chỉ sợ phải co cẳng bỏ chạy.
Lực lượng ủng hộ của hai bên cách nhau xa như thế, Tư Không Cảnh Tiêu lại có ưu thế tuổi tác, thời gian tu đạo, thành tựu Thần Lâm đều hơn hẳn Khương Vọng. Nhưng bên này, dù là Chử Yêu, bạch ngưu hay Hướng Tiền đều vô cùng tự tin.
Chỉ có mỗi Bạch Ngọc Hà là có chút lo lắng, hắn ta là người truy cầu hoàn mỹ, mặc dù bị Hướng Tiền ảnh hưởng, bây giờ đã buông lỏng rất nhiều nhưng vẫn có Yêu cầu tương đối với bản thân. Hôm nay thái độ của Khương Vọng kịch liệt như thế, tuy nói chủ yếu là vì Hướng Tiền thế nhưng cũng có chút liên quan đến hắn ta. Nếu bởi vì vậy mà dẫn đến việc Khương Vọng chịu nhục hắn ta sẽ cảm thấy vô cùng bất an.
Hướng Tiền lại khác, hắn ta còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Chử Yêu:
"Tiểu tử, ngươi là ai?"
Chử Yêu căng thẳng nhìn chằm chằm hai người đang giằng co, mở miệng nói:
"Ta là đồ đệ của sư phụ. Nhị đồ đệ! Họ Chử tên Yêu!"
"Còn trẻ như vậy đã thu đồ, còn thu được tới hai đệ tử? Thật không chê phiền phức à..."
Hướng Tiền lẩm bẩm, mệt mỏi phẫy phẫy tay:
"Đến đây, đỡ sư bá ngươi một chút, chúng ta lui về phía sau một chút, kẻo lát nữa tên Tư Không kia lại không có chỗ quỳ."
Chử Yêu nghe thấy người này tự xưng là sư bá của mình, sao có thể không nghe theo.
Vội vàng đi tới dìu, còn tri kỷ kéo bạch ngưu đến:
"Ngưu ca, ngươi để sư bá ngồi chút nha, người bị thương rồi."
Bạch ngưu ọ một tiếng, trực tiếp vung vẩy đuôi trâu, cuốn Hướng Tiền lên lưng.
"Ha! Giỏi lắm!"
Hướng Tiền vui vẻ cười.
Cũng mặc kệ Bạch Ngọc Hà nghĩ thế nào, phối hợp nằm trên lưng trâu rộng lớn, lấy tay làm gối, đệm ở mông trâu, thuận tiện bắt chéo chân, chuẩn bị sẵn sàng để quan chiến.
Vốn muốn hỏi có rượu hay không nhưng suy nghĩ lại thấy hỏi cũng không có, liền lười hỏi.
...
Tư Không Cảnh Tiêu đương nhiên không xem Hướng Tiền ra gì. Giờ phút này nhìn Khương Vọng cũng chỉ là nói:
"Võ An Hầu đã nhất định muốn luận bàn với ta, mặc dù ta lớn tuổi hơn, không muốn lấy lớn hiếp nhỏ nhưng cũng chỉ có thể đồng ý. Dù sao Kiếm Các cũng thỉnh vấn kiếm khôi thiên hạ, không có lý từ chối. Chỉ là, nếu hôm nay ngươi thua, thì từ đâu đến phải về lại đó, về sau trong cuộc sống từng nên quản chuyện không đâu nữa."
"Có thể."
Khương Vọng bình tĩnh nhìn gã:
"Hôm nay không đánh cho ngươi quỳ xuống đất, đều tính là bản hầu thua."
Hắn vẫn luôn là người tôn trọng đối thủ, chưa từng tranh luận hơn thua hay dùng lời lẽ sắc bén thế này với ai trước khi chiến đấu như vậy, lần này quả thực là nổi giận mới có thể thuận theo lời Hướng Tiền nói như thế.
"Vậy phải xem thử ngươi có bản lĩnh này hay không!"
Tư Không Cảnh Tiêu tiện tay ra một chiêu, phủ văn xích hồng đột nhiên hiển hiện, nhanh chóng giao thoa trên không trung, bện thành một thanh trường kiếm màu đỏ, lưu quang ẩn hiện.
Kiếm này tên "Xích Phù", là danh kiếm thiên hạ đã được Kiếm Các cất giữ nhiều năm, tương truyền là bội kiếm của Lương Mẫn đế - tiền Lương trước kia.
Vị đế vương vô năng bị người ta hạ thuốc giết này, nghe nói năm đó cũng là người có một thân kiếm thuật tốt. Đáng tiếc, trị quốc vô năng, không phải là người có tài. Vừa bỏ mình, nước liền bị diệt, cũng bị thế nhân cười nhạo.
Chuôi kiếm này, về sau không biết sao lại đến Kiếm Các.
Lúc nhỏ, Tư Không Cảnh Tiêu chọn kiếm, chọn trúng Xích Phù, các sư môn trưởng bối không nói rõ, chỉ bảo gã chọn cái khác, Tư Không Cảnh Tiêu chỉ nói:
"Từ xưa đến nay chỉ nghe nói có người xấu số chứ chưa từng nghe nói có vũ khí không may, nếu có cứ để con gánh vác là được."
Vô tâm Kiếm chủ Đồ Ngạn Ly nghe thấy lời ấy, rất vui vẻ, nói đạo của ta đã được kế thừa thế là thu làm thân truyền.
Cho nên, người hôm nay bị Khương Vọng khinh miệt như thế, cũng là nhân vật truyền kỳ trong hàng đệ tử của Kiếm Các. Vinh quang quấn thân, rất được các sư muội, sư đệ ủng hộ. Vậy nên, cũng không trách được gần như toàn bộ đệ tử đang có mặt ở quảng trường sơn đài đều tức giận đỏ mắt.
Đáng tiếc những phẫn nộ này, không cách nào biến thành thực chất quấy nhiễu chiến đấu.
Cũng không cần ai chủ trì, lúc Tư Không Cảnh Tiêu nắm chặt Xích Phù, trận chiến đấu này cũng đã bắt đầu.
Kiếm ý của gã xông thẳng lên cao, đánh nứt tầng mây.
Thân kiếm xích hồng giống như một dòng sông đỏ rực, phù văn cổ xưa chìm nổi trong đó.
Nhưng kiếm của Khương Vọng đã ra trước.
Xuất hiện ở thế giới thần hồn!
Bên trong Nguyên Thần Hải rộng lớn vô ngần, trong Uẩn Thần Điện uy nghiêm cao ngất, Tư Không Cảnh Tiêu tay cầm xích kiếm đột nhiên mắt.
Gã nhạy bén phát giác được, sự khống chế của gã với mảnh Nguyên Thần Hải này xuất hiện dao động.
Gã rút kiếm bay ra Uẩn Thần Điện, một bước bước vào Thông Thiên Cung.
Một thân kiếm, tọa trấn đạo mạch chân long.
Đạo mạch chân long đang chiếm cứ nóc nhà, trong chớp mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, ngoài thân tuôn ra kiếm quang vô tận, giống như muốn đâm rách màn đêm vĩnh hằng ở Nguyên Thần Hải.
Đợi đến khi kiếm quang tán đi, mỗi một chiếc vảy rồng của đạo mạch chân long đều biến thành mũi kiếm!
Nhất là một đôi sừng rồng, tản mát ra phong mang kinh khủng có thể so với Xích Phù kiếm, chiếu rọi đêm tối.
Đây chính là bí mật Kiếm Các không truyền ra ngoài, Kiếm Long Ngự Thiên.
Chính là lấy thần hồn bí thuật lấy kiếm sát hồn.
Chân long này lấy thân phụ kiếm, hợp uy thành một, lại có quyền hành cường đại chưởng khống Nguyên Thần Hải, lại có sát lực phá địch, diệt hồn kinh khủng, Tư Không Cảnh Tiêu nắm giữ chiêu thức chém giết thần hồn này, hiếm có đối thủ.
Nhưng gần như là cùng lúc đó, một cánh cửa cổ xưa chí tôn chí quý xuất hiện trên bầu trời.
Uy áp kinh khủng bao phủ vùng đất Nguyên Thần Hải này, kiếm long đã bay lên không trung bất ngờ bị áp chế, hạ xuống hơn mười trượng!
Khoảng cách này đương nhiên chỉ là khái niệm trong thế giới thần hồn, mà phản ứng của nó là thể hiện quyền hành trong thế giới thần hồn. Rất hiển nhiên, quyền hành của Tư Không Cảnh Tiêu bị tước mất quá nhiều.
Chí tôn thiên địa đã đến, người nào dám kiêu ngạo ngự thiên?
Cánh cửa cổ xưa đứng ở mái vòm kia ầm vang mở rộng!
Kiếm long khủng bố trải dài hơn mười dặm, ở vị trí đầu rồng, một thân ảnh tay cầm xích kiếm bay ngược mà ra. Chính là Tư Không Cảnh Tiêu mang kiếm bị sức mạnh khủng bố của Triêu Thiên Khuyết trục xuất khỏi kiếm long!
Kiếm Các có truyền thừa ba vạn năm, thần hồn bí thuật có thể lưu truyền đến bây giờ đương nhiên không tầm thường.
Nhưng có câu nói nay thường thắng xưa.
Tề Võ Đế một mình phục quốc, vực dậy một Tề quốc đã gần như tan vỡ, đặt vững cơ sở cho bá nghiệp. Hùng vương như thế, so với Các chủ đời đời đảm nhiệm Kiếm Các không hề thua kém.
Tuyệt học sở trường của ông, nói là hùng áp thiên hạ, cũng không quá đáng.
Sức mạnh linh thức cường đại của Khương Vọng, lại phối hợp với Triêu Thiên Khuyết, trực tiếp nghiền nát Kiếm Long ngự thiên ngay tại chỗ. Mà ở nơi này, một cột sáng vàng ròng đột nhiên tuôn ra từ bên trong Triêu Thiên Khiết, đuổi theo Tư Không Cảnh Tiêu.
Là Động Kim Thác!
Tư Không Cảnh Tiêu đang bay ngược giơ kiếm cản, liền có vô số phù văn hình kiếm vòng quanh người mà lên, chúng tự vạch thành một quỹ tích huyền diệu, hú gọi thần uy hiển hiện.
Đây là thần hồn bí thuật do gã tự kết hợp uy lực Xích Phù kiếm tạo thành, gọi là Kiếm Phù Hộ Linh.
Nhưng Triêu Thiên Khuyết cổ xưa đang trấn áp mái vòm, chỉ nhẹ nhàng chấn động, cả mảnh thiên địa đều động theo! Hộ Linh Kiếm Phủ không chịu nổi liền bị tán loạn ngay tại chỗ, quỹ tích huyền diệu kia cũng chệch hướng toàn bộ.
Cột sáng vào ròng của Động Kim Thác, đúng lúc này đụng vào, đụng nát tầng tầng lớp lớp kiếm phù, đâm cho Tư Không Cảnh Tiêu không ngừng bay ngược.
Phanh!
Hắn ta trực tiếp bị đánh rơi về Uẩn Thần Điện.
Lại vừa vặn đúng ngay phía trên bảo tọa Uẩn Thần Điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận