Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 421: Ngồi giếng nhìn trời

Tiểu lâu này thoáng nhìn qua, trông như một cái giếng.
Nhưng miệng "Giếng", không phải là hướng kéo dài xuống dưới, mà là hướng kéo dài đi lên.
Lầu chỉ có hai tầng, nhưng không hề thấp, ngược lại trông thon thon cao cao.
Tầng trên tầng dưới, kích cỡ bằng nhau.
Chất liệu của tiểu lâu là một loại gỗ gì đó không biết tên, trông không phù hợp để xây dựng cho lắm. Vì bản thân vật liệu gỗ này không hề trơn nhẵn, có nhiều chỗ lồi móc, kiểu như cây lựu, cứ một khúc lại thò thò thụt thụt, xấu xí cực kỳ.
Lấy vật liệu gỗ như vậy xây tiểu lâu, lúc đó hẳn là tiêu tốn rất nhiều tâm tư.
Tiểu lâu này, bốn phía không có cửa sổ, cửa sổ duy nhất là mở ở trên đỉnh, vì nó không có mái nhà.
Nếu ngồi ở giữa lầu, ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy bầu trời.
Sở dĩ có cái khái niệm "Hai tầng", không chỉ vì mặt ngoài của lầu, ở vị trí tương ứng có một vòng gỗ nổi hẳn lên, mà ở bên trong lầu cũng thật sự được tách rời ra thành hai tầng.
Ở giữa sàn nhà của cả hai tầng lầu, có một cái lỗ tròn rộng hai người ôm, thông tầng trên với tầng dưới, giữa hai lầu không có cầu thang, đây chính là lối đi để lên xuống lầu.
Nhìn tổng thể, lầu trên, lầu dưới của tiểu lâu, và lối đi thông hai lầu, là 3 cái hình tròn nằm song song.
Chỉ khác chăng là lầu trên với lầu dưới thì hoàn toàn bằng nhau, còn hình tròn thông hai lầu thì không lớn lắm, trông như cái đồng hồ cát.
Tiểu lâu có bốn cửa, hướng ra bốn hướng. Tất cả cửa đều có hình cung tròn, vừa vặn khớp với “thành giếng”.
Chỉ có một cánh cửa phía bắc là không bị khóa, ba cửa còn lại đều có xích đen quấn lại, như đang nhốt cái gì.
Cũng chỉ có trên cửa phía bắc là có một tấm biển bằng gỗ, viết tên của tiểu lâu, cũng ngụ ý cửa này là cửa chính.
Trên biển gỗ viết Phụ Bật.
Tộc nhân Điền thị đều biết, lầu Phụ Bật là trọng địa cực kì quan trọng, tộc nhân không có địa vị nhất định không được đến gần.
Phụ Bật lầu này, là chỗ ở của Điền An Bình.
Điền An Bình sinh ra hơi muộn.
So với ca ca ruột đang là Trấn phủ sứ quận Nhật Chiếu - Điền An Thái, thì hắn nhỏ hơn tới mười bảy tuổi.
Vậy mà Điền An Thái, từng ở trong quân đội nhiều năm, địa vị uy phong, lại phải cúi đầu xếp tai khi đứng trước mặt Điền An Bình.
Mặc dù Điền An Thái giữ chức ở một trong cửu chốt, Thu Sát Quân, dù hiện giờ hắn đang đường đường là một Trấn phủ sứ, chỉ cần đến khi Dương quốc hoàn toàn quy thuận, là có thể trở thành quận trưởng một quận, một ông lớn chân chính về mặt ý nghĩa.
Lúc này, Điền An Bình, đang ở trong Phụ Bật lầu một mình.
Hắn ở trần, để chân trần, chỉ mặc một cái quần dài, ngồi xếp bằng dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lúc nào hắn cũng ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời có tất cả sự phức tạp của thế gian. Trời xanh mây trắng, nhật nguyệt tinh hà, hắn chỉ nhìn qua ô cửa tròn này.
Hắn gọi đây là "Ếch ngồi đáy giếng".
Cơ thể hắn khá là cường tráng, bắp thịt không nổi lắm, nhưng rất rõ ràng. Điểm đáng chú ý nhất, là trên người hắn vết roi khắp nơi, máu tụ dầy đặc, cứ như mới vừa chịu một hình phạt nào đó.
Nhưng nét mặt hắn không hề có sự đau đớn nào.
"Thú vị."
Hắn lặp lại một câu.
Hắn ngồi yên không nhúc nhích, ngửa đầu nhìn trời.
Cứ như hắn có rất nhiều câu hỏi, và bên trong bầu trời cất giấu tất cả câu trả lời.
Sau một trận chiến tràn trề vui sướng, Khương Vọng rời khỏi Thái Hư ảo cảnh.
Hắn phát hiện, lần này khiêu chiến Thái Hư lục hợp tu sĩ, độ khó đã không bằng lần trước.
Mặc dù hắn đúng là tu hành không nghỉ, mỗi ngày đều có tiến bộ, nhưng đâu có đến mức chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã mạnh lên nhiều như vậy.
Mà là vì đối thủ đã không còn bằng khi trước.
Hắn khiêu chiến một lèo đến hạng bốn của Đằng Long cảnh, thì gặp phải đối thủ, nhưng hắn không gặp lại thiếu niên mặc áo bào hoa từng đánh với Thái Hư lục hợp tu sĩ vinh danh.
Bây giờ đấu lại lần nữa, hắn vẫn không dám chắc sẽ thắng được thiếu niên kia. Đương nhiên, không phải hắn không có lòng tin, dù gì lúc đó người thắng là hắn, không có lý không thể thắng được lần nữa.
Nhưng phân tích một cách khách quan từ khía cạnh chiến lực, quả thật đạo thuật của hắn thua hẳn người ta. Cả mức độ nắm giữ đạo thuật, lẫn khả năng sử dụng đạo thuật, hắn đều thua xa.
Hắn đoán thiếu niên áo bào hoa đó, bây giờ chắc là đã lên được thứ hạng cao hơn, nên họ mới không gặp được nhau nữa.
Đối thủ của hắn lúc này, đương nhiên vẫn đều rất mạnh, nhưng về chiến lực không ai vượt qua được thiếu niên mặc bào hoa cực giỏi đạo thuật hành thủy kia.
Phần thưởng của vị trí thứ tư và thứ sáu cấp Đằng Long cảnh không có gì thay đổi, chắc phải lên ba hạng đầu, hoặc lên hạng nhất, mới có thay đổi.
Khương Vọng ở trong khách sạn ba ngày, trong ba ngày ấy, cường giả khắp nơi nước Tề lục tục kéo nhau về Tức thành.
Lý Phượng Nghiêu cũng gần như không bước chân ra khỏi phòng, nhưng Tiểu Đồng thì thường xuyên đi ra ngoài, thỉnh thoảng trở về lại nói cho Khương Vọng nghe một vài tin đồn, để hắn có được sự chuẩn bị.
Hội Thất Tinh Lầu lần này có quy mô không bằng thời kì đỉnh cao của những năm qua.
Mặc dù tin đồn năm nay là "Năm huy diệu" được truyền đi sôi sùng sục, nhưng thu hoạch từ Thất Tinh Lầu dần bị giảm sút cũng là sự thật.
Đương nhiên, sự ‘không đông’ này cũng chỉ là tương đối.
Ít nhất theo Khương Vọng, số người tham gia lần này là vô cùng kinh khủng.
Phải biết, mỗi lần Thất Tinh Lầu mở ra, đều có khoảng một trăm lẻ tám vị trí. Ngoài Điền gia luôn có hai mươi vị trí cố hữu, tám mươi tám vị trí còn lại dành cho cao thủ các nơi tranh đoạt.
Người tham gia đều có tu vi từ Đằng Long cảnh trở lên, tổng cộng tới gần ba trăm người.
Nhưng cuối cùng chỉ có tám mươi tám người có tư cách tiến vào Thất Tinh Lầu.
Xác suất là gần một phần ba.
Ba trăm tu giả Đằng Long cảnh trở lên tụ họp, đây là cái khái niệm gì?
Phải biết ở một nước nhỏ như Dương quốc, một cường giả Đằng Long cảnh đỉnh phong có thể đảm nhận vai trò người đứng đầu một thành.
Cuối cùng, trong số người thành công vào được Thất Tinh Lầu bí cảnh, cao thủ Nội Phủ cảnh như Lý Phượng Nghiêu không phải là ít thấy.
Nội Phủ cảnh là cường giả trấn giữ một phương, dù là chỉ mở ra một phủ, cũng đủ sức lấy được vị trí cai quản một thành vực ở một nước nhỏ độc lập như Trang quốc.
Nếu không phải Đại Trạch Điền thị là danh môn cao cấp, còn đang ở ngay đại bản doanh, có đủ cường giả mạnh trấn giữ, thì không có khả năng tổ chức một thịnh hội như này.
Thế lực bình thường, ngay cả duy trì trật tự cơ bản cũng không có khả năng làm được.
Cho nên, gánh vác một thịnh hội cấp độ này, cũng là thứ chứng tỏ thực lực của Đại Trạch Điền thị.
Đương nhiên, một bí cảnh đẳng cấp như Thất Tinh Lầu, nếu Điền thị không gánh nổi, thì còn nhiều thế lực cường đại khác nguyện ý tới gánh vác.
Tiểu Đồng cung cấp rất nhiều tin tức, giúp Khương Vọng có đủ thông tin để chuẩn bị tinh thần.
Hội Thất Tinh Lầu lần này, đáng chú ý nhất, vẫn là các cường giả được các phe để ý.
Người đầu tiên, là nhân vật thiên kiêu thuộc mẫu tộc Lôi gia của thập nhất hoàng tử Khương Vô Khí, Lôi Chiêm Càn. Nghe nói mở cược ở chợ đen, y chính là người có tỷ lệ chiến thắng cao nhất, vượt xa người thứ hai.
Đa số đều cho rằng, y sẽ là người có thu hoạch lớn nhất ở Thất Tinh Lầu.
Đứng thứ hai là chấp sự cấp một Phương Sùng của Tứ Hải Thương Minh. Người này là cường giả Nội Phủ cảnh đã nhiều năm, tu vi sâu dày, chiến lực siêu quần. Nam chinh bắc chiến cho Tứ Hải Thương Minh, đánh ra uy danh lừng lẫy thiên hạ.
Người thứ ba chính là Lý Phượng Nghiêu.
Mặc dù nàng rất ít khi ra tay ở bên ngoài, không có chiến tích gì nổi bật với thiên hạ, nhưng chỉ cần ba chữ “Thạch Môn Lý”, và tu vi Nội Phủ cảnh, đã đủ khiến các phe phải lau mắt mà nhìn, thận trọng trong đánh giá.
Ba người này là ba người được người ta bàn tán nhiều nhất.
Còn Khương Vọng, một người được vào tham gia nhờ quan hệ, thì vị trí trong danh sách tỷ lệ cá cược của sòng bạc ngầm là... à, hắn không có tên trong danh sách.
Lúc sòng bạc lập ra danh sách tỷ lệ cá cược, đa phần đều dựa trên biểu hiện của những người đến tham gia Thất Tinh Lầu bí cảnh trong những ngày qua, kết hợp với tin tức từ kết quả các cuộc chiến đấu xảy ra ở Tức thành trong khoảng thời gian này.
Khương Vọng đã có tên trong danh sách của Điền gia, cơ bản là không cần phải ra tay tranh giành vị trí. Mấy ngày nay lại còn đóng cửa không ra, cơ bản là hoàn toàn chìm lỉm.
Mấy trận đánh của hắn ở Lâm Truy đều là ở trong phạm vi nhỏ, không được lan truyền ra ngoài.
Cái cảm giác hoàn toàn không được người ta để ý tới này...
Khiến Khương Vọng rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận