Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2574: Thiên địa rộng lớn, không bị ràng buộc (2)

Nhân quả là gì?
Ăn cơm là nhân, no bụng là quả.
Đánh người là nhân, bị thương là quả.
Gây nghiệp chướng là nhân... gặp báo ứng là quả!
Đoàn tối tăm bị Khánh vương nắm trong tay lúc này tựa như sinh ra linh tính, nó không ngừng cuồng loạn vặn vẹo, giương nanh múa vuốt! Những đường nét đen kịt leo lên bàn tay Khánh vương, bắt đầu lan ra bên trên cánh tay y!
Tại sao khóe mắt Tịnh Lễ lại chảy máu, bởi vì gã đã cưỡng ép dùng Tuệ nhãn nhìn thấy "nghiệp" này!
Lại còn lấy ý niệm của Thích giả, dùng thanh âm Sư Tử hống chạm vào nghiệp này, dùng thiền thuật nhân quả khuếch đại đối phương!
Nếu như lúc trước Khánh vương bị trúng ba phần độc, thì lúc này độc đã lên chín phần, tình trạng đến mức vô phương cứu chữa!
Những thứ tối tăm này đều là tội nghiệt của y, có cùng nguồn gốc với y, không thể dễ dàng bị lực lượng tiêu tan.
Y càng chưởng khống thế giới này sâu sắc thì càng phải chịu đựng càng nhiều thống khổ hơn.
Tất cả những khả năng có liên quan đến thống khổ mà thế giới này có thể sinh ra, lúc này đều đang biểu hiện trên người y. Không ngừng tra tấn khiến cho y cảm thấy đau đớn, cố gắng cắt đứt dây thần kinh của y.
Tật Hoả Dục Tú ngay trong khoảnh khắc này điều khiển xe lăn bay về phía trước, trong đôi mắt tĩnh mịch có ánh sáng u ám càng thêm thâm thuý bay ra, sắp chạm tới Khánh vương.
"Báo ứng, báo ứng! Ta đáng lẽ phải vĩnh viễn không được siêu sinh, lại dùng thiện danh nhận lấy hương hoả. Ta đáng lẽ phải nằm bên trong mộ phần, hóa thành tro bụi để trả nghiệp!"
Khánh vương bỗng cười to, y vừa cười vừa quát:
"Thiện không tha, ác trường sinh, tiểu trọc đầu, ngươi có hiểu hay không!?"
Binh sát đột nhiên nổi lên!
Chỗ binh sát mà y tập hợp có màu đen như sắt, mang đến cho người ta cảm giác tàn khốc dị thường. Binh sát màu sắt đen gần như bao phủ toàn bộ cơ thể y, trong quá trình không ngừng bốc lên còn mơ hồ kết thành một ngôi mộ.
Tự chôn mình trong binh mộ, dùng để trả lấy nghiệp này!
Những binh sát có cùng nguồn gốc này trong lúc nhất thời lại có biểu hiện hoàn toàn khác biệt.
Ở phía trên binh mộ là những luồng sát khí bốc lên như sương mù mỏng manh. Ở phía dưới đáy binh mộ, chúng chồng lên nhau thành những hạt cát sắt nhỏ vụn, giống như những cặn gang vớt từ chỗ tôi nước lạnh trong lò luyện ra, vô cùng thô ráp, lạnh lẽo.
Bên trong binh mộ vang lên tiếng kim loại va chạm, nghe thanh âm lại giống như có thiên quân vạn mã đang không ngừng giết chóc.
Kia chính là binh sát không ngừng dây dưa, là tự rèn bản thân mình, cô đọng và thăng hoa.
Dưới quá trình như vậy, bên trong làn sương mù sát khí phía trên ngôi mộ, hư ảnh một thanh kiếm dựng thẳng càng lúc càng rõ nét, đó là một thanh cổ kiếm đồng xanh đầy vết gỉ sét loang lổ nhưng lại toát ra sát khí ngút trời.
Hoa văn trên thân kiếm đã vô cùng mơ hồ, vết khảm trên chuôi kiếm cũng đã bong tróc từng mảnh, nhưng kiếm vẫn còn rất sắc bén, lưỡi kiếm vẫn vô cùng sáng loáng!
Sát thuật Binh đạo thượng cổ, Hồng Nhan Bạch Phát Tú Kiếm Trủng.
Đây chính là thanh kiếm thứ nhất ra khỏi đất.
Khi nó vọt ra khỏi binh mộ, chỉ cần một nhát chém ngang - Ngũ hành đều nát, thời không nứt vỡ, ngay cả ánh sáng u ám mà Tật Hoả Dục Tú mang đến cũng bị toái diệt!
Binh mộ vào thời khắc này liền hư hoá, trạng thái Khánh vương ngồi vương vị trở nên rõ ràng.
Vô số khí huyết đang tụ tập trên đỉnh đầu y.
Ầm!
Khí huyết bỗng chốc xoắn lại thành khói lửa, phóng lên thiên khung, một mực chạm tới vòm trời màu đồng kia!
Keng!
Thanh âm như gõ vang chuông.
Mà binh sát kinh khủng đã tụ tập thành đám mây ở chỗ càng cao, che lấp cả màn trời màu đồng, trời đất lúc này bỗng chốc tối sầm lại, khiến cho người ta dù đứng đối diện cũng không nhìn thấy gì!
‘Cái gì mà chiến tranh đồ đằng, thủ đoạn binh gia mà Tịnh Thủy bộ truyền lại từ nữ oa nhi kia... có gì hiếm lạ cơ chứ?’.
Giờ khắc này y cũng đã tụ binh thành sát, từ bỏ ý định dùng một tay quét sạch những người trẻ tuổi này, thật sự tái hiện khí thế hùng tráng của trăm vạn đại quân xung phong trận mạc!
Đây là lực lượng không thể nào địch nổi, như là núi lở đè bẹp con kiến bò, biển cả nhấn chìm một đám bèo trôi, loại trừ mọi khả năng ngoài ý muốn xảy ra.
Cho dù là Khương Vọng, Tịnh Lễ, Khương Vô Tà hay là Tật Hoả Dục Tú, đều không thể nào chống cự nổi.
Y điều động binh sát vốn dĩ không phải là chuẩn bị cho bọn họ!
Cũng đúng vào lúc này, có một người đạp không mà đến, bước chân như tiều phu leo núi, thân hình như sườn núi trập trùng, toàn thân tỏa ra ánh sáng thần thông.
Tầng mây binh sát dày đặc, huyết khí bốc lên trời không thể cản được gã, cuồng triều lực lượng cũng không thể trở thành chướng ngại vật trước mặt người này.
Thiên địa rộng lớn, không bị ràng buộc!
Mặc trên người một bộ võ phục giản dị, trên eo treo một thanh đao bổ củi cũ kỹ, Lâm Tiện đã biến mất từ lâu, lúc này lại xuất hiện! Gã cất một bước đã tiến vào bên trong Hoả giới, đi tới bên cạnh Khương Vọng.
Trên người gã đầy vết thương, trên mặt có vết xước, gã cũng không nói thêm bất cứ lời nào thừa thãi nào, chỉ lấy ra một cuộn lụa vàng, đưa đến trước mặt Khương Vọng:
"Đông gia, may mắn không làm nhục mệnh!"
Không cần phải kể lại gã đã trải qua bao nhiêu gian nan nguy hiểm, đã phải trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực.
Trong mắt Khương Vọng lúc này, gã đã tự ánh lên hào quang của bảo vật!
Khương Vọng lúc này vẫn đang đối kháng lực lượng của Khánh vương, hai tay đều khó có thể buông lỏng được, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn một cái, kéo cuộn lụa vàng này lên không trung, lập tức trải rộng ra. Trên tấm lụa này lấy hoả văn làm nền, bên trên là khế văn.
Hoả văn kia chính là ấn ký đặc hữu của Khánh Hỏa bộ, mà khế văn lại viết rằng:
"Tranh đấu giữa trăm tộc cuối cùng cũng khép lại."
"Lực lượng đồ đằng tiếp nối chương mới."
"Vương quyền đồ đằng giáng lâm bộ tộc Khánh Hỏa."
"Khánh Hỏa bộ nắm giữ vương quyền Phù Lục trăm năm!"
Ở cuối bản khế ước này còn có chữ viết tay của Khương Vọng, lấy máu làm mực, viết lên đó ba chữ bay bổng - "Trương Lâm Xuyên"!
Khế ước vương quyền!
Lâm Tiện có thần thông Vô Câu, thiên hạ không gì cản nổi. Chỉ cần gã muốn đi, không có nơi nào có thể giam cầm được. Cho nên khi Khương Vọng đến Tịnh Thủy bộ đã đặc biệt mang theo gã, sau khi lấy được nghiên cứu về U Thiên của Tịnh Thủy Thừa Yên, hắn đã đặc biệt phái Lâm Tiện đơn độc ra ngoài một chuyến.
Lúc đó hắn vẫn rất kiêng kỵ Tật Hoả Dục Tú, cho nên tự mình theo dõi đối phương, không để lộ ra hành tung của Lâm Tiện.
Mà nơi hắn bảo Lâm Tiện đến chính là ván cờ sinh tử - nơi quyết định sự thay đổi vương quyền của thế giới Phù Lục.
Lâm Tiện quả nhiên không phụ nhờ vả, một mình vượt qua muôn vàn khó khăn, xông qua tầng tầng nguy hiểm, đến được vị trí trung tâm của Sinh Tử Kỳ, lấy được khế ước vương quyền lúc ban sơ.
Khế ước vương quyền là gì?
Là chứng nhận cho hệ thống vương quyền ở Phù Lục, là mấu chốt đảm bảo cho vương quyền!
Hiện tại bản khế ước này đã được Lâm Tiện mang về, mở ra trước mặt Khương Vọng.
Tam Muội Chân Hỏa ba màu vàng, đỏ, trắng trực tiếp bao lấy bản khế ước vương quyền này. Hoả diễm hừng hực vừa ngăn cách ánh mắt của Khánh vương, vừa thiêu đốt lên bản khế ước nọ!
"Vương giả vô năng tức là không có đức! Khánh Hỏa Hành mặc dù là vương, trên không thể làm cho thiên hạ bình an, khiến cho Phù Lục dậy sóng. Dưới không thể tự bảo vệ mình, để cho tà ma xâm nhập. Như vậy không thể làm vương được nữa!"
Khương Vọng đứng hiên ngang bên trong Hoả giới, cao giọng nói như sấm rền:
"Nay ta trả lại cho thế giới này, để đền bù sai lầm trước đây của ta. Vương quyền giao phó nhầm người, ta lấy danh nghĩa Tinh tướng hủy bỏ bản khế ước vương quyền này!"
Trong tiếng sấm sét ầm ầm vang dội của Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm, bản khế ước vương quyền kia bùng cháy hừng hực, trong nháy mắt hóa thành khói, ngay cả tro tàn cũng không còn!
Vương quyền sụp đổ!
Phù Lục hôm nay đã thành vô chủ, Phù Lục lúc này đã không có vua.
Vương Quyền Đồ Đằng uy nghiêm vô tận trên người Khánh vương lập tức tiêu tan. Binh sát khủng bố bao quanh y cũng đã lập tức tan rã tại chỗ.
Trăm vạn đại quân, thủ lĩnh các bộ tộc trong nháy mắt đều thoát khỏi khống chế, khôi phục lại thân thể tự do!
Đây là khe hở mà y đã để lại cho thế giới này khi xây dựng hệ thống vương quyền, đồng thời hôm nay đã bị Khương Vọng nắm bắt, thoát ra gông xiềng, hút vào lôi đình!
Hiện tại là khoảng thời gian các bộ tộc tranh giành vương vị, cũng là thời khắc tự do tuyệt đối của những người này.
Bây giờ chính là lúc thế giới này phát động phản kích!
Khương Vọng cách Hoả giới nhìn thẳng Khánh vương, tùy ý vung tay lên, quả cầu ánh sáng lướt ngang bầu trời, những tôn Đồ Đằng Chi Linh bị hắn bắt giữ ở Thánh Thú sơn trước kia đã được thả ra bên ngoài Hoả giới.
"Tự do và vận mệnh đều nằm trong tay các ngươi. Tự mình quyết định đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận