Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2194: Quốc thù tư hận (2)

Đương nhiên người sáng suốt đều nhìn ra, sau lưng chuyện này thể hiện sự bất mãn của Cảnh quốc đối với Tề quốc, là Đài Kính Thế cố ý làm lơ người Tề. Họ là Đài Kính Thế của Cảnh quốc, không muốn giúp Võ An Hầu Tề quốc khuếch trương thanh thế.
Quân công Hầu gia Tề quốc ngươi chỉ cần gửi tới một lá thư, là Đài Kính Thế ta lập tức ra mặt hay sao? Thiên hạ bây giờ là thiên hạ của ai?
Đài Kính Thế không lên tiếng, Cảnh quốc ảnh hưởng toàn khu trung vực, các nước ở trong khu vực này, đương nhiên cũng không lên tiếng.
Hoàn cảnh chính trị bên ngoài đã thế, ngay ở trong nội bộ Tề quốc, cũng không bền chắc như thép, đồng thanh hô ứng.
Tuy nói yêu nhân tà giáo ai ai cũng muốn giết, nhưng muốn dùng sức mạnh của Tề quốc để thúc đẩy chuyện này, thì không đơn giản như vậy. Trong chính trị, đôi khi sẽ tồn tại ở một số thời điểm lập trường khác với nhau.
Đài Kính Thế không muốn sự việc do Khương Vọng chủ đạo này tăng cao tiếng tăm.
Đâu phải tất cả người trong Tề quốc đều mong Khương Vọng được tốt!
Quả thật với địa vị chính trị hiện giờ của Bác Vọng Hầu và Võ An Hầu, muốn phổ biến một chính lệnh nhằm vào một tà giáo cụ thể ở Tề quốc, không phải là chuyện không làm được.
Nhưng hiệu suất nhất định sẽ không nhanh.
Vì họ không phải là Hoài Quốc Công chấp chưởng thế gia ngàn năm, cũng không phải là hoàng nữ Đại Mục được Nữ đế sủng ái.
Mà muốn triệt để tiêu diệt Vô Sinh Giáo, quan trọng nhất chính là tốc độ.
Với trí tuệ của Trương Lâm Xuyên, không thể không nghĩ ra hậu quả xấu sau khi hắn thất bại ở Tề quốc. Dù có đánh giá sai về sức ảnh hưởng của Khương Vọng, cũng nhất định đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Nếu cho hắn đủ thời gian, chưa chắc hắn không tìm được cách chuyển dời tín ngưỡng của Vô Sinh Giáo đi một nơi an toàn, chỉ cần lại sáng tạo ra một tổ chức Bất Tử Giáo gì đó. Cái trò tá thi hoàn hồn này, hắn đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Nên trong chuyện truy quét Vô Sinh Giáo này, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đã chia ra cùng làm.
Khương Vọng Thư thì viết thư công khai gửi cho Tam Hình Cung, mời Pháp gia thánh địa công chứng cho. Theo thư có đính kèm rất nhiều chứng cứ đủ để Tam Hình Cung thấy rõ việc này.
Vì cống hiến của Lâm Huống, Ô Liệt cho Hình Danh Nhất Đạo, Củ Địa Cung luôn chừa sẵn danh ngạch vào học cho Lâm Hữu Tà, Lâm Hữu Tà lại bị ngộ hại trong quá trình truy tra giáo phái tà giáo... Với phong cách hành sự của Tam Hình Cung, kiểu gì cũng sẽ không lảng tránh việc này.
Thế nhưng, thái độ của người chấp chưởng Củ Địa Cung - Đại Tông Sư Ngô Bệnh Dĩ là điều Khương Vọng không ngờ tới.
Hắn vốn cảm thấy, đối với tà giáo có quy mô như Vô Sinh Giáo, Tam Hình Cung chỉ cần phái ra một chân truyền cấp độ Thần Lâm là đủ, Chân Nhân không cần ra mặt, càng khỏi bàn tới chuyện Ngô Bệnh Dĩ đích thân lên tiếng, hiệu triệu tu sĩ Pháp gia trong thiên hạ cùng hình sát... Chỉ có thể quy cho công lao của Lâm Huống và Ô Liệt.
Bên phía Trọng Huyền Thắng thì bắt tay từ quận Lộc Sương, đổ tất cả hành vi của Trương Lâm Xuyên sau khi ở quận Lộc Sương quy hết cho Vô Sinh Giáo. Bắt đầu từ những "người bị hại" ở quận Lộc Sương, dẫn đến cơn thủy triều tiêu diệt tà giáo trên phạm vi lớn.
Đa phần những "người bị hại" này đều là người thua trận trong cạnh tranh hợp lý. Mục đích Trương Lâm Xuyên khi mượn cơ thể Lôi Chiêm Càn là muốn leo lên con thuyền lớn của Tề quốc, chứ không phải là để phá hoại, nên trong các cuộc đấu tranh ở quận Lộc Sương, hắn đều vô cùng tuân thủ quy tắc.
Nhưng những người này cũng thật sự là bị tổ giáo Trương Lâm Xuyên của Vô Sinh Giáo chèn ép, dùng họ để gõ vang chuông tang cho Vô Sinh Giáo, nên dùng họ cũng không có gì không ổn.
Giữa tiếng vang do lá thư công khai của Khương Vọng và việc làm của Trọng Huyền Thắng tạo nên, luôn xuất hiện những âm thanh khác biệt trong nội bộ Tề quốc.
Trong đó kêu vang nhất, vẫn là danh nho Nhĩ Phụng Minh.
Người này viết liền ba bài văn, viết linh dương khởi đương đại nhâm , viết tư dụng công khí giả hà vi , và quốc gia đại sự, yên vi tư hận ..
Hai bài văn sau, chỉ cần nhìn tên là có thể biết đại khái nói cái gì. "Linh Dương" trong bài thứ nhất là quốc hầu thời kỳ Tề Võ Đế, Linh Dương hầu. Vì tư dùng của công, bị Võ Đế đoạt tước.
Bài thứ nhất mắng Linh Dương Hầu, xem như thử nước.
Lấy cổ gián kim, văn chương bay bổng.
Ngay tiếp theo là bài thứ hai, bài thứ ba, từ ngữ càng lúc càng nghiêm khắc, nhắm thẳng mũi giáo vào Khương Vọng.
Dĩ nhiên, không chỉ mỗi người này, nhưng muốn chỉ hẳn ra là nhóm nào, thì không dễ. Tài năng vung bút sinh hoa này, và phong thái cuồng sĩ ai cũng dám mắng, chính là quan điểm sinh tồn của Nhĩ Phụng Minh.
Biết ai mắng được ai không mắng được, mặt dày mo nhưng hễ đụng phải tấm sắt cứng là lập tức rụt đầu về ngay, đây là điều kiện tiên quyết giúp Nhĩ Phụng Minh sống thoải mái hơn Hứa Phóng năm đó.
Có người cầu danh thơm, có người cầu tiếng xấu, long xà đều có đạo riêng, đều có thể phong sinh thủy khởi.
Ba bài văn này quả thực viết rất là đặc sắc, khiến triều đình nghị luận ầm ĩ.
Chính Sự Đường, Binh Sự Đường đều không có đại nhân vật nào đứng ra tỏ thái độ, nhưng bên dưới thì vô cùng ầm ĩ kịch liệt.
Là một trong những đại nhân vật nổi tiếng nhất Tề quốc hiện thời, Võ An Hầu đã điều động tài nguyên quốc gia, truy diệt một tà giáo không nổi danh, đã trở thành đề tài nóng hổi khiến tay chân run rẩy.
Tấu chương liên quan đến việc này bay tới tấp như mưa.
Người ủng hộ có, người phản đối có.
Đến mức cuộc triều nghị hôm nay, Thiên tử đã chỉ rõ yêu cầu Khương Vọng tham gia.
Chắc là để đưa ra lời kết luận cho những nghị luận xôn xao thời gian qua.
Thanh Chuyên chính là vì thế mà lo lắng.
Khương Vọng rất bình tĩnh, nghe xong chỉ bảo:
"Đã biết."
Có một số việc thật ra không có gì mà phải tranh luận, nhưng luôn có một số người hay đi soi mói, một ít người khác thì đi trợ giúp.
Nếu đã cố ý muốn gây hấn, thì sẽ luôn có thể tìm được lý do. Ngươi đứng chắn ánh nắng mặt trời của ta, người nằm cản đường ta.
Hắn đã quen rồi, chỉ cần đối mặt là được.
Liếc qua bia mộ của Lâm Hữu Tà lần cuối, hắn nhảy lên cao, đạp không cưỡi thanh vân bay về phía Lâm Truy.
...
Tử Cực Điện là nơi nghị sự của văn võ bá quan đế quốc Đại Tề.
Chính sự được quyết ở nơi vĩ đại này, sẽ được đưa về quận thủ phủ hoàn thành. Triều đình thường chỉ phụ trách giám sát.
Các quyết sách liên quan đến chính sự cả nước, và một số chính vụ mà địa phương không làm chủ được, thường khi đưa ra cho bách quan nghị sự, thì đều được giải quyết thích đáng.
Lên cao hơn nữa là Chính Sự Đường hợp nghị, cuối cùng mới là Thiên tử phê duyệt.
Đế quốc quá to, cương thổ quá rộng, con dân quá đông, đâu phải chuyện gì cũng đưa triều đình quyết!
Trong lịch sử, Hoàng đế nửa tháng mới Lâm triều một lần, hay một tháng một lần, thậm chí một năm nửa năm không mở nghị triều, đều là chuyện bình thường.
Chỉ là đương kim Thiên tử hiện giờ quá cần cù, chỉ cần không xuất chinh, thì mưa gió gì cũng không trở ngại. Hắn thường ngồi trong điện Tử Cực, im lặng nghe bách quan tranh cãi. Không phải chuyện lớn thì không tham gia thảo luận, nhưng những chuyện bách quan bàn bạc hắn đều ghi nhớ trong lòng, nên không ai dám không dụng tâm.
Ngay cả khi đã giành được công tích có thể sánh vai với Thái tổ, Võ Đế, hắn vẫn giữ nguyên như cũ, không có lấy một ngày lười biếng.
Ngồi ở vị trí chí tôn trên cao, sau tấm rèm châu yên tĩnh, là Thiên tử chi tâm mà không một ai nhìn rõ được, luôn chăm chú nhìn xuống toàn thiên hạ.
Đã là đế vương vĩ đại, tất có yêu cầu vĩ đại. Rõ ràng bây giờ đế quốc Đại Tề đã bao phủ khắp đông nam, nhìn chằm chằm thiên hạ, vậy mà vẫn chưa lấp đầy được dã vọng của hắn.
Từ khi đăng cơ tới bây giờ, hắn đã tọa triều năm mươi bảy năm.
Niên hiệu Nguyên Phượng đã đủ vĩ đại, nhưng cố sự liên quan tới niên hiệu vẫn còn tiếp tục.
Khác với sự uy nghiêm tĩnh lặng, vĩ đại mà rất nhiều dân chúng tưởng tượng.
Đa số thời điểm, Tử Cực Điện không khác gì cái chợ bán thức ăn. Hình ảnh các bên cãi nhau, bên nào cũng giành nói, tranh cãi tới mức mặt đỏ tới mang tai, không phải là số ít.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kẻ này bảo thuế nông không chỉ cần cắt giảm, mà còn nên sửa việc đóng thuế nông bằng lương thực thành tiền, để giảm thiểu việc thu nộp lương thực, tạo nên hao tổn.
Kẻ kia nói thuế có ba mươi đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, muốn quyết định cái gì cũng phải cân nhắc đến tình hình đất nước, suốt ngày cứ đòi lấy tiền lấy tiền, nương ngươi sắp chết đói ăn tiền có được không?!
Ồn ào là không thể tránh khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận