Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2313: Tự có kẻ đến sau

Nhờ vào ảnh hưởng của Tri Văn chung, Phạm âm của Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên từ Ma Vân thành truyền đến vùng đất Thần Tiêu.
Trên người Sài A Tứ lại đột nhiên có phản ứng, phóng thích bảo quang.
Đám yêu ở đây hầu như đồng thời quăng ánh mắt chú ý, đều tò mò hắn có căn cơ như thế nào.
Bản thân Sài A Tứ cũng sợ hãi cả kinh.
Chẳng lẽ Cổ Thần kính của lão Sài ta sẽ bại lộ?
Chẳng lẽ thân phận thiên mệnh chi yêu của ta không thể giấu giếm được nữa?
Nhưng cẩn thận quan sát, phát hiện kim quang kia không phát ra từ thân thể mà cũng chẳng liên quan gì tới Cổ Thần kính - Cổ Thần kính vẫn còn ẩn giấu bảo khí, trông rất bình thường, nào có chút ánh sáng!
Hắn tự tay mò vào từ trong ngực, thứ tản ra kim quang kia, thật ra là một quyển sách, một quyển sách cũ.
Đó là quyển "Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập" bản dịch văn tự Khuyển tộc mà hắn tìm được trong tiệm sách cũ.
Không.
Nó đâu chỉ là bộ kinh điển Quang Vương Như Lai lưu lại?
Nó đâu chỉ là một quyển sách dịch đơn giản?
Sài A Tứ cẩn thận nghiền ngẫm quyển sách này, không nhận ra được mấy chữ.
Quyển sách này Cổ Thần vĩ đại cũng từng sao chép văn tự, nghiền ngẫm nhiều lần trong Như Mộng Lệnh, không phát hiện điều gì dị thường.
Duy chỉ có lúc này, Tri Văn chung vang lên, Bồ Tá Thiền Pháp Duyên miệng thốt Phạm âm rằng "Phật thuyết", rằng "Duyên đến".
Một bộ sách khác giấu trong sách này, mới hiện ra chân tướng, tái hiện ở thế gian.
Vì vậy...
Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương !
Hắc Liên tự đang tìm kiếm kinh chương tàn này, Cổ Nan sơn cũng đang truy đuổi.
Thiền Pháp Duyên là Đại Bồ Tát của thiên hạ chính giáo Cổ Nan sơn, biết rằng Tri Văn chung là chí bảo của Cổ Nan sơn, rời núi một lần, há có thể nhẹ nhàng trả về?
Vùng đất Thần Tiêu tự có điểm đặc biệt.
Hắn không chỉ muốn dùng lực lượng của Tri Văn chung giúp Dương Dũ quét ngang đối thủ cạnh tranh, thắng được cuộc tranh giành vùng Thần Tiêu. Không chỉ muốn tiêu diệt hạt giống Thiên Yêu của Hắc Liên tự. Còn phải thu thập Phật giác ở đây, hiển lộ bộ kinh "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" tại nơi này...
Ăn sạch tất cả!
Cho nên hắn vừa trấn áp thế công của Kỷ Tính Không, vừa miệng tụng "Phật thuyết", "Duyên đến", trợ lực từ xa cho Dương Dũ.
Những vết máu lan tràn trên khuôn mặt Dương Dũ bị Phật quang kiên định xua tan.
Huyết Liên giáng thế muốn diệt pháp chúng sinh, từng cánh rơi rụng.
Thử Già Lam hộc máu, vẫn đang cất tiếng cười to:
"Tìm kiếm muôn vàn nơi chúng sinh, bỗng nhiên quay đầu, hóa ra gần ngay trước mắt! Đúng là tạo hóa, ha ha ha ha... Ặc!"
Phật quang màu vàng đột nhiên sáng lên, đè hắn xuống bụi trần.
Từng chồng từng chồng Vạn Tự phù, như núi non liên tiếp, lần lượt phá tan chống cự của Thử Già Lam, đánh cho Phật quang của hắn tán loạn, khí tức sinh mệnh rớt xuống thê thảm.
Trước cánh hoa sen máu điêu tàn, Dương Dũ quay đầu nhìn Sài A Tứ, mỉm cười nói:
"Hóa ra Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương ở chỗ ngươi, thí chủ, xem ra chúng ta thực sự có duyên!"
Dưới ánh sáng vàng rực rỡ, khóe miệng Sài A Tứ sớm đã nhếch đến tận sau ót.
Hắn đã bừng tỉnh hiểu ra.
Đang bảo vì sao lúc ấy Thượng tôn để ta đọc kinh Phật mà ta chẳng biết mấy chữ, hóa ra nơi đây có chân ý! Tùy tiện lấy một bản cổ kinh, cũng là một bảo bối tốt! Tuy rằng không biết Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương là cái quỷ gì, nhưng có thể khiến Tri Văn chung sinh ra phản ứng, khiến chân truyền Cổ Nan sơn quay đầu, ắt hẳn là báu vật trên đời!
Đáng tiếc Sài A Tứ ta có mắt như mù, đứng trên kho báu mà chẳng hay biết, để bảo bối này tịch mịch bao ngày...
Lúc này tên Dương Dũ kia lại liếc sang, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bảo thư của ta.
Sài A Tứ hắn đã khôi phục liên hệ với Thượng tôn, đâu còn để ý đến Cổ Nan sơn Tân Nan sơn gì, trước Cổ Thần vĩ đại, chân truyền gì gì cũng chẳng có tác dụng!
Vì vậy hắn bỗng nhiên cười gằn, đang muốn chửi ầm lên. Nhưng tốt xấu gì trong lòng vẫn còn tôn trọng, hỏi thêm Cổ Thần vĩ đại một câu:
"Thượng tôn! Có thịt hắn không?"
"Cho hắn!"
Thượng tôn dứt khoát trả lời.
Sài A Tứ không hiểu tại sao Thượng tôn tính tình tốt như vậy, nhưng Thượng tôn tự có đạo lý. Những trải nghiệm trong quá khứ luôn lần lượt chứng minh, Thượng tôn luôn đúng.
Cho nên nụ cười nhe răng của hắn lập tức biến thành nịnh nọt:
"Khiến Pháp sư biết được rồi! Ta đang muốn dâng kinh cho ngài!"
Khương Vọng trong thế giới gương cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bên này vừa mới giúp Sài A Tứ, Trư Đại Lực giải quyết xong nguy cơ, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút, đang muốn ngồi xuống bình yên, bàng quan mọi chuyện.
Không ngờ ngọn lửa này lại cháy về trên đầu mình.
Tùy tiện bảo Sài A Tứ ra ngoài mua quyển kinh thư, lại ẩn giấu Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương đã thất truyền kia.
Sóng gió trong Yêu giới ác liệt biết bao!
Vẫn cảm thấy thiên ý chắc là tên bắn lén. Trước đó hoàn toàn không hề có dấu hiệu báo trước, không chừng lúc nào đó sẽ có một đòn bay tới, hoàn toàn không thể nào phòng bị. Có điều cẩn thận một chút, cũng chưa chắc không thể ứng phó.
Nhưng bây giờ xem ra, thiên ý là mạng nhện, ta là con muỗi, mà đã sớm trong lưới.
Trong những ngày tháng sóng yên biển lặng đó, cạm bẫy vận mệnh đã sớm được giấu kín.
Trong lúc bất tri bất giác, quanh người đều là sợi nhân quả, mỗi sợi đều dẫn vào đường chết.
Bây giờ hắn mới hiểu, khi đó ở Đoạn Hồn Hạp, Dư Bắc Đẩu - người có năng lực tính toán đệ nhất đương thời lại cười lớn nói:
"Coi như hắn bất lực!"
Nếu hắn sớm thấy rõ những thứ này, làm sao có dũng khí khiêu chiến thiên ý?
Một Khương Vọng nho nhỏ mà đã có sóng to gió lớn như vậy.
Thật không biết thế tôn năm đó làm sao có thể toàn thân trở ra!
Sài A Tứ đưa tay dâng kinh, tuy Dương Dũ đã cảm thấy thằng nhãi tử này có chút vấn đề, nhưng cũng lo kinh điển bị hủy, cho nên vẫn muốn tiếp nhận trước đã.
Nhưng vào lúc này, kim quang rực rỡ lại liên tiếp lóe lên.
Một chiếu trên người Chu Tranh, một chiếu trên người Lộc Thất Lang.
Lại thấy "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương"!
Dương Dũ nhìn cái này, lại nhìn cái kia, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp. Có hư ảnh Tri Văn chung ở đây, có Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên ủng hộ, hắn tự tin có thể trấn áp bất cứ vị Yêu Vương nào tại nơi này.
Từ trước đến nay nản gốc của Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương vẫn được cất giữ trong Thái Cổ hoàng thành, thờ cúng ở Thiên Yêu các.
Nhưng trong lịch sử dài dằng dặc, do đủ loại nguyên nhân, đã có mười ba chương thất truyền.
Không ngờ ở vùng đất Thần Tiêu đột nhiên mở ra này, lại có thể tập hợp được ba chương!
Quả thật là phong vân tụ hội, không phải ngẫu nhiên.
Pháp Duyên Bồ Tát hạ ván cờ này, có thể nói là tuyệt diệu đến đỉnh cao.
Chu Tranh lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra cuốn kinh thư có vầng sáng khó lòng che giấu, giải thích với Chu Lan Nhược:
"Ta cũng không biết vì sao cái này lại ở đây..."
Đương nhiên Chu Lan Nhược biết là vì sao!
Không phải Khuyển Ứng Dương, thì chính là Hồ Bá Khởi.
Mưu kế trong này rốt cuộc như thế nào, vì sao người cầm cờ phía sau màn lại đưa một chương trong " Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương " trên người Chu Tranh, để hắn mang vào vùng đất Thần Tiêu... Tạm thời ả chưa biết được. Có điều tọa sơn quan hổ đấu, ả lại làm được.
Miệng chỉ dịu dàng nói:
"Tất nhiên ta tin. Nhưng bảo thư này vốn là kinh điển nhà Phật, không phải của Chu gia ta, vẫn nên giao ra thôi. Chỉ không biết..."
Đôi mắt mỹ miều của ả lóng lánh:
"Là giao cho Dương pháp sư, hay là giao cho Thử tăng lữ đây?"
Đến lúc này, thế cục đã rõ ràng, Thử Già Lam nào còn tư cách cạnh tranh? Câu hỏi này của ả cũng thật thú vị.
Dương Dũ chỉ dịu dàng cười:
"Trước hết bần tăng xin cảm tạ chư vị thiện tín, hôm nay kết thiện duyên, ngày khác tất có thiện quả."
Ánh mắt lại nhìn về phía Lộc Thất Lang.
Sài A Tứ và Chu Lan Nhược đều rất thức thời, trong ba chương của Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương tập trung ở nơi này, chỉ còn lại một chương cuối cùng, liệu có thể dễ dàng đến tay hay không?
Cảm thụ được ánh mắt của vị chân truyền Phật tông này, Lộc Thất Lang bỗng nhiên cười sảng khoái.
Không giống với Sài A Tứ ngây thơ vô tri, Chu Tranh thân không theo ý.
Hắn lại biết rất rõ trên người mình mang theo cái gì, cũng cố tình che giấu, nhưng lại không thể che giấu được. Tri Văn chung cưỡng ép đánh thức kinh điển mà năm đó Đệ Ngũ Pháp Vương Tượng Di của Cổ Nan sơn lưu lại, hiện giờ Dương Dũ lại nói lời cảm tạ trước. Yêu quái tầm thường có lẽ cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, tốt xấu gì cũng kết một thiện duyên với Cổ Nan sơn...
Nhưng hắn chỉ cười đến là tuấn lãng, cười đến là rạng rỡ, mà không hề có ý lấy kinh thư ra. Chỉ cười nói:
"Sài huynh khoan dung độ lượng, Chu cô nương hiểu thấu lòng người, Lộc mỗ lại thua kém xa. Ta tầm mắt nông cạn, không đợi được ngày khác... Nếu Pháp sư nếu muốn thiện duyên này, thì hôm nay hãy cho ta thiện quả!"
Đây là bảo vật mà hắn dựa vào linh cảm trời sinh, vất vả tìm được, dựa vào đâu mà tùy tiện chắp tay nhường cho ngươi?
Xếp hạng năm Thiên Bảng Tân Vương thì ghê gớm lắm sao?
Tri Văn chung thì lợi hại lắm à?
Dương Dũ mỉm cười. Nếu thật sự nói đến thiện quả, nói đến chỗ tốt khiến cho Lộc Thất Lang động tâm, không phải hôm nay hắn là không cho được.
Nhưng vô duyên chẳng cầu. Hôm nay có hư ảnh Tri Văn chung treo cao trên không, có thủ đoạn của Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên ở bên ngoài. Lộc Thất Lang không muốn kết duyên, vậy thì cũng chẳng cần kết.
Trong lòng bàn tay hắn lộ ra một cái gậy gỗ, nhẹ nhàng gõ một cái, cứ như vậy đập nát cái đầu của Thử Già Lam bị Vạn Tự Phật Ấn đè chặt!
Màu đỏ màu trắng màu đen, đều nhuộm sáng trong Phật quang.
Mà hắn chẳng hề liếc mắt nhìn về phía bên kia, cứ như vậy từ bi nhìn Lộc Thất Lang, chỉ nói:
"Thí chủ nói lời ấy quả thật vô lễ, vật quy nguyên chủ mới là chính niệm. Khuyên ngươi chớ cầm, bằng không..."
Thử Già Lam có thực lực Thiên Bảng Tân Vương MÀ bị giết chết tựa như chó. không phải Hắn không phản kháng, không phải không thể hiện lực lượng, nhưng đều không làm nên chuyện gì.
Đi cùng đường với hắn, Lộc Thất Lang tranh đấu gay gắt không ngừng, cũng là người biết rõ nhất thực lực của Thử Già Lam, hiểu rõ nhất sự khủng khiếp của Dương Dũ.
Nhưng đối với tình cảnh như vậy, vị Lộc công tử này vẫn không giảm phong thái, chỉ cười nói:
"Nếu không thì sao?"
Dương Du chỉ mỉm cười nâng gậy gỗ lên, nhẹ nhàng bâng quơ chỉ vào hắn, nói:
"Cho ngươi biết, vì sao Thiên Yêu Mị Tri Bản sắp xếp Thiên Bảng Tân Vương, bần tăng thứ năm, ngươi thứ bảy!"
Vào thời khắc này, các Thiên Yêu trong Ma Vân thành cũng đã hiểu rõ mưu tính của Thiền Pháp Duyên.
Tiếng Tri Văn chung kia vang vọng các nơi, không hề ẩn giấu uy lực chút nào.
Nhưng bất luận Hổ Thái Tuế, Lộc Tây Minh, hay là Chu Ý, đều không có bất cứ phản ứng gì.
Những tồn tại đứng trên đỉnh thế gian như bọn họ, trừ phi có thù hận không thể xóa nhòa, trừ phi ngăn cản đạo đồ, bằng không cũng đều có một số ăn ý không cần nói ra.
Bàn cờ hạ cờ, chẳng qua chỉ là dựa vào thủ đoạn. Tuổi thọ dài dằng dặc, há chỉ có một chỗ duy nhất?
Kỷ Tính Không đang bị phong ấn trấn áp trong bóng tối, bỗng nhiên cười to:
"Con lừa trọc kia, thu cái nụ cười giả dối của ngươi lại, ngươi thật sự cho rằng mình tính sẵn tất cả rồi sao?"
Do vùng đất Thần Tiêu đã bị ngăn cách trong ngoài, không ở nơi đây, không thấy được bên trong. Cho nên đám yêu quái trong vùng đất Thần Tiêu không thể phát hiện ra tiếng cười của Thử Già Lam trong vùng đất Thần Tiêu và Kỷ Tính Không trong Ma Vân thành lại đang chồng lên nhau, cộng hưởng với nhau.
Trong tiếng cười điên cuồng vượt qua thời không kia, giọng nói của Kỷ Tính Không không còn vẻ rì rầm nữa mà ngược lại còn vang dội, hùng tráng, tắm trong Phật quang màu vàng rực rỡ mà Thiền Pháp Duyên chủ đạo, trải rộng Phật tính và uy nghiêm độc nhất vô nhị của hắn.
Chiếm Linh Sơn, theo Bảo Sát, Phật tức ngã Phật...
Quang ẩn mà Yêu Sư hiện, thiên hạ đắc đạo.
Hắc Liên mới là thiên hạ chính thống!
Hắn ở trong bóng tối, phổ độ bóng tối. Hắn ở trong đêm dài đằng đẵng, thắp sáng Phật quang.
Nếu trên đời này đã không còn Phật, vậy thì tất cả đều tịch diệt.
Tâm đăng sáng tỏ, như là Phật ta!
Giờ phút này lực lượng của hắn bành trướng vô hạn, xốc lên Phật lý đã có, tái tạo thời đại mở rộng Phật pháp hoàn toàn mới.
Trong bóng tối hiện ra ngũ quan của hắn.
Môi hắn khép lại, tụng lên Diệt Pháp Hồng Âm:
"Ngươi đã có đủ mọi thứ, còn muốn tham lam toàn bộ!"
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Thiền Pháp Duyên... Trong đồng tử nổi lên những chấm trắng dày đặc. Trong tròng trắng nổi lên những chấm đen dày đặc. Đây là tín trùng của thời đại mạt pháp, Phật pháp mới truyền lại!
"Thiền Pháp Duyên ơi là Thiền Pháp Duyên, tham sân si tam căn bất thiện, đều trong tâm ngươi..."
"Hôm nay đã đọa lạc rồi!"
Đọa lạc rồi! Đọa lạc rồi! Đọa lạc rồi!
Tiếng này như vang lên trong sơn cốc trống rỗng, vọng lại khắp vạn phương.
Lực lượng mà Lộc Tính Không thể hiện tuy kinh khủng, nhưng vào lúc này còn xa mới có thể lật tung được Tri Văn chung.
Nhưng lần đầu tiên Thiền Pháp Duyên thay đổi sắc mặt.

Trong vùng đất Thần Tiêu.
Dương Dũ đã nắm thế cục trong tay, đang cầm gậy gỗ, muốn gõ đầu Lộc Thất Lang như gõ mõ.
Lộc Thất Lang càng không có nửa điểm sợ hãi, nhướng mày rút kiếm khỏi vỏ, chỉ vào vị chân truyền Cổ Nan sơn đang di động Tri Văn chung:
"Ta cũng cho ngươi biết. Ta xếp thứ bảy, không phải ta chỉ có thể xếp thứ bảy. Mà là bởi vì ta thích con số bảy này, cố ý khống chế chiến tích! Hôm nay đánh gục tên hạng năm, lên ba lên hai lại lên một... nào có sao!?"
Chu Tranh lẳng lặng nhìn bóng lưng Chu Lan Nhược một cái, giấu giếm tâm tư.
Lộc Thất Lang tranh hạng năm cũng chẳng có gì, lại còn muốn "lên một".
Lần này Chu Lan Nhược chủ động vào vùng đất Thần Tiêu, phơi bày thực lực, chính là muốn "không lên tiếng thì thôi, lên tiếng phải là đệ nhất". Cái đệ nhất này trông đơn giản vậy sao, ai ai cũng tự tin mình có thể đạt được?
Hai vị cường giả đứng trong mười hạng đầu Thiên Bảng Tân Vương, giương cung bạt kiếm, huyết chiến sắp bùng nổ.
Nhưng vào lúc này, lại còn có biến cố phát sinh!
Thử Già Lam ngã trên mặt đất, đầu lâu đã bị đập nát, nhưng từ trong vũng máu và bùn nhão hỗn hợp kia phát ra âm thanh thê lương:
"Hô hô hô, hô hô hô, chúng ta còn chưa đấu xong, Dương Du, sao ngươi dám tìm đối thủ khác?"
Dương Du nhíu mày quay lại nhìn.
Quá sức kỳ quái, Thử Già Lam đã chết sao lại chưa chết, làm sao đã giấu giếm được... lại không tiếp tục giả chết.
Chỉ thấy trong bùn nhão trắng đỏ hỗn hợp, nhô ra một nụ hoa, nụ hoa nở ra, lại là một đóa hoa sen đen. Dưới có đài, trên có hương văn.
Đóa sen này không phải là Huyết Liên, Hắc Liên trước kia, không liên quan đến đạo pháp thần thông, mà chính là tòa Hắc Liên tế pháp đàn mà lúc đầu dẫn hắn tìm được Sài A Tứ.
Sở dĩ bị đập nát đầu không chết, là bởi vì mệnh hồn của hắn ẩn giấu trong Hắc Liên tế pháp đàn!
Hắn dùng Hắc Liên tế pháp đàn làm đầu, chỉ trong nháy mắt đã bộc phát ra khí thế cường đại.
Tất cả Phật ấn chữ Vạn đè lên người đều bị đập nát, thân thể của hắn cứ như vậy đứng lên.
Lộc Thất Lang nhân cơ hội móc nối:
"Thử đại sư, Cổ Nan sơn ngang ngược vô lễ, khinh ngươi quá đáng! Đồng hành là có duyên, ta sẽ giúp ngươi một tay!"
Chu Lan Nhược mắt long lanh, cũng có vẻ động lòng. Hay là nên hợp lực bê Tri Văn chung này đi...
Nhưng Thử Già Lam lấy hắc liên làm đầu, giờ phút này lại thể hiện khí phách hoàn toàn bất đồng, chỉ nói:
"Hắc Liên tự làm việc, loại vớ vẩn tránh nhường!"
Tất cả yêu xung quanh quái đều cảm thụ được, cũng bất đắc dĩ phải cảm thụ.
Tiếng chuông vang che đậy thần sơn kia, vậy mà vào giờ khắc này, hoàn toàn bị một âm thanh khác che lấp.
Âm thanh ấy nói:
"Đọa lạc rồi! Đọa lạc rồi! Đọa lạc rồi!"
vùng đất Thần Tiêu và không trung Ma Vân thành, không ngờ lại lẫn lộn một cách kỳ diệu như vậy.
Hoa văn máu trên mặt Dương Du mới rút đi, hoa văn đen lại nổi lên.
Nhưng nơi mà Phật văn màu đen này chính thức hung hăng ngang ngược, không phải là Phật thể của hắn.
Mà là hư ảnh của Tri Văn chung đang lơ lửng trên bầu trời!
Mưu đồ của Hắc Liên tự đến tận đây mới chính thức nổi lên mặt nước.
Kỷ Tính Không la mắng Thiền Pháp Duyên gian lận bên ngoài trận, nhưng đây chính là điều hắn muốn. Hắn lại lần nữa ám chỉ Thiền Pháp Duyên không thể rời đi, lần nữa hời hợt quấy rầy Tri Văn chung... hời hợt, tương đương với khiến đối thủ bớt chú ý.
Trên người Thử Già Lam được một loại lực lượng cường đại cảm ứng.
Giờ phút này Phật quang màu đen hoàn toàn đè ngược Phật quang màu vàng.
Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương, ba chương cận kề, đều ở không xa.
Nhưng Thử Già Lam mong đợi đã lâu, mà giờ phút này chẳng thèm liếc nhìn.
Phật có thượng cầu, trung cầu, hạ cầu.
Hạ thì là giết Dương Dũ, trung thì là Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương, thượng thì là Tri Văn chung!
Được thượng cầu, cần gì phải cầu cái khác?!
Hắn nhìn hư ảnh Tri Văn chung, vô cùng thành kính, vô cùng nhiệt liệt mở rộng vòng tay... Hắn dùng hết tất cả, ôm lấy thứ cầu mong của mình. Theo động tác của hắn, trong không trung cũng hiện ra pháp tướng hư ảnh rất lớn, đã dán lên Tri Văn chung...
Chỉ thấy hòa thượng ôm chặt cái chuông!
Đương nhiên Dương Dũ không cam lòng, hăng hái tranh đấu, kim quang vô biên điên cuồng sinh trưởng.
Nhưng trên thân thể Thử Già Lam, máu thịt mọc ra cánh hoa sen đen, từng cánh từng cánh rơi rụng. Hắn đang điêu tàn, kim quang ngoài thân Dương Dũ, cũng theo đó điêu tàn!
Vào giây phút này, Thử Già Lam hoàn toàn hy sinh tự ngã, mệnh hồn đều suy tàn.
Chỉ có tiếng thì thào trong hắc liên, mà tiếng thì thào kia lại biến thành lớn dần:
"Ta không thành Phật, tự có kẻ đến sau!"
Keng!
Tri Văn chung rung động!
Trên không trung Ma Vân thành, Thiền Pháp Duyên miệng phun máu tươi, giờ phút này khóe mắt như muốn nứt ra.
Hành động hy sinh của Thử Già Lam dùng cho Hắc Liên tế pháp đàn, trợ giúp cho Kỷ Tính Không xây dựng tuyến đường lực lượng. Lợi dụng tính đặc thù của vùng đất Thần Tiêu, trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa Tri Văn chung và Cổ Nan sơn!
Thiền Pháp Duyên mưu tính tất cả, muốn chiếm trọn thắng lợi. Dương Dũ muốn thắng, Thiền Pháp Duyên muốn thắng, Cổ Nan sơn cũng muốn thắng.
Kỷ Tính Không lại chỉ cầu một vật, chỉ muốn Tri Văn chung kia!
Cầu Phật môn chính thống vạn cổ, chân duyên vô thượng Linh Sơn.
Từ lúc tiến vào Ma Vân thành, hạt giống Thiên Yêu như Thử Già Lam đã xác định phải hy sinh. Tất cả chờ đợi, nhẫn nại, đau đớn, cũng là vì giờ phút này.
Cục diện này của Hắc Liên tự, bỏ xe, bỏ pháo, bỏ mã, bỏ sĩ bỏ tượng... Chỉ cầu đoạt soái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận