Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1297: Án thiên kiêu

Trong Lâm Truy thành, từng tin tức nghe mà rợn cả người, dùng tốc độ khủng khiếp lan tràn toàn thành.
Đầu đường cuối ngõ, tửu quán trà lâu, từng âm thanh lọt vào tai.
"Nghe nói chưa? Vụ án Lễ bộ đại phu Triệu Tuyên bị ám sát tại Tiểu Liên Kiều lúc trước, những thích khách của Địa Ngục Vô Môn là do Thanh Dương Tử yểm hộ mới vào được thành! Sau đó lại yểm hộ bọn chúng chạy trốn!"
"Cái gì? Không thể nào?"
"Không à? Hội chủ Tụ Bảo thương hội Tô Xa, vừa lúc gặp phải bọn hắn mưu đồ bí mật ở ngoài thành, kết quả lại bị giết chết tại chỗ! Người ra tay chính là Tần Quảng Vương và Ngỗ Quan Vương của Địa Ngục Vô Môn, những mã phu của Bảo thị xa hành cũng bị diệt khẩu tại chỗ!"
"Không đúng, không phải Tô Xa chó cùng rứt giậu, mua được tin tức về Bảo thị xa hành, phục kích Thanh Dương Tử tại quan đạo. Kết quả lại bị Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng và thị vệ của Trọng Huyền Thắng liên thủ chém giết hay sao?"
"Vậy mà ngươi cũng tin? Khi đó Khương Vọng còn chưa tới Nội Phủ, Trọng Huyền Thắng càng không cần phải nói! Bọn hắn dựa vào cái gì có thể giết Tô Xa?"
"Không phải đã nói Hung Đồ âm thầm ra tay áp chế à?"
"Khi Trọng Huyền Thắng và Hung Đồ ra khỏi thành, Tô Xa đã chết rồi!"
"Vậy Trọng Huyền gia..."
"Ha ha, không thể nói, không thể nói..."
...
"Ngươi biết chưa, thiên kiêu của đế quốc chúng ta, thực ra lại là quân cờ của Bình Đẳng quốc? Dựa vào việc diễn kịch với Thôi Trữ tại Đại Sư Lễ, mới đạt được sự tín nhiệm của Thiên tử. Thực tế hắn tới Tề quốc được bao nhiêu năm? Nào có tư cách đại biểu Tề quốc dự thi?"
"Ngươi không nên nói mò, hắn chính là quán quân của Hoàng Hà Hội, là niềm kiêu ngạo của Tề quốc chúng ta!"
"Kiêu ngạo cái rắm! Bán cả ngươi mà ngươi còn hỗ trợ đếm tiền! Ngươi biết vụ án Trương Vịnh khóc từ đường không?"
"Nói vớ vẩn gì chứ! Đây chính là cấm kỵ!"
"Hừ, thời điểm vụ án này phát sinh, tại đó ngoài Trương Vịnh ra, cũng chỉ còn lại Khương Vọng. Ngươi nói xem, làm sao mỗi lần Bình Đẳng quốc làm việc, đều có mặt Khương Vọng ở đó?"
"Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi..."
"Ồ! Trùng hợp! Vậy lần này hắn yểm trợ cho dư nghiệt hoàng thất Dương quốc, giết cả nhà tổng bộ đầu Chiếu Hành thành, điều này cũng không phải trùng hợp chứ? Hắn ra mặt thay dư nghiệt hoàng thất Dương quốc, xúi giục tướng quân Tào Giai răn dạy Hoàng Dĩ Hành, kéo ra tranh chấp giữa người Tề mới và người Tề cũ, chẳng lẽ điều này cũng là trùng hợp?"
"Không phải vụ án này vẫn đang điều tra sao?"
"Ta lại nói cho ngươi một bí mật nữa, ngươi không nên nói cho người khác biết. Anh rể của ta chính là người hầu trong phủ Đô Thành Tuần Kiểm, vụ án này đã đủ chứng cứ xác thực, cũng không cần điều tra gì nữa! Chỉ là băn khoăn việc Khương Vọng vừa mới đoạt quán quân Hoàng Hà Hội, lại được Thiên tử trọng thưởng, cho nên vì thể diện Triều đình, mới tạm thời giấu đi chuyện này mà thôi. Chờ mấy năm sau danh tiếng đã xuống, ngươi lại nhìn xem?"
"Ta vẫn không tin, Khương Vọng là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, tiền đồ vô lượng, tại sao còn làm quân cờ cho Bình Đẳng quốc, có lợi ích gì?"
"Người ta muốn là lý tưởng, chứ không phải tiền đồ! Chỉ là lý tưởng của bọn chúng quá cực đoan mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, hiện tại Khương Vọng đã chạy trốn ra nước ngoài rồi, ngươi xem hắn còn có thể trở về hay không?"
Những lời đồn đại như thế, chỉ trong thời gian cực ngắn, đã làm dư luận xôn xao!
Dù sao lúc trước vẫn là anh hùng được cả nước ca tụng, có thể nói trong Tề quốc không ai không biết Khương Thanh Dương. Cho nên những lời đồn đại liên quan tới hắn, khi truyền đi cũng càng thêm mãnh liệt.
Trong một chiếc xe ngựa sang trọng vừa đi ngang qua một tòa trà lâu, nghe được đôi câu vài lời từ trong gió truyền tới, Lý Phượng Nghiêu chau mày, nói: "Ta còn nói lúc trở về phải xem phong thái của hắn, sao bây giờ lại thành dạng này rồi?"
Lý Long Xuyên ngồi đối diện, nghe vậy chỉ lắc đầu cười khổ: "Ta cũng không biết, quá đột ngột, mấy ngày trước chúng ta vẫn còn uống rượu với nhau, khi đó vẫn rất bình thường. Lần này hắn cũng chỉ đi Chiếu Hành thành điều tra vụ án, không nghĩ tới khi tra án lại biến mất. Quay đầu lại đã thấy một đống bản án đập lên đầu!"
"Hiện tại hắn đang ở đâu?"
"Không biết, hiện tại vẫn chưa liên lạc được. Trọng Huyền Thắng cũng không có tin tức gì."
"Hiện tại nếu rời khỏi Tề quốc, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt." Lý Phượng Nghiêu nói.
"Ai nói không phải chứ?" Lý Long Xuyên nhíu mày.
Lý Phượng Nghiêu ngẫm nghĩ, nói: "Khương Vọng không phải đứa ngốc, sở dĩ làm ra lựa chọn ngu xuẩn này, chỉ có một lời giải thích... hắn cũng không phải tự nguyện rời Tề quốc."
"Khi đó hắn chấp hành nhiệm vụ đuổi bắt..." Lý Long Xuyên nói tới đây thì dừng lại, hỏi: "Ý tỷ là, hai bộ đầu đi cùng với hắn có vấn đề sao? Thanh Bài tam phẩm Lệ Hữu Cứu, còn có Bộ thần Nhạc Lãnh, bọn họ đều là bộ đầu Thần Lâm thành danh đã lâu, đã phấn đấu hơn nửa đời người trong hệ thống Thanh Bài."
"Ta cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi. Nếu như bọn họ có vấn đề, có lẽ Đô Thành Tuần Kiểm phủ cũng sẽ không bỏ qua." Lý Phượng Nghiêu nhìn đệ đệ mình, hỏi: "Hình như đệ có tâm sự đúng không?"
Lý Long Xuyên mấp máy môi, nói: "Chuyện khác không nói. Thế nhưng chuyện Khương Vọng dẫn Địa Ngục Vô Môn vào thành... có vẻ như là thật."
Lý Phượng Nghiêu nâng cằm, cổ thiên nga trắng bóc, có ánh sáng lóe lên.
"Tại sao lại nghĩ vậy?" Nàng hỏi.
"Chuyện Tần Quảng Vương liên thủ với Ngỗ Quan Vương giết chết Tô Xa, thời gian lẫn địa điểm đều chuẩn, chi tiết cũng vô cùng ăn khớp. Hơn nữa, khi đó lúc Tuần Kiểm phủ điều tra vụ án ám sát tại Tiểu Liên Kiều, vừa lúc liên quan tới một thủ hạ của Trọng Huyền Tuân, mặc dù cuối cùng đã chứng minh trong sạch. Thế nhưng tỷ cũng biết, khi đó là lúc Trọng Huyền Thắng và Vương Di Ngô tranh đấu vô cùng kịch liệt."
Lý Long Xuyên chậm rãi nói: "Ngoài ra, Khương Vọng cùng với Doãn Quan... hình như đã quen biết trước khi tới Tề quốc, việc này chỉ cần điều tra tại Hữu quốc là biết."
"Nếu chuyện đó là thật, ta cũng muốn hỏi một câu." Lý Phượng Nghiêu nói: "Khi ấy tại nơi đó, chỉ có Tần Quảng Vương, Ngỗ Quan Vương, Khương Vọng và Tô Xa, nếu như ba người trước đã là cùng một bọn, mà Tô Xa đã chết rồi. Như vậy ai truyền ra chuyện này?"
"Nếu thế... việc này còn có điểm đáng ngờ."
"Ý trong nhà thế nào?" Lý Phượng Nghiêu hỏi.
"Phụ thân tự mình tới Tuần Kiểm Phủ tạo áp lực, yêu cầu xử lý theo lẽ công bằng. Bá phụ tại Đông Hoa Các, cũng sẽ nói vào." Lý Long Xuyên nói: "Dù sao cũng là bạn bè, ta sẽ không để cho kẻ khác bắt hắn chịu oan uổng."
Lý Phượng Nghiêu đẩy màn xe ra, liếc nhìn bầu trời ánh nắng chói chang, chỉ nói: "Trời sắp mưa!"
Trong Đô Thành phủ Tuần Kiểm.
Tại một căn phòng bí mật.
Triều nghị đại phu Tạ Hoài An ngồi nghiêm chỉnh tại chủ vị, nhìn người đối diện: "Nhạc bộ đầu, ngươi có gì muốn nói không?"
Hai tay Nhạc Lãnh đặt trên đầu gối, tư thế ngồi đoan chính, nghiêm túc nói: "Lệ Hữu Cứu có vấn đề!"
Hầu như cùng lúc đó, trong một căn phòng bí mật khác, vang lên lời nói giống như vậy.
Chỉ là người nói chuyện, đổi thành Lệ Hữu Cứu, mà người hỏi, lại là Đô úy Bắc Nha Trịnh Thế.
"Nhạc Lãnh có vấn đề!"
Lệ Hữu Cứu nhìn thẳng Trịnh Thế, giọng điệu kích động: "Nếu như hắn không có vấn đề, tại sao đột nhiên muốn gia nhập vào hành động lùng bắt của chúng ta? Khi phá án, Thanh Bài chúng ta đều có quy trình, mặc dù địa vị của hắn đặc thù, có thể tùy ý, nhưng cũng không nên lỗ mãng như thế mới đúng! Tỉ lệ lùng bắt thành công ban đầu lên tới chín phần mười, cuối cùng lại bị đối phương phát hiện trước, lại dùng kế điệu hổ ly sơn, làm cho Khương bộ đầu mất tích!"
Trịnh Thế nhìn gã, chậm rãi nói: "Ta có thể hiểu rằng, Lệ bộ đầu cho rằng Khương Vọng không có vấn đề, đúng không?"
"Ta cho rằng những lời đồn đại bên ngoài đều là những lời vô căn cứ!" Lệ Hữu Cứu nói: "Mặc dù ta quen biết Khương bộ đầu không lâu, nhưng vẫn biết phẩm tính của hắn rất tốt. Càng quan trọng hơn chính là, tiền đồ của hắn tại Đại Tề là vô lượng, dù đi tới bất cứ nơi nào, tiền đồ cũng không thể bằng tại Đại Tề được, có lẽ đầu óc phải úng nước, mới làm những chuyện kia!"
"Thế nhưng vụ án diệt cả nhà tại Chiếu Hành thành kia..." Trịnh Thế nói: "Hiện trường đã xác định là do kiếm thức của Khương Vọng tạo ra."
Lệ Hữu Cứu quả quyết nói: "Cái này bắt chước rất dễ dàng, không đủ làm bằng chứng! Nhạc Lãnh có danh hiệu Bộ Thần, có chủ tâm bố trí hiện trường thì ai mà tìm ra sơ hở?"
"Ngươi cảm thấy..." Trịnh Thế hỏi: "Động cơ của Nhạc Lãnh là gì?"
"Ta cũng không biết." Trong mắt Lệ Hữu Cứu chớp động tinh quang: "Có lẽ là vì tài nguyên của Động Chân Cảnh, hoặc là nguyên nhân nào khác. Có lẽ... Bình Đẳng quốc? Nếu như có thể, ta đề nghị sưu hồn!"
Trịnh Thế cúi đầu mở hồ sơ ra, cũng không nói chuyện.
Kiến nghị này đương nhiên là không thể, với thân phận địa vị của Nhạc Lãnh, đừng nói hiện tại không có chứng cứ xác thực, dù đã định tội thành công, muốn sưu hồn Nhạc Lãnh, cũng cần được sự đồng ý của Thiên tử mới được.
Đối với người tu hành, bị sưu hồn chính là sỉ nhục lớn nhất, bí ẩn cả đời đều bị người khác biết, không còn chút tự tôn nào cả. Người bị sưu hồn, tám chín phần mười đạo tâm sẽ sụp đổ.
Mà trong quá trình sưu hồn, hơi không cẩn thận thì thần hồn sẽ bị hủy diệt.
Tùy ý sưu hồn Nhạc Lãnh, sẽ làm cho mọi người cảm thấy bất an. Do đó, Bắc Nha Môn cũng không thể vận dụng thủ đoạn như vậy đối với Lệ Hữu Cứu.
Chỉ là Trịnh Thế không nghĩ tới, Lệ Hữu Cứu lại có mâu thuẫn gay gắt với Nhạc Lãnh như thế, không biết xuất hiện từ bao giờ?
"Lệ Hữu Cứu có vấn đề gì?" Trong căn phòng khác, Tạ Hoài An hỏi.
Nhạc Lãnh nói: "Đầu tiên, tình báo về dư nghiệt Dương thị, mặc dù thông qua con đường chính quy đưa tới Bí Phủ, Lệ Hữu Cứu đúng là người phụ trách ngày hôm nay, thế nhưng hắn hành động quá quả quyết! Trong một ngày Bí Phủ tiếp nhận nhiều tình báo như vậy, mà phủ Tuần Kiểm cũng có rất nhiều công việc cần làm, thế mà hắn lại không trì hoãn chút nào, ngay lập tức tiến về Hành Dương quận! Ta hoàn toàn có lý do hoài nghi, hắn đã chuẩn bị từ trước, chỉ là đang chờ một quy trình mà thôi."
"Tiếp đó, hắn vừa đi tới Hành Dương quận, đã yêu cầu kết án, đồng thời chủ động đưa Khương Vọng ra khỏi quốc cảnh. Sau khi ta đuổi theo, cũng bởi vì sự chỉ huy lỗ mãng của hắn mới chia binh hai đường đuổi theo, từ đó làm cho Khương Vọng mất tích! Tình báo chỉ có hắn biết, hành động do hắn chỉ huy, hiện tại xảy ra chuyện, nếu nói hắn không có vấn đề, ai mà tin?"
Tạ Hoài An ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi cảm thấy Khương Vọng là chạy án, hay là gặp phải chuyện ngoài ý muốn rồi?"
"Ta cũng không chắc chắn."
Nhạc Lãnh ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Hiện tại mới nhớ, cái tên Khương Vọng này đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ... Thế nhưng nếu Khương Vọng có vấn đề, Lệ Hữu Cứu hẳn là đồng mưu.
Chúng ta đều biết, với thanh danh hiện tại của Khương Vọng, vị đại nhân tọa trấn Hộ quốc đại trận kia chắc chắn sẽ thầm bảo hộ an toàn cho hắn. Chỉ khi dùng danh nghĩa Thanh Bài chấp hành nhiệm vụ để xuất ngoại, lại có thêm tu sĩ Thần Lâm đi cùng, mới không bị kiểm tra.
Do đó, nếu Khương Vọng không có vấn đề, Lệ Hữu Cứu chắc chắn có vấn đề, bởi vì hắn biết, chỉ khi lừa Khương Vọng ra khỏi Tề quốc, mới có khả năng làm hại hắn!"
"Nói tóm lại." Tạ Hoài An vẫn rất bình tĩnh, nói: "Dù nói thế nào đi nữa, Lệ Hữu Cứu vẫn có vấn đề?"
Nhạc Lãnh khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột: "Đúng là như thế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận