Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1244: Giải trí cho thiên hạ

Tần Chí Trăn không nói tiếp, Khương Vọng cũng đã có câu trả lời cho thắc mắc của mình, nên hắn lùi lại.
"Người chiến thắng, nước Tề Khương Vọng!"
Tiếng tuyên bố của Dư Tỷ đúng lúc vang lên.
Chương Cốc tự mình lên đài, ôm Tần Chí Trăn mang xuống đài.
Trận chiến này tuy bại, nhưng Tần Chí Trăn là thiên kiêu của nước Tần, Tần quốc sẽ không để thiên kiêu phải chạnh lòng.
Diêm La Thiên Tử của Tần Chí Trăn bị phá, tạng khí bị công kích không còn, đây là thương tích trí mạng, Dư Tỷ đã giữ lại một đường sinh cơ cho hắn, nhưng nếu muốn hồi phục lại như cũ, Tần quốc sẽ phải bỏ ra khá nhiều vốn liếng.
Đương nhiên, đối với người chiến đấu vì đất nước, có bỏ ra bao nhiêu cũng không quá đáng.
So tài ở Hội Hoàng Hà, chỉ cần không mất mạng ngay tại chỗ, thì nước nào cũng sẽ tận lực cứu chữa cho người nước mình, giúp họ hồi phục lại như ban đầu.
Không chỉ vì tương lai của một thiên kiêu nào.
Sau khi Dư Tỷ tuyên bố thắng bại.
Mọi người mới giật mình nhận ra hai đại diện có thành tựu thần thông cao nhất, là tu sĩ Thiên Phủ mạnh nhất trong cùng cảnh giới, lại đều không thể đoạt giải nhất!
Một người chỉ đứng ở vị trí thứ hai, người còn lại thậm chí phải dừng bước ở tứ cường!
Đội hình Hội Hoàng Hà lần này, thật là ghê quá. So tài không hạn chế cho người dưới ba mươi tuổi còn chưa bắt đầu, mà đã khiến người ta phải phục.
Không biết mười năm, trăm năm sau, những thiên kiêu Ngoại Lâu cảnh, Nội Phủ cảnh sáng rực hôm nay, có mấy người vào được Thần Lâm, mấy người vào được Động Chân, và bao nhiêu người không còn mạng!
Có rất nhiều người cả đời phải dừng lại trước Thần Lâm cảnh, và trong số đó, chưa bao giờ thiếu thiên kiêu!
Khương Vọng xúc động đứng ở trên Diễn võ đài, phong hỏa quanh người đã tiêu tán, thần quang đã liễm, trên chiếc áo xanh loang lổ vết máu, nhưng lại có một khí độ tự nhiên, bay bổng như tiên.
Toàn trường im phăng phắc, một kiếm kinh thế kia đã chấm dứt, nhưng sự rung động rất lâu trong lòng mọi người mãi vẫn chưa tan.
Đột nhiên.
"Thanh Dương Thanh Dương, ngươi là mạnh nhất!"
Khu quan chiến nước Tề, Hứa đại tài tử vung mạnh tay hô to, mặt đỏ bừng tới mang tai.
"Khương Vọng Khương Vọng, đệ nhất hiện thời!"
Tử Thư siết nắm đấm, cũng tận lực hô to không kém.
Khương Vọng suýt nữa thì lảo đảo.
Cái khí thế vô địch hơn người, suýt nữa thì tan rã.
Hắn nhìn thấy rất rõ Chân Quân Dư Tỷ đang định nói gì đó liền ngừng lại, xem ra cũng đã bị mấy câu hô khẩu hiệu bất ngờ này làm nín trở về...
Hứa trán cao chặn họng được cả Chân Quân, quả thật là kỳ tài khoáng thế!
Người xem các nước có phản ứng khác nhau.
Ở một nơi trang trọng như Hội Hoàng Hà, hô hào mấy cái khẩu hiệu sáo rỗng kiểu này không thích hợp cho lắm.
Nhưng trận đấu vừa rồi đã chứng minh chúng không sai.
Khẩu hiệu này mặc dù chẳng có chút tài nghệ văn chương nào, nhưng cũng không phải là không đúng...
Hắn đúng là mạnh nhất, mạnh nhất hiện thời!
Vị Chân Nhân họ Diệp nào đó cuối cùng cũng bắt được cơ hội, không ngừng tặc lưỡi: "Đó nhìn đi, nhìn xem người nước Tề là cái thứ gì đi! Toàn là lũ quỷ nịnh hót! An An mà về theo nước Tề, sau này sẽ biến thành cái dạng gì?! Vẫn là Vân quốc chúng ta tốt. Con người Vân quốc thật lòng!"
Diệp Thanh Vũ ngồi cạnh che miệng cười trộm: "Ta lại cảm thấy, đám bạn này của hắn rất là thú vị."
Vị Chân Nhân họ Diệp nào đó cảm thấy ngứa răng.
Hoàng Xá Lợi hâm mộ nhìn qua chỗ nước Tề, huých cùi chỏ vào Trung Sơn Vị Tôn: "Ai, ta nói này, nghi thức của Kinh quốc chúng ta cũng nên đuổi theo đi! Cùng là thiên hạ cường quốc, sao lại không bằng người ta vậy? Ta khó khăn lắm mới đại thắng trở về, mà tiếng hô ủng hộ đã nhỏ, lại còn ít, nghe chẳng có khí thế tí nào!"
Trung Sơn Vị Tôn cực kì cực kì cực kì không cam lòng.
Ngươi nói với ta cái thứ này làm gì? Chuyện này đâu phải do ta quản! Chả phải Kiêu kỵ Đại đô đốc ngồi ngay cạnh ngươi à? Họ Hoàng nhà ngươi nói đúng người đi có được không?
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, ngươi đi bảo một kẻ đánh thua đi quan tâm đến đãi ngộ cho người đánh thắng... Có phải ngươi hơi tàn nhẫn quá rồi không? Nghĩ Trung Sơn Vị Tôn ta dễ ăn hiếp hả?
Trung Sơn Vị Tôn đang cáu kỉnh, đột nhiên chợt hiểu ra, hết hồn quay qua nhìn Hoàng Xá Lợi: "Ý ngươi là bảo ta hô khẩu hiệu cho ngươi đó hả?"
Hoàng Xá Lợi vô cùng hài lòng, đầy vẻ 'Quả là trẻ con dễ dạy'.
Vỗ lên vai Trung Sơn Vị Tôn: "Nếu ngươi đã chủ động xin ra trận, chuyện này giao cho ngươi ha. Khẩu hiệu không được yếu hơn của họ Khương, vì kết quả quyết thắng, chúng ta vừa tranh lực vừa phải tranh thế. Thế yếu hơn một chút, cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, sẽ thua rất thảm. Vị Tôn huynh nha!"
Nàng cười híp cả mắt: "Ngươi không muốn ta thua đâu đúng không?"
Trong lòng Triệu Thiết Trụ điên cuồng gầm thét: “Ngươi thích hư vinh thì ngươi cứ việc nói thẳng, không được à?”
Ngươi đưa đẩy co kéo với ta lắm vậy làm gì! Ta còn không biết ngươi sao!
Trung Sơn Vị Tôn ta là ai? Là thiên kiêu của đất nước, thần thông cái thế, mà ngươi bảo ta hô cái thứ khẩu hiệu xấu hổ đó cho ngươi? Ngươi nghĩ cũng đừng...
Ê khoan !
Đây là bắt đầu kiếm cớ phải không?
Đến lúc đó thắng thì do Hoàng Xá Lợi ngươi có thiên tư ngút trời, thua thì thành do ta không tranh lợi thế cho ngươi?
Họ Hoàng nhà ngươi đúng là đồ âm hiểm, đồ ăn hiếp người quá đáng, a a a!"
Ngoài mặt Trung Sơn Vị Tôn khẽ mỉm cười, nụ cười cứng ngắc mang theo mấy phần nho nhã: "Ta sẽ... tận lực."
Hoàng Xá Lợi vừa kịp ném qua ánh mắt "Coi như ngươi hiểu chuyện", đã nghe thấy tiếng Dư Tỷ vang lên.
Vị Chân Quân từ Ngọc Kinh Sơn nói chuyện với nàng: "Để cuộc so tài được công bằng, bây giờ ta sẽ khống chế ngươi, để trạng thái cơ thể của ngươi tạm thời giữ nguyên như hiện tại. Vừa rồi ngươi đã nghỉ ngơi bao lâu, nước Tề Khương Vọng cũng sẽ được nghỉ ngơi bấy lâu. Sau đó hai bên sẽ tiến vào trận chung kết, tranh khôi danh, ngươi có vấn đề gì không?"
Hoàng Xá Lợi chớp mắt, lại chớp mắt, bụng thầm nghĩ, vừa rồi ta đã nghiêm túc nghỉ ngơi đâu, ta bận nhìn mỹ... đánh nhau mà!
Lời đến khóe miệng lại trở thành: "Vậy ngài để ta chuẩn bị tư thế đẹp mắt tí cái đã!"
Dư Tỷ: ...
Làm một cường giả Diễn Đạo, đường đường là Chân Quân ông ta...
Lại một lần nữa cạn lời, không nói gì được.
Hồi nãy đang định lên tiếng, cái tên đầu to của Thanh Nhai thư viện đột ngột hét váng lên, làm ông ta không sao lên tiếng được. Cái thứ khẩu hiệu xấu hổ như thế mà hắn cũng mở miệng ra nói được, cứ tưởng làm vậy là trợ uy được cho Khương Vọng...
Bây giờ đến lượt cô nàng Hoàng Xá Lợi của Kinh quốc này. Nếu bảo nàng ta không tôn trọng ngươi, thì nàng ta nói năng rất lịch sự nhã nhặn, còn dùng cả kính xưng. Nhưng bảo nàng ta tôn trọng ngươi, thì nàng ta còn bảo Chân Quân nhà ngươi phải chờ nàng ta một chút!
Lý do là "Để chuẩn bị tư thế nhìn đẹp tí"!?
Người tuổi trẻ bây giờ rốt cuộc là sao vậy, người nào cũng tu luyện ‘dũng khí’ hả?
Hồi ông ta còn trẻ, đối mặt với Chân Quân tiền bối, chỉ có sợ hãi mà thôi, ví dụ như với Lý Bạc Băng...
Suy nghĩ trong lòng Dư Tỷ Chân Quân đương nhiên không ai biết được.
Mọi người chỉ thấy ông ta im lặng một lúc, rồi mới giơ tay lên, một đạo thanh quang lượn quanh giữa ngón tay...
"Không cần."
Một giọng nói vang lên.
Đến từ phía bên kia của diễn võ đài.
Người lên tiếng đương nhiên chỉ có người đó.
Mọi người, kể cả Dư Tỷ đều khó hiểu quay qua nhìn.
Trên Diễn võ đài Khương Vọng ung dung nói: "Hôm nay thiên kiêu tụ tập, quý nhân quan khán. Chí tôn hạ xuống pháp tướng, Trường Hà vì thế dừng chảy. Trận đấu này, chỉ là một bèo bọt của lịch sử, là hạt bụi của thiên hạ, sao lại để chư quân phải chờ lâu!"
"Khương Vọng không muốn lãng phí thời gian, thỉnh mau chóng bắt đầu khai trận, để ta và Hoàng Xá Lợi giúp chút vui cho thiên hạ!"
Dứt lời, hắn hướng về phía Dư Tỷ cung kính thi lễ: "Phiền Chân Quân chủ trì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận