Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1292: Dương Huyền Sách

A Sách là ai?
Đầu tiên, hắn không hề nghi ngờ là người Dương Quốc.
Thành lập một tổ chức sát thủ đường hoàng vả lại không có thực lực gì ở thành Thương Phong, ở Dương Quốc, đương nhiên người này cũng có chút bối cảnh.
Dương Quốc đã bị diệt, tuy rằng cho đến tận bây giờ, ngoại trừ lần ám sát ở cầu Tiểu Liên, toàn bộ Dương địa dường như không có bất cứ sự rung chuyển nào. Mặc dù Dương địa ca múa thăng bình, cuộc sống của người Dương tốt hơn nhiều so với trước đó. Nhưng có phải tất cả người Dương Quốc đều thoả mãn với thân phận người Tề?
Sợ là không thể khẳng định được.
Khương Vọng cũng không lý giải đối với thực lực của A Sách, và cũng chỉ gặp qua người này vài lần.
Nhưng từ sự phù phiếm trong thành Thương Phong, đến vẻ lạnh lùng trên chiến trường Xích Vĩ, lại đến cái nhìn thoáng qua trên đảo Hải Môn.
Những bức họa trải qua của người này hình như đã được ghép lại với nhau.
“Hoàng Dĩ Hành phản kháng sở dĩ không đủ kịch liệt, thật ra còn có một khả năng.”
Khương Vọng nói: “Có phải hắn vốn không có quá nhiều ý chí phản kháng? Hoặc là, cỗ lực lượng mà hắn đối kháng đồng căn đồng nguyên cùng với hắn, cho nên người ngoài khó có thể phát hiện. Kim nguyên trong phổi Hoàng Dĩ Hành sắc bén như vậy, có khả năng là bị lực lượng từ bên ngoài tiêm nhiễm hay không?”
“Cũng có thể giải thích…” Lâm Hữu Tà nhìn hắn: “Có phải ngươi nghĩ tới điều gì hay không?”
“Chỉ là một liên tưởng rất đột nhiên.”
Khương Vọng thoáng suy nghĩ, vẫn đem chuyện A Sách của Thiên Hạ Lâu nói với Lâm Hữu Tà một lần.
Hiển nhiên Lâm Hữu Tà cũng không ngờ rằng, lúc trước khi dụ bắt Vũ Nhất Dũ ở đảo Hải Môn thì trong đó còn có một khúc nhạc dạo như vậy.
“Sau khi Dương Diệt, lựa chọn xa rời quê hương, tất nhiên là không quy thuận Tề Quốc.” Lâm Hữu Tà nói: “Đây quả thật là một manh mối quan trọng.”
“Liệt Diệu thạch…” Nàng hình như nghĩ tới điều gì: “Hiện tại ta liên hệ với phủ tuần kiểm, điều tra một chút tình báo về tên A Sách này. Ngươi đi vào nhà tổng bộ đầu thành Chiếu Hành kia xem có đầu mối gì khác hay không.”
“Chẳng phải cô nói tổng bộ đầu thành Chiếu Hành chưa chắc đã có vấn đề gì sao?”
"Tầm nhìn trong bức họa không đúng.” Lâm Hữu Tà giải thích: “Nhưng cũng có khả năng do hắn quan sát không đủ nhạy bén, dù sao cũng là vẽ Hoàng Dĩ Hành sau này, khó tránh khỏi bỏ sót. Tóm lại ngươi đi xác nhận một chút rồi nói sau.”
Lúc này Khương Vọng cũng không tính toán so đo quan hệ thượng cấp với nàng ta nữa, chỉ nói: “Được.”
Hai người tách ra trước cửa thành, tự mình bay đi.
Trong quận Hành Dương có một điểm liên lạc bí mật của thanh bài, có trận pháp tùy thời có thể liên hệ với Lâm Truy, truyền tin tình báo, nhưng cũng không có trong thành Chiếu Hành.
Cho nên họ mới chia nhau hành động để tiết kiệm thời gian.
Vị tổng bộ đầu tự tay miêu tả tử trạng của Hoàng Dĩ Hành, ghi lại tình báo lúc đó, Khương Vọng đã sớm biết chỗ ở của người này.
Hắn một mình tiến vào thành Chiếu Hành, khoác lên nặc y, lặng yên không một tiếng động tiến vào chỗ ở của mục tiêu.
Đây là một tòa đại trạch ở thành Bắc, nhìn từ bố cục sân nhỏ, vị tổng bổ đầu thành Chiếu Hành này sống rất tốt.
Sau khi quân Tề tiếp quản thành Chiếu Hành, căn cứ vào cân nhắc ổn định, rất nhiều vị trí vẫn tiếp tục sử dụng quan liêu cựu Dương, vị tổng bộ đầu này cũng ở trong đó. Sau khi Hoàng Dĩ Hành trở thành trấn phủ sứ Hành Dương, người này cũng được Hoàng Dĩ Hành tín nhiệm.
Phải nói là tồn tại giống như địa đầu xà ở thành Chiếu Hành.
Khương Vọng quyết định âm thầm điều tra trước, lại tìm hiểu ngoài sáng, sau đó xác minh cả hai.
Nhưng ngay ở bước âm thầm điều tra này cũng đã chết yểu…
Trong toà trạch viện này đã không còn bóng dáng của vị tổng bộ đầu kia.
Phu nhân, hài tử, nô bộc của hắn đều đang ở trong trạch viện ngủ say sưa. Duy chỉ có bản thân hắn là biến mất.
Khương Vọng lặng lẽ đi lại trong tòa trạch viện này, nhìn thấy hết thảy đều rất bình thường. Một gia đình phú quý bình thường, cứ như vậy lẳng lặng phơi bày trước mặt. Chỉ có nam chủ nhân trong trạch viện biến mất, tòa trạch viện này giống như không ai phát hiện ra.
Điều này làm cho người ta có một loại bất an khó tả.
Thân là tổng bộ đầu của thành Chiếu Hành, trễ như vậy sẽ đi đâu?
Cuối cùng Khương Vọng cũng không làm gì, xoay người rời khỏi nơi này, đi hội hợp với Lâm Hữu Tà.
Địa điểm hội hợp ở Lộc Thành.
Thành thị này bởi vì số lượng đàn lộc sinh sống ở ngoại thành rất nhiều nên có tên như vậy.
Điểm liên lạc bí mật của thanh bài tại quận Hành Dương được giấu trong tòa thành thị này.
“Ngươi nói là, tổng bộ đầu của thành Chiếu Hành biến mất rồi?” Lúc Lâm Hữu Tà hỏi lời này, một tay bình thuốc, một tay chày gỗ, đang giã dược vật gì ở trên một cái bàn vuông: “Có phải là buổi tối có chuyện gì xảy ra không?”
“Nói không chừng.” Khương Vọng nói: “Nhưng theo ta quan sát, có lẽ hắn không phải lần đầu tiên biến mất trong trạch viện lúc nửa đêm.”
Lâm Hữu Tà không hỏi hắn làm sao quan sát được, Khương Vọng không đến mức ngay cả điều này cũng phán đoán sai. Nàng chỉ gật đầu nói: “Không cần để ý, chỉ cần hắn có vấn đề, nhất định sẽ chạy không thoát.”
“Bên này của cô thì sao? Có tra được cái gì không?” Khương Vọng hỏi.
Lâm Hữu Tà không giấu giếm: “Ta mời người lật xem tư liệu về bí phủ, đầu tiên liên hệ Liệt Diệu thạch và Dương quốc lại, kết quả phát hiện Liệt Diệu thạch là một trong những tài liệu phụ trợ quan trọng nhất khi tu hành công pháp của hoàng thất Dương Quốc là Đại Nhật Kim Diễm quyết. Lại điều tra A Sách mà ngươi nói, phát hiện trong số con cái của Dương Kiến Đức, một người không được sủng ái nhất, sau cuộc chiến lại không biết tung tích. Tên của hắn là…Dương Huyền Sách!”
Bí phủ là nơi cất giấu tình báo của thanh bài, cơ bản bao gồm tất cả tin tức quan trọng mà thanh bài nắm giữ. Lấy quyền hạn hiện tại của Khương Vọng cũng đã có thể chọn đọc phần lớn tư liệu của bí phủ.
Trong lòng Khương Vọng đã có dự cảm, bởi vậy cũng không kinh ngạc, chỉ thở dài nói: “Không ngờ lúc trước ta tùy tiện đến một nơi, tùy tiện quen biết một người lại là hoàng tử Dương Quốc. Càng không ngờ được, lại có thể dưới tình huống này, dùng phương thức này để tiếp xúc với hắn.”
Cứ như vậy, mọi chuyện đều được giải thích.
Vì sao A Sách lại có lòng tin như vậy, có thể đưa thư vào Dương Vương cung. Vì sao lại ở buổi đấu giá đụng phải hắn. Lúc ấy ở vách núi kia, hắn lại đang chờ đợi cái gì…
Khương Vọng nhịn không được nghĩ, khi mình bay qua nơi đó, báo cho hắn biết tin tức Dương quân đã bại trận, lúc đó vị hoàng tử duy nhất của Dương quốc này sẽ có tâm tình gì đây?
Đứng một mình trên núi cao, lẳng lặng chờ tin tức trên chiến trường, chờ đợi cái kết cục hầu như đã định trước kia, gia quốc không còn.
Lúc ấy người kia, suy nghĩ cái gì?
Khương Vọng còn nhớ rõ câu trả lời của Dương Huyền Sách lúc đó.
Hắn nói: “Biết rồi, cảm ơn!”
“Dương Huyền Sách có lý do để giết người, cũng có năng lực giết người. Người đã giao nhiệm vụ cho Địa Ngục Vô Môn để giết Triệu Tuyên, có lẽ cũng là hắn!” Lâm Hữu Tà cố định động tác giã thuốc, có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm: “Hai vụ án có lẽ có thể tính thành một vụ án.”
Khương Vọng nói: “Lời đồn đại trên phố là Tào tướng quân muốn nhúng tay vào vị trí quận thủ Hành Dương mới bức tử Hoàng Dĩ Hành. Hiện tại xem ra, thật buồn cười”.
Lâm Hữu Tà thản nhiên nhìn hắn một cái: “Nếu Khương đại nhân chỉ muốn chứng minh chuyện này, vậy ngươi có thể làm được rồi. Chỉ cần công bố ra thân phận của Dương Huyền Sách, lại cung cấp thêm một ít manh mối hiện có. Tất cả mọi người sẽ tin tưởng cái chết của Hoàng Dĩ Hành là sự trả thù đến từ huyết mạch hoàng thất Dương Quốc.”
Khương Vọng nhất thời không nói gì.
Lâm Hữu Tà tiếp tục nói: “Nhưng nếu muốn xác định chân tướng sự việc, thì nhất định phải bắt được Dương Huyền Sách mới tính là được. Trước lúc đó, cái gọi là kết luận của chúng ta, cũng chỉ có thể xem như là suy luận. Trước mắt Dương Huyền Sách cũng chỉ là hiềm nghi lớn nhất mà thôi.”
Khương Vọng im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Cô nói đúng.”
“Đúng sai nào có đơn giản như vậy!?”
Lúc này một thanh âm chợt vang lên sau lưng Lâm Hữu Tà.
Một nam nhân con mắt cực sáng, xương gò má cao từ trong bóng tối đi ra.
Tam phẩm thanh bài bộ đầu, Lệ Hữu Cữu!
Hắn nghiêm khắc nhìn Lâm Hữu Tà: “Ngươi biết chịu áp lực trên dư luận, Tào tướng quân đã bị cấm túc trong phủ rồi không? Ngươi có biết lấy thân phận, năng lực, địa vị của Tào tướng quân, lãng phí thời gian mỗi ngày ở trong phủ đối với quốc gia này mà nói đều là tổn thương lớn đến cỡ nào không? Lâm Hữu Tà, chẳng lẽ Dương Huyền Sách sẽ chờ ngươi tới bắt? Bắt được hắn rồi mới tính, ngươi phải bắt bao lâu? Chẳng lẽ Tào đại nhân cũng phải chờ ở trong phủ chờ ngươi bắt được hung thủ mới thôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận