Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 662: Lật tay một cái

Vân Du Ông giận vô cùng.
Nếu sớm biết cái thần thông quả kia sẽ mang tới Vân Triện thần thông, cần gì hắn phải cố gắng vươn tới Ngoại Lâu bất chấp tất cả? Cần gì phải tiêu hao cấm pháp, bỏ tám mươi năm tuổi thọ!
Sẽ không cần cái gì nữa cả, chỉ cần tìm được cơ hội cướp thần thông quả này là đủ rồi!
Đây là Vân Triện thần thông đó!
Thần thông cường đại tiếng tăm lừng lẫy.
Đương nhiên hắn không biết, tiền đề của Vân Triện thần thông, là trên tay chưa từng có mạng người, không có nhân quả sinh tử. So với Diệp Lăng Tiêu, mọi tìm hiểu, nghe ngóng của hắn về Trì Vân Sơn không chỉ thua kém có một chút.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự căm ghét của hắn.
Vân Du Ông cảm thấy nội tâm mình trở nên vặn vẹo, không cam lòng, bất mãn, không chấp nhận nổi!
Vì sao những chuyện tốt lại không tới phiên mình? Vì sao thứ tốt gì cũng là của người khác?
Đấu Miễn kia, có xuất thân hiển hách, thiếu niên thiên tài, chưa tới hai mươi đã có thần thông Nội Phủ, lấy được Đấu Chiến Kim Thân! Vung tay một cái, đã cướp được Linh Không Điện mà hắn mơ ước đã lâu.
Diệp Thanh Vũ này, dung mạo đẹp đẽ, bối cảnh phi phàm, là công chúa duy nhất của Vân quốc, có phụ thân là chân nhân lừng danh thiên hạ. Muốn tài có tài, muốn thế có thế.
Nữ nhân này chỉ đến Trì Vân Sơn một chuyến, rõ ràng chẳng hề làm gì hết, chả biết cái gì hết, vậy mà lại lấy được Vân Triện thần thông!
Trong khi hắn cố gắng như vậy, từ nhỏ đã không ngừng cố gắng. Từng bước từng bước đi về phía trước, mới giành được sự tin tưởng, trở thành Vân Du Ông. Đi Trì Vân Sơn lần này, đã phải bày đủ mọi mưu kế, gần như đánh cược tất cả những gì mình có.
Hắn cảm thấy mình đang đánh cược với số mạng, là người dám liều, là đấu sĩ dám chống lại thế đạo bất công, ấy vậy mà, đến lúc này, trọng chú đã hạ xuống rồi, mà một thứ cũng không đoạt được!
Hắn một chiêu dẹp sạch vân thú, đánh thẳng về phía Diệp Thanh Vũ, chỉ ước gì mổ Nội Phủ của nàng ta, moi hạt giống thần thông Vân Triện ra ngoài. Chuyện này đương nhiên là không có khả năng. Tu sĩ Nội Phủ cảnh, nếu mất mạng, hạt giống thần thông cũng sẽ bị băng giải.
Bên này Vân Du Ông uất hận đánh qua, bên kia Đấu Miễn cũng giơ đao đã gần đến, Thiên Dã Đao chỉ thẳng vào Thất Sắc Kỳ Vân Xa.
Diệp Thanh Vũ chỉ mới học được thần thông, mới mở được Nội Phủ, mặc dù có Thất Sắc Kỳ Vân Xa hỗ trợ, nhưng cũng không có khả năng cùng một lúc đối phó hai đối thủ cường đại như vậy.
Nhưng ngay lúc này, Đấu Miễn và Vân Du Ông cùng quay đầu sang bên!
Trên bầu trời Trì vân Sơn, có một bóng người rơi xuống.
Người này có gương mặt thanh tú, dáng người cao dong dỏng. Hắn đang rơi tự do, giữa tiếng gió gào thét, thế nhưng lại có một sự tự tin bình tĩnh lạ kì, quan sát cảnh chiến đấu trên đỉnh Trì Vân vào trong mắt, trao cho Diệp Thanh Vũ một ánh mắt trấn an, như đang nói.
Không cần sợ.
Hắn cứ như từ một thời không khác nhảy tới, trước đó không hề có một dấu hiệu nào, lúc xuất hiện đã thành sự thật.
Là tên Độc Cô Vô Địch kia!
Vân Du Ông bắt ấn, Đấu Miễn quay đao đánh ngược về.
Hai người gần như là đổi hướng cùng một lúc, giết về hướng Khương Vọng.
Giết một Diệp Thanh Vũ đâu có được cái gì, phá vỡ Thất Sắc Kỳ Vân Xa cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì, chỉ có giết Độc Cô Vô Địch này mới gọi là thu hoạch!
Hạt giống thần thông sẽ bị băng giải, Vân Đỉnh tiên cung cũng sẽ chết đi theo hắn!
Đối với Khương Vọng, lúc nhảy ra khỏi "khoảng trống" kia, mang Vân Đỉnh tiên cung trở về Trì Vân Sơn, hắn mới thật sự hiểu mình thu hoạch được cái gì.
Mới thật sự biết được, hắn đã thật sự trở thành chủ nhân của Vân Đỉnh tiên cung.
Bởi vì giờ đến gần mới biết.
Thì ra Trì Vân Sơn, là sơn môn của Vân Đỉnh tiên cung!
Lúc hắn mang Vân Đỉnh tiên cung hạ xuống, thì đã hiểu được tất cả, "Nắm giữ" được Trì Vân Sơn.
Vân Du Ông và Đấu Miễn, một kẻ tam cảnh Ngoại Lâu, một kẻ Nội phủ thần thông.
Nếu ở bên ngoài, thật sự phải đối phó, hai kẻ này, kẻ nào cũng không dễ dàng đối phó.
Nhưng bây giờ, ở nơi này, là Trì Vân Sơn, mà hắn lại đã trở thành chủ nhân của Trì Vân Sơn!
Thật sự là chỉ cần lật tay một cái thôi!
Khương Vọng giơ tay lên, vân thú khắp núi cùng cất tiếng kêu, âm thanh rung trời.
Vân thú hung hãn trên Trì Vân Sơn, trước đó bị Vân Du Ông và Đấu Miễn để ý đã tránh đi, Diệp Thanh Vũ thì điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa ào ào chạy nhanh lướt qua, chưa có ai từng thật sự lãnh giáo sự lợi hại của chúng.
Chúng không phải vật sống thật sự, vì vật sống sẽ khó mà sống nổi qua thời gian rất dài như vậy ở Trì Vân Sơn. Chúng chính là Trì Vân Sơn, là một loại sức mạnh hiển hóa thành. Chúng chỉ trông coi những địa điểm cố định, không đi nơi khác, không thừa cơ đánh hội đồng, nên những người vào Trì Vân Sơn mới nhẹ nhàng vượt qua được.
Chỉ khi chủ nhân của núi có lệnh, chúng mới để lộ răng nanh, để lộ sự hung hãn nhất, cường đại nhất.
Vân Du Ông và Đấu Miễn đều là người thân kinh bách chiến, cảm nhận được sự hô ứng của vân thú khắp núi, ý nghĩ đầu tiên của hai người không phải là khiếp đảm, mà là sát niệm. Hai người muốn tốc chiến tốc thắng, thừa lúc đám vân thú hung hãn kia còn chưa kịp chạy tới, giết Độc Cô Vô Địch!
Vân Du Ông tay trái bắt ấn chữ ‘sơn’, tay phải bắt ấn chữ ‘phong’, ba thánh lầu từ xa hô ứng, trên người tỏa ánh sao lóng lánh, trong tích tắc đã bùng nổ toàn lực.
Đấu Miễn hoành đao đưa ngang, ánh mắt trở thành lãnh đạm, Thiên Dã Đao chém ra một đường cong cực kỳ khoa trương, đao thế chém ra Thần Tính Diệt của Đấu Chiến Lục Thức!
Khương Vọng bình tĩnh nhìn hai người, bàn tay lộn một cái, nhẹ nhàng ấn xuống.
Phanh!
Vân Du Ông và Đấu Miễn cùng bị đè ngã xuống đất!
Tay chân giang ngang, bị một loại sức mạnh vô hình, đè bẹp trên đỉnh núi, toàn thân dán chặt xuống đất, không nhúc nhích được.
Tinh quang thánh lầu trong thoáng chốc bị ngăn cách, sơn ấn, phong ấn, đều tán loạn. Đấu Chiến Lục Thức, thì ngay cả cơ hội thi triển cũng hoàn toàn không có.
Khương Vọng dùng toàn bộ sức mạnh của Trì Vân Sơn, áp chế một cách trần trụi.
"Quả nhiên, chậm một bước, tất cả đều thành chậm."
Đấu Miễn cười khổ.
Hắn đang tự cười mình, tự thấy mình rất cao, vậy mà ở Trì Vân Sơn lại liên tục gặp thất lợi. Một lần đi thăm dò, bất ngờ phát hiện được bí mật của Vân Đỉnh tiên cung, bèn lợi dụng sức mạnh của Đấu thị, qua mấy bận, đoán ra có dính dáng tới bốn phe thế lực liên quan đến Trì Vân Sơn. Cuối cùng chọn Linh Không Điện, tốn rất nhiều công sức, thu phục thành công, chính là để cho chuyến đi Trì Vân Sơn này, để lấy được truyền thừa cổ quý giá, kết quả là gà bay trứng vỡ.
Nhưng hắn không hiểu. Theo thông tin hắn thu thập được, muốn vào Vân Đỉnh tiên cung, đầu tiên phải tìm được quan khiếu để vào cung. Thí dụ như lệnh bài hoa văn của đạo đồng áo trắng trong Nghênh Khách Đình phía nam núi, thí dụ như ngọc giác của một đệ tử thân truyền Vân Đỉnh tiên cung nghe nói để lại trong đầm nước phía bắc núi.
Những đầu mối này hắn mất rất nhiều công sức mới lấy đến, không lẽ là sai?
Cho nên hắn mới đấu sống chết với Vân Du Ông ở Nghênh Khách Đình, cho nên hắn mới không hề nghĩ, cơ hội đang ở trước mắt, mà hai người của Lăng Tiêu Các lại đi chọn thần thông quả.
Nếu đơn giản chỉ là mất thần thông quả, cũng chưa sao.
Vấn đề lớn nhất là rõ ràng "Chìa khóa" vẫn còn chưa lấy được, tại sao Vân Đỉnh tiên cung lại xuất hiện? Và làm sao Độc Cô Vô Địch lại vào được Vân Đỉnh tiên cung?
Khác với Đấu Miễn dù bị áp chế vẫn không ngừng suy nghĩ tìm cơ hội, Vân Du Ông đã bị sự thất bại và căm ghét làm mờ đầu óc.
Hắn cố gắng vùng vẫy, gần như dùng hết toàn lực để lật người, ai cũng nghe thấy được âm thanh hắn giãy giụa. Hắn đang phải chịu đựng một áp lực cực lớn, đến mức gần như vặn gãy cả cổ mình, chỉ để nhìn chằm chằm Khương Vọng.
Cố chấp như vậy.
Mắt hắn đỏ bừng, nhìn Khương Vọng chằm chằm: "Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà ngươi lấy được Vân Đỉnh tiên cung? Ngươi đã làm gì! Ngươi đã làm ra cái gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận