Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2931: Thanh âm mùa thu trong Quỷ ngục (1)

"Này! Tên mới tới! Sao ngươi không nói gì thế?"
Lao tù trong Phong Đô mặc dù u ám không ánh sáng, nhưng vẫn có thể coi là sạch sẽ. Rơm rạ trải đầy đất, có thể mang đến một chút hơi ấm, cũng không có mùi gì quá nặng.
Dù sao một đời quan doãn Phong Đô đương nhiệm này có sở thích phơi nắng.
Tên phạm nhân lắm mồm trong phòng giam sát vách vẫn luôn lải nhải.
Vương Vị không nói gì.
Trước đây y rất hay nói, rất thích hỏi các loại vấn đề.
Sau đó sư phụ của y nói, không nói lời nào mới giống cao thủ.
Y liền cố gắng không mở miệng nói chuyện nữa.
Y cũng từng hỏi, tại sao sư phụ lại nói rất nhiều.
Câu trả lời của sư phụ y là một cái cốc đầu, cộng thêm một câu "Lão tử chính là cao thủ, cũng không cần phải giả vờ."
Lão nhân gia ngài thật có khí chất.
Vương Vị vẫn giữ cái đầu trọc lóc, đương nhiên khuôn mặt đã không còn là khuôn mặt xưa kia. Chiêu Vương đích thân giúp y che giấu, cho dù là ai cũng không thể nhận ra.
Tên hàng xóm sát vách dựa vào đống rơm, vừa bắt rận vừa lải nhải:
"Ngươi đã vào đây ba ngày rồi! Ba ngày đều không nói lời nào, chắc chắn là ngươi đang có tâm sự."
"Ngươi biết không, ta đã nói với bọn họ, lần sau nếu như có người mới đến, không bằng cứ ở đối diện ta - chúng ta vừa mới trở thành hàng xóm. Ngươi vậy mà cũng không chào hỏi một tiếng."
"Đến từ đâu, nói cho ta biết một chút đi?"
"Ngươi cạo trọc đầu cũng không giống hòa thượng, trông hung dữ thật đấy."
"Này! Tên trọc! Ngươi ở địa phương quỷ quái này, không cảm thấy cô đơn sao?"
Có lẽ hai chữ "cô đơn" này rất dễ dàng chạm đến lòng người.
Vương Vị rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Trước đây ta từng vào lao tù của Tề quốc, nhưng ta không cảm thấy đặc biệt cô đơn."
Y ngồi quay mặt vào tường, cúi đầu thấp mắt:
"Không phải bởi vì ngồi tù."
"Vậy còn có thể vì sao nữa! Ha ha."
Tên hàng xóm lắm mồm trông có vẻ còn rất trẻ, tướng mạo cũng không tệ, vết thương trên người không hề ảnh hưởng đến vẻ hoạt bát của gã:
"Tán gẫu đôi ba câu đi? Nói chuyện sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."
Vương Vị không lên tiếng.
Tên hàng xóm lắm mồm lại hỏi:
"Nghe nói ngươi là do Cố lão quỷ đích thân thẩm vấn? Thế nào mà còn sống hay vậy?"
Bọn họ là hàng xóm cửa nhà đối diện.
Có thể nhìn thấy nhau thông qua song sắt dày đặc phù văn.
Đương nhiên Vương Vị không quay đầu lại.
Y hỏi:
"Cố lão quỷ là ai?"
"Quan doãn Phong Đô Cố Xi đó!"
Tên hàng xóm từ đống rơm ngồi dậy, khoa tay múa chân:
"Chính là lão sào trúc kia."
"Ồ."
Vương Vị buồn bã nói với bức tường:
"Sao ngươi biết ta là do Cố lão quỷ đích thân thẩm vấn?"
Quỷ sai Phong Đô chắc chắn không nói nhiều, lúc đưa y vào đây, cũng không người nào nói chuyện với tên hàng xóm này. Quỷ ngục Phong Đô có mười tám tầng, mỗi tầng đều khác nhau, hơn nữa đều treo khóa thời không ngăn cách bên trong và bên ngoài, y cũng không biết mình bị đưa đến tầng nào.
Kỳ thật y không tò mò lắm về việc gia hỏa hàng xóm này đã biết được tin tức như thế nào. Nhưng cứ nói chuyện một chút đi, dù sao nơi này thật sự quá ngột ngạt.
Tên hàng xóm kia xởi lởi nói:
"Ta tự có kênh thông tin của mình!"
Vương Vị im lặng không nói gì.
Người kia sau khi đợi một hồi, đành phải nói:
"Lúc trước khi ngươi vào đây, không phải bọn chúng đã thêu một đóa Tam Đồ hoa trên vai trái áo tù của ngươi sao? Đó chính là Tam Đồ ấn, người do Cố lão quỷ đích thân thẩm vấn sẽ có tiêu ký đặc biệt này."
Vương Vị nghiêng đầu nhìn chỗ vai trái của mình, đó thế mà là một bông hoa - y còn tưởng là một cái móng vuốt hoặc nhiều nhất là một ngọn cỏ. Chẳng phải chỉ là ba sợi chỉ khâu lại với nhau sao?
Y khâu còn đẹp hơn thế này nhiều. Dù sao từ nhỏ y cũng đã biết khâu vá quần áo.
Người này nói:
"Trên người ngươi cũng có đóa Tam Đồ hoa như vậy, ngươi cũng là do Cố lão quỷ đích thân thẩm vấn. Sao ngươi vẫn còn sống?"
"Ta hỏi ngươi trước."
Tên hàng xóm kia nói:
"Ngươi cứ nói trước đi."
Vương Vị không lên tiếng.
Rất lâu sau, tên hàng xóm kia chịu không nổi nữa:
"Ta thật sự rất phục ngươi, loại người như ngươi cứ động một cái là dùng bạo lực lạnh với ta."
Vương Vị tiếp tục im lặng không nói gì.
Tên hàng xóm kia tức giận nói:
"Ta họ Hùng."
Thấy đối phương không phản ứng. Gia hỏa này lại nhấn mạnh thêm một lần nữa:
"Ta họ Hùng."
Vương Vị nói:
"Ồ, ta họ Khương."
"Ta cũng không hỏi ngươi họ gì! Họ Khương thì có gì ghê gớm chứ?"
Tên hàng xóm kia tức giận:
"Ta chỉ muốn nói, Cố lão quỷ không dám giết ta là bởi vì ta họ Hùng!"
"Tại sao ngươi họ Hùng thì hắn liền không dám giết ngươi?"
Vương Vị hỏi.
"Ta tên là Hùng Tư Độ!"
"Ồ."
"Hùng! Tư! Độ!"
"Ồ, tên của ta là Khương Lễ."
Hùng Tư Độ nghiến răng nghiến lợi:
"Cha ta tên là Hùng Tắc!"
"Hùng Tắc là ai?"
Vương Vị hỏi.
"Ta... thôi bỏ đi!"
Hùng Tư Độ tự hỏi bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại không thể nào phán đoán được tên trọc này là giả ngu hay là thật sự ngu ngốc, nếu như là giả vờ thì đối phương diễn cũng quá thật!
Gã nuốt một ngụm trọc khí, kiên nhẫn nói:
"Ngươi từng ngồi tù ở Tề quốc, chắc có lẽ cũng biết Khương Vô Hoa chứ? Hai chúng ta cũng gần giống như vậy, ngươi có hiểu không?"
"Ngươi cũng rất giỏi nấu ăn?"
Vương Vị hỏi.
Hùng Tư Độ nheo mắt:
"Khương Vô Hoa đã nấu cơm cho ngươi ăn ư?"
"Không có."
Vương Vị lắc đầu.
Khương Vô Hoa thật sự chưa từng nấu cơm cho y, nhưng bánh ngọt Trường Lạc thật sự rất ngon, sư đệ đã mang cho y thử!
Chỉ là sư phụ nói đồ ăn như vậy nên ăn ít thôi, người Tề vốn xấu xa, sau này phải để cho lão nhân gia ngài kiểm tra những đồ ăn như vậy trước. Kiểm tra một cái là mất đi một nửa.
Hùng Tư Độ muốn nhịn lại nhịn không được:
"Tóm lại ta đã nói cho ngươi biết đáp án rồi. Bây giờ đến lượt ngươi nói cho ta biết - Tại sao ngươi có thể sống sót dưới tay Cố Xi?"
"Ta không biết."
Vương Vị nói.
"Tiểu tử!"
Hùng Tư Độ nhảy dựng lên, lắc song sắt vang lên kèn kẹt:
"Ngươi lại dám đùa giỡn ta! Ra đây đơn đấu!"
"Được thôi."
Vương Vị chưa bao giờ sợ chuyện đánh nhau, vừa xắn tay áo vừa xoay người, nhưng cuối cùng lại đứng im trước song sắt:
"A! Ta không ra được, làm sao đơn đấu đây?"
Ánh mắt vô tội kia của y khiến cho Hùng Tư Độ không thể nào xác định đây có phải là đang chế nhạo mình hay không.
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội giải thích!"
Hùng Tư Độ dùng ngón tay chọc vào song sắt, phát ra tiếng leng keng.
"Lão sào trúc kia hỏi ta có bị oan uổng hay không. Ta nói không phải. Sau đó hắn ta đột nhiên có việc bên người, liền rời đi. Còn ta thì bị đưa đến nơi này."
Vương Vị nhìn Hùng Tư Độ:
"Chuyện chính là như vậy. Ta cũng không lừa ngươi."
Hùng Tư Độ nhìn ánh mắt nghiêm túc của tên đầu trọc này, có chút bán tín bán nghi:
"Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi lại bị bắt đến nơi này?"
Vương Vị cũng không chịu thiệt:
"Ngươi nói trước đi, ngươi vì sao lại bị bắt vào đây."
Hùng Tư Độ tức giận nói:
"Ngươi nói trước!"
Nhưng rất nhanh gã đã ý thức được việc cãi nhau sẽ không có ý nghĩa gì, tên đầu trọc đối diện này là người cứng đầu, có thể im lặng cả đời đều được.
Gã bèn bĩu môi:
"Còn có thể vì sao? Đánh nhau với cha ta mà thôi."
Vương Vị cũng không hỏi cụ thể tình huống xảy ra như thế nào.
Nhưng đối phương lại rất muốn bày tỏ, có lẽ là bởi vì đã nhịn quá lâu:
"Con người! Tuổi tác càng lớn, địa vị càng cao, lại càng không muốn nghe lời phê bình, tự cho là mình luôn đúng, độc tôn thiên hạ. Một khi bị người ta vạch ra sai lầm, không thể nào tự an ủi bản thân, lại không thể nào nhận lỗi, chỉ có thể nổi trận lôi đình."
Vương Vị "ồ" một tiếng.
Hùng Tư Độ đưa đôi mắt kỳ quái nhìn y:
"Ngươi không có chút cảm nhận nào đối với câu chuyện của ta sao?"
Vương Vị chậm rãi nói:
"Đừng đánh nhau với cha ngươi. Sau này ngươi sẽ rất nhớ ông ấy."
Hùng Tư Độ khịt mũi coi thường, lập tức xua tay:
"Đừng có cạo trọc đầu, liền học người ta làm đại sư - nói chuyện của ngươi đi."
Vương Vị nói:
"Một ngày nọ, ta đang đi trên đường thì nhìn thấy một người dáng dấp trông rất giống sơn tặc, trên tay cầm một miếng ngọc, ta liền ra tay cướp nó. Sau đó Quỷ sai Phong Đô tìm đến ta, nói miếng ngọc mà ta cướp là đồ của Giác Vu Sơn, liền bắt ta vào đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận