Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 365: Huynh đệ hữu cung

Trong Đông Hoa các, Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói.
Lại nghe Tề Quân cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử ba hoa chích chòe. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, sao dám nói ưu sầu chuyện thiên hạ?"
Lúc này đã có chút nghiêm khắc.
Khương Vọng nghĩ thầm, tâm tình của vị Tề Quân này biến hóa cũng quá nhanh một chút, thật đúng là làm bạn với vua như ở chung với hổ.
Nhưng lại nghe tên mập mạp bên cạnh hăng hái, giọng nói bình tĩnh hồi đáp: "Tiểu tử mặc dù còn nhỏ, nhưng đã chủ đạo chiến sự ở đất Dương, ngăn chặn được tai họa gần kề, mở đất ba quận vì Đại Tề!”
“Tiểu tử tuy ngu dốt, cũng cảm hoài quốc ân, dốc sức vì quốc gia, không màn sinh tử”.
"Tiểu tử tuy si mập, nhưng trung thành với quốc sự, người đi trước sĩ tốt, mặc kệ lấy đao thương, trảm tướng đoạt cờ vì bệ hạ!"
Gã nói tiếp, đưa tay xốc áo bào lên, muốn thản nhiên lộ ra một mũi tên phải nhận từ Kỷ Thừa trong lúc chém tướng đoạt cờ ở trận chiến đó.
Lúc đó mũi tên kia cắm cả cây vào trong cơ thể, đâm xuyên thịt cực sâu, Trọng Huyền Thắng lúc ấy tức giận rút ra, miệng vết thương càng thêm thảm liệt.
Chỉ là...
Mơ hồ nghe được tiếng cười của Tề Quân.
Khương Vọng cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại.
Nhưng thấy thịt mỡ trên người Trọng Huyền Thắng không ngừng rung động, vết thương thảm liệt đã từng lưu lại kia hiện tại nhìn không rõ ràng, mơ hồ không dễ gì thấy được.
Trọng Huyền Thắng còn cố gắng vê thịt mỡ, muốn cho nó rõ ràng hơn một chút...
"Bệ hạ." Gã cũng không có chút ngượng ngùng nào nói: "Tiểu tử vì si mập, có thương tích cũng khó biểu hiện ra được. Chiến hữu Khương Vọng cũng tham dự cướp cờ ở Dương địa, xin hắn cởi trần, để bệ hạ tận mắt cảm nhận được trận chiến ngày đó!”
Thanh âm Tề Quân có chút khác thường, tựa như đang nhịn cười: "Chuẩn.”
Trọng Huyền Trử Lương từng nói, thứ mà Trọng Huyền Thắng mạnh hơn so với Trọng Huyền Tuân ngay chỗ da mặt dày. Khương Vọng cực kỳ cho là đúng!
Tại sao không nói hai lời đã muốn cởi quần áo vậy? Cởi của bản thân còn chưa đủ, còn muốn cả chiến hữu cũng phải làm?
Ta cùng ngươi tiến cung là để làm gì? Chỉ vì "trần truồng" hay sao?
Thế nhưng hắn hoàn toàn không có tư cách cự tuyệt, cũng không có cơ hội nói chuyện.
Hắn thậm chí không cần tự mình động, tự nhiên có thái giám tới đây, cởi áo ra cho mình.
Sau đó ở trong Đông Hoa các, Tề Quân liền thấy một thiếu niên rũ mắt mà đứng, bởi vì liên quan đến lễ nghi, đối phương vẫn chưa từng ngước mắt lên.
Nhưng người ta mặt mày sạch sẽ, có chút thanh tú, khuôn mặt bình thản, cũng không có tính công kích quá mạnh. Duy chỉ có đôi môi khẽ mím, hiện ra vẻ cứng cỏi từ trong xương cốt.
Lấy cổ làm đường phân giới, trên cổ và dưới cổ hoàn toàn là hai người khác nhau.
Trên cổ là một thiếu niên thanh tú.
Dưới cổ...
Nửa người trên trần trụi trắng nõn, giăng đầy vết sẹo!
Tung hoành đan xen!
Vết dao, thương thương, kiếm thương...
Có những vết sẹo rất mới, cũng có những vết sẹo đã cũ.
Đây là chiến sĩ một đao một thương một đường đánh nhau đến đây, mà không phải thiếu niên nhà nào đó lớn lên trong gấm nhung lụa là.
Với ánh mắt của Tề Quân, đương nhiên có thể nhìn ra được, vết thương nào mới lưu lại cách đây không lâu.
Hơn nữa một cái rãnh máu trong bụng, rõ ràng chính là bị một mũi tên của cao thủ tiễn thuật xẹt qua, gần như đã mổ bụng, đủ thấy lúc ấy hung hiểm như thế nào.
Điều này có sức thuyết phục hơn nhiều so với vết thương gần như bị thịt mỡ che lại của Trọng Huyền Thắng.
"Ban thưởng một kiện Tử Y, để cho tráng sĩ khoác người." Tề Quân nói như vậy.
Lập tức có cung nữ nâng khay lên, trong khay chồng một kiện Tử Y ngự tứ.
Nàng cũng dùng ngọc thủ mảnh khảnh của bản thân, khoác lên người Khương Vọng chiếc áo mỏng như lụa này, che lấp một thân đầy vết sẹo của hắn.
Khương Vọng vẫn không ngước mắt nhìn thẳng Tề Quân, chỉ hơi khom người làm lễ: "Vi thần cảm tạ bệ hạ.”
Hắn hiện tại là Nam tước thực phong, ngược lại có tư cách tự xưng là vi thần.
Tề nhân chú trọng tử, lấy màu tím làm quý phái.
Nhưng Tử Y do Tề Quân ban cho đương nhiên không phải quần áo tầm thường. Không chỉ đại diện cho việc tôn trọng trên một mức độ nào đó. Chất liệu của bản thân nó cũng là nước lửa khó xâm nhập, đao kiếm bình thường không thể xuyên.
Mặc ở trên người, thậm chí có hiệu quả gia tốc việc ngưng tụ Đạo Nguyên cực nhỏ.
Nhưng ý nghĩa như thế nào cũng chỉ có thể nói là Thánh tâm khó dò.
Tề Quân chỉ trầm mặc một chút, liền hỏi: "Vậy con trai Phù Đồ hôm nay tới là để báo công sao?”
Trọng Huyền Phù Đồ chính là tên của phụ thân Trọng Huyền Thắng.
Đây là một từ cấm kỵ không thể nói ra.
Lời này hỏi cực kỳ trực tiếp, đồng thời ngữ điệu cũng lạnh như băng.
Trên phần cổ mũm mĩm của Trọng Huyền Thắng có mồ hôi lạnh thấm ra.
Nhưng gã vẫn cắn răng nói: "Trọng Huyền Thắng dùng chút công ít ỏi, cầu xin bệ hạ ân thưởng!”
Lại tránh được thân phận "con trai Phù Đồ", cũng tránh được cảnh cáo của Tề Quân, trực tiếp lấy danh nghĩa của mình lên tiếng.
Cho thấy tất cả những chuyện này đều không liên quan đến những thứ còn lại, tất cả đều xuất phát từ bản tâm.
Bầu không khí như ngưng đọng lại.
Toàn bộ Đông Hoa các yên tĩnh không tiếng động.
Ngay cả Lý Chính Thư cũng giống như một pho tượng điêu khắc. Càng không cần phải nói đến những thái giám hay cung nữ kia.
Cái gọi là "Lôi đình vũ lộ, đều là quân ân.”
Lôi đình tượng trưng cho trách phạt, Vũ lộ đại biểu cho ban thưởng" chính là nói "Hoàng đế trách phạt hay ban thưởng đều là ân tứ đối với ngươi".
Từ trước đến nay chỉ có quân vương cho, chưa hề có thần tử muốn.
Giọng nói của Tề Quân ngược lại không thấy hỉ nộ, chỉ hỏi: "Khanh muốn cái gì?”
“Thần có một vị huynh trưởng tên là Tuân, thiên tư trác tuyệt, thuở nhỏ yêu thương có thừa đối với thần!”
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, Lý Chính Thư nhịn không được liếc mắt nhìn tên mập mạp này một cái, trong mắt có chút tiếc nuối.
Nhưng lại nghe đối phương tiếp tục nói: "Thầy tướng số Dư Bắc Đẩu cho rằng huynh ấy sẽ 'đoạt hết phong hoa cùng thế hệ', bao nhiêu tuấn kiệt đều chỉ biết cam bái hạ phong, có thể thấy được tài năng của huynh ấy là như thế nào! Trong lòng thần cũng ngưỡng mộ không thôi!"
“Thế nhưng bồi hồi qua ba năm, huynh trưởng của thần vẫn không thể tiến cảnh. Người đương thời mở miệng chỉ trích, bản thân thần lại cực kỳ hối tiếc!”
“Nhận hồng uy của bệ hạ, Trọng Huyền Thắng huyết chiến không từ, may mắn đoạt được chút công lao. Dám dùng chút công lao này cầu bệ hạ ân thưởng, cho phép huynh trưởng của thần tiến vào Tắc Hạ Học Cung tu hành một năm, tìm ra phương pháp phá cảnh! Để thần được biểu hiện ra tấm lòng hiếu kính nhường nhịn huynh trưởng của mình!”
Nghe đến đây, vẻ tiếc nuối trong mắt Lý Chính Thư đã chuyển thành kinh ngạc!
Khương Vọng âm thầm tán thưởng!
Ngay cả Tề Quân cũng nhướng mày!
Ai cũng không nghĩ tới, Trọng Huyền Thắng mạo hiểm xin thưởng, cũng không phải vì mình, mà là vì Trọng Huyền Tuân!
Xin ban thưởng vì huynh trưởng nhà mình, mặc cho ai cũng không thế chất vấn được.
Huống chi đây là cơ hội tu hành ở Tắc Hạ Học Cung!
Thế nhưng chỗ trọng điểm chính là thời gian, vào học cung tu hành một năm, khó có thể quan tâm đến sự vụ bên ngoài.
Nói cách khác, trong thời gian một năm này, Trọng Huyền Thắng có đủ cơ hội phát động công kích toàn diện, tiến hành cướp bóc đối với sản nghiệp, thế lực mà Trọng Huyền Tuân lưu lại.
Mà Trọng Huyền Tuân lại không có biện pháp phản kháng. Bởi vì y sẽ khổ tu trong Tắc Hạ Học Cung suốt một năm, hoàn toàn ngăn cách trong ngoài!
Đây là một nước cờ Thần Lai Chi Bút, Thiên Ngoại Phi Tiên.
Trực tiếp lật đổ tất cả bố cục của Trọng Huyền Tuân, đóng đinh một nước cờ này của gã.
Biến số duy nhất chỉ nằm ở Tề Quân. Nhưng vị đế vương này có lý do gì để cự tuyệt?
Tề Quân hơi trầm mặc, sau đó lập tức nói: "Huynh hữu đệ cung, tấm lòng hiếu kính nhường nhịn, ai có thể nhiều lời cho được? Khanh có một phần tâm này, trẫm không thể không cho.”
- Giải thích câu "Huynh hữu đệ cung" là một thành ngữ Trung Quốc, mang ý tình cảm của huynh trưởng đối với đệ đệ, cung kính của đệ đệ đối với ca ca. Hết giải thích.
Trọng Huyền Thắng bái rạp xuống đất, hành đại lễ nói: "Thần khắc sâu tâm khảm, bái phục quân ân!”
Khương Vọng cũng theo đó quỳ gối.
Tề Quân lại nói: "Người đâu, lại ban cho một kiện Tử Y, chống rét cho tiểu tử mập mạp yêu thương huynh trưởng này!”
Ý thưởng thức trong lời này đã không còn che giấu chút nào.
Lý Chính Thư vốn tưởng rằng Trọng Huyền Thắng chỉ dựa vào công huân để cáo trạng tìm chỗ dựa, đến lúc đó mặc dù Tề Quân niệm chiến công của gã, ra mặt vì gã, nhưng từ nay về sau cũng sẽ mất hết quân ân.
Nhưng không ngờ lại là một bước này.
Cho dù là người nào cũng biết, lời này của Trọng Huyền Thắng vớ vẩn đến mức nào. Mới dừng ở Nội Phủ cảnh ba năm, thế mà dám gọi là "bồi hồi"? Mọi người đều biết Trọng Huyền Tuân là thần thông nội phủ, vẫn đang còn rèn luyện thần thông, đã bày ra hai viên hạt giống thần thông, người đời đều truyền rằng y tu ra năm thần thông, chính là tu sĩ Thiên Phủ.
Nhân vật như vậy, Ngoại Lâu cảnh cũng không phải là điểm cuối cùng của y, y muốn làm cái gì chắc cái đó, từng bước một. Chỉ có vậy, cũng đã nhanh hơn rất nhiều người.
Thế nhưng Trọng Huyền Thắng lại lấy lý do người ta bồi hồi trước Ngoại Lâu, vô cùng "tri kỷ" đưa đối phương vào học cung.
Nhưng đúng như Tề Quân nói, huynh hữu đệ cung, tấm lòng hiếu kính nhường nhịn, kẻ nào có thể nhiều lời?
Bạn cần đăng nhập để bình luận