Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 648: Sơn vân chậm tới

Khương Vọng bản năng cảm giác được Khương Yểm đang che giấu cái gì, nhưng rất rõ ràng, nếu Khương Yểm thực sự muốn giấu giếm, hắn không có khả năng kiếm được đáp án.
"Ở chung" với Khương Yểm lâu như vậy, đôi bên xem như cũng đều có lý giải nhất định. Nhưng rất hiển nhiên, lý giải của Khương Yểm đối với hắn vượt xa lý giải của hắn đối với Khương Yểm.
Đây cũng là nguyên nhân cho dù đã mở đệ nhất Nội Phủ, Khương Vọng vẫn hết sức cẩn thận với Khương Yểm.
Thời gian trôi qua từng chút, Lăng Tiêu các, Thanh Vân đình, Linh Không điện đều đã đến sớm, chỉ vị Vân Du Ông thần bí kia, hình như căn bản không thèm để ý tới Trì Vân Sơn, từ đầu đến cuối không thấy bóng. Khó tránh khỏi khiến người hoài nghi, có phải bản thân xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi phải không.
Làm người thừa kế, Diệp Thanh Vũ cũng không nôn nóng, truyền âm nói chuyện phiếm với Khương Vọng.
Người của Thanh Vân đình và Linh Không điện cũng đều giữ được kiên trì.
Cũng may trước khi trời tối, cuối cùng Vân Du Ông vẫn tới.
Lúc đó phía xa một đóa du vân bay tới, khi bay tới gần, mọi người mới phát hiện ra bóng người trên du vân.
Người khoác áo tơi, đầu đội nón tre, mặt còn che khăn, thoạt nhìn đặc biệt thần bí.
Đạp mây mà đến, đứng lơ lửng đối diện với Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ.
"Không nói lời vô ích, bắt đầu đi."
Hắn cũng rất trực tiếp, mới đến liền muốn chủ đạo thế cục.
Khiến người ngoài ý muốn chính là, thanh âm của hắn rất già nua.
Mỗi lần Trì Vân Sơn mở ra, chỉ có người dưới 33 tuổi mới có thể đi vào. Nhưng thanh âm này nghe thế nào cũng giống như một lão nhân 80.
Bên Thanh Vân đình là một nam một nữ, nữ nhân kia ăn mặc kín đáo những không che được thân hình nhấp nhô, hầu như quấn lấy người nam nhân, nam nhân thì nhướng mày nhìn về phía Vân Du Ông: "Tuổi đó của ngươi còn có thể tiến vào Trì Vân Sơn sao? Đừng lãng phí thời gian của ta."
Dựa vào Diệp Thanh Vũ giới thiệu trước đó, nữ nhân kia mới là người thừa kế của Thanh Vân đình, nam tử chính là thiên tài trẻ tuổi của Ung Quốc, họ Tiêu tên Hùng. Thân hình cao lớn, da hơi đen, có người nói rất có tiếng.
"Không cần phí tâm." Vân Du Ông đáp lại: "Giọng ta hơi thành thục, nhưng người lại rất trẻ. Nói không chừng còn trẻ hơn ngươi."
Bên Linh Không điện cũng là một nam một nữ. Người thừa kế Linh Không điện cũng là nữ tử, mặc dù quần áo diễm lệ nhưng thoạt nhìn thận trọng hơn nhiều so với nữ tử đẫy đà của Thanh Vân đình, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với người trợ giúp nàng mời tới. Mà người nàng mời tới là một nam tử hơi gầy, không biết là vị thiên tài nào của Thành Quốc, sao thì Diệp Thanh Vũ không có tình báo tương quan.
Nghe được Vân Du Ông đáp lại, người thừa kế Linh Không điện cười duyên nói: "Không được thì đừng miễn cưỡng, bằng không thì đợi Trì Vân Sơn mở ra, ngươi liền rời khỏi đây trước được không? Ta sợ ngươi sẽ bị gió thổi ngã chết tại chỗ, Trì Vân Sơn từ đây truyền thừa đứt đoạn."
Trong bốn phương ở đây chỉ có Vân Du Ông đến một mình, không ai sẽ khinh thường hắn. Sở dĩ song phương Thanh Vân đình, Linh Không điện như liên tiếp nhằm vào hắn, kỳ thật đều là vì dò xét điểm cuối của hắn.
Khương Vọng rất rõ ràng đạo lý này, bản thân Vân Du Ông cũng không thể không rõ.
Vân Du Ông không trả lời, hoặc nói câu trả lời của hắn lại là ấn quyết hắn đang bấm.
Hắn cũng không phải muốn xuất thủ, bộ ấn quyết này Diệp Thanh Vũ cũng nắm giữ một loại tương tự, là ấn quyết mở ra Trì Vân Sơn.
Ngày hôm nay bốn phương tới Trì Vân Sơn đều tự nắm giữ một bộ ấn quyết khai sơn, hợp lại là có thể mở ra Trì Vân Sơn. Nhưng bản thân bộ ấn quyết này cần phải phối hợp với truyền thừa của các phương, dùng đạo nguyên đặc biệt mới có thể thôi động. Cũng không phải nói ấn quyết tùy tiện truyền cho ai cũng được. Như vậy mới có thể bảo đảm truyền thừa thủy chung nằm trong tay bốn phương.
Dù sao sắc trời đã dần tối, không có nhiều thời gian để lãng phí.
Theo động tác của Vân Du Ông, những người khác cũng đều bỏ qua thăm dò, đều bắt đầu bấm quyết.
Theo ấn quyết hoàn thành, tại bốn phương vị đông nam tây bắc đều xuất hiện một đám mây.
Có bốn màu trắng, xanh, đen, đỏ, hình thái rất đẹp.
"Ở ngoài Kỳ Xương sơn mạch sẽ không nhìn thấy mây bốn màu này, chỉ có ở đây mới thấy được."
Diệp Thanh Vũ vừa duy trì ấn quyết, còn rảnh rang giải thích cho Khương Vọng.
Đây có lẽ là một loại hạn chế để bảo trì bí mật. Khương Vọng hoàn toàn có thể lý giải.
Nhưng nếu như nói bầu trời xuất hiện kỳ cảnh mây bốn màu, bên ngoài lại không nhìn thấy, có phải hay không nói rõ, mây bốn màu này có lẽ vẫn chưa xuất hiện tại bầu trời hiện thế?
Ở đây đã bắt đầu tiến vào một không gian khác sao?
Không để cho Khương Vọng phải suy nghĩ lâu, mây bốn màu vừa xuất hiện liền nhanh chóng tụ lại với nhau. Bốn đám mây tụ lại một cục, lại nổ tung không tiếng động.
Tựa như mây bốn màu quấn thành một vòng tròn, nhanh chóng mở rộng, rất nhanh bao lấy tất cả mọi người ở đây ở trong "vòng".
Trước mắt Khương Vọng hoa lên, cảnh vật đã thay đổi.
Trong tầm nhìn là một ngọn núi cao đứng sừng sững.
Từ giữa sường núi đã bị phù vân bao phủ, nhìn không rõ ràng.
Bảy người tham dự Trì Vân Sơn chi hội thì rơi rải rác ở chân núi.
Mà ở phía sau họ là một cánh cửa mây bốn màu treo trên không, bước ra đạo môn này chính là rời đi.
Vẫn là Vân Du Ông nói trước, hình như hắn rất hưởng thụ kiểu nắm thế cục trong tay, dùng loại thanh âm quen thuộc của lão nhân mới có, hữu khí vô lực nói: "Gặp trên đỉnh núi."
Khương Vọng không có ý kiến gì, hắn không biết nhiều về Trì Vân Sơn, cũng không biết Diệp Lăng Tiêu là vì nguyên nhân gì không cho Diệp Thanh Vũ quá nhiều tình báo.
Bây giờ còn tình huống nào còn chưa xuất hiện, trước lý giải ở đây một chút, lại triển khai cạnh tranh cũng không muộn.
Đáng tiếc chính là không phải tất cả mọi người có thể đạt thành nhất trí.
"Ta nói, dừng ở đây đi." Vị Tiêu Hùng kia của Ung Quốc lắc mình ngăn trước Trì Vân Sơn, ngăn cản Vân Du Ông, cũng ngăn cản mọi người. Hắn nhìn mọi người ở đây, ánh mắt bễ nghễ: "Các ngươi cũng đã đến Trì Vân Sơn, đã kiến thức phong cảnh ở đây rồi, nên thỏa mãn. Dừng ở đây thôi, thế nào?"
Khương Vọng không nói gì, thậm chí kéo kéo góc áo của Diệp Thanh Vũ, lui lại sau mấy bước.
Hắn quen khép mình xử lý, trước tiên để cho những người này đấu một trận, nhìn ra sâu cạn cũng tốt.
Diệp Thanh Vũ cũng cực kỳ ăn ý, quả đoán lui về phía sau, không có ý nghĩ ra mặt trước.
Nhưng đáng tiếc thực lực của Lăng Tiêu các ai cũng thấy, muốn khép mình cũng không khép được.
Ánh mắt Tiêu Hùng lướt qua Vân Du Ông một bước cũng không nhường, lướt qua hai người Linh Không điện nóng lòng muốn thử, không ngờ trước tiên rơi lên người Diệp Thanh Vũ cùng Khương Vọng: "Các ngươi không muốn đi?"
Khương Vọng đưa tay chỉ Vân Du Ô ở sau lưng, ý bảo ngươi có thể giải quyết người trước mắt này hay không.
Ai ngờ Vân Du Ông đột nhiên nghiêng người, cũng nhìn qua: "Thanh Vân đình muốn chúng ta dừng ở đây, hai vị Lăng Tiêu các thấy thế nào?"
Chí ít ở trong Trì Vân Sơn thì Lăng Tiêu các quá mạnh, thật không phải chuyện tốt gì. Bởi vì bên ngoài có mạnh cũng không thể kéo Diệp Lăng Tiêu vào đây, mà vừa vặn bởi vì tại ngoại giới cường đại, rất dễ trở thành đối tượng đả kích.
Hiện tại ngay cả nam tử gầy gò đang nóng lòng muốn thử của Linh Không điện cũng yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người nguyện ý tọa sơn quan hổ đấu, Tiêu Hùng xuất đầu chỉ là bởi vì hắn xuất thân Ung Quốc cường đại nên tự tin.
Tính đến hiện tại, mặc dù Ung Quốc suy sụp đã lâu nhưng vẫn mạnh hơn Vân Quốc cùng Thành Quốc. Người Ung Quốc thậm chí chưa bao giờ cảm thấy mình suy yếu bao nhiêu, mục tiêu đối lập của bọn họ thủy chung là Kinh quốc, Tần quốc. Sở quốc bọn họ đều không muốn đi so, dù sao Sở quốc mới thảm bại tại bình nguyên Hà Cốc, nguyên khí đại thương.
Bọn họ bảo trì truyền thống, chính là bởi vì thủy chung không thể quên đi vinh quang ngày xưa.
Tiêu Hùng hắn có thể tại Ung Quốc bộc lộ tài năng, đối phó với tu sĩ trẻ tuổi của Vân Quốc cùng Thành Quốc đương nhiên không thành vấn đề. Vân Du Ông một kẻ tán tu, còn biến mình từ trẻ thành già, càng không có gì cần lo lắng.
Bất quá trong đám láo nháo này, thủy chung là Lăng Tiêu các uy hiếp lớn nhất. Dù sao uy danh của Diệp Lăng Tiêu vẫn còn đó.
Cho nên mặc dù Tiêu Hùng trên thực tế ngăn cản Vân Du Ông, người đầu tiên nhằm vào lại là Lăng Tiêu các.
Hiện tại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai người Lăng Tiêu các.
"Vậy thì, nếu các ngươi nhất định phải hỏi cái nhìn của ta..."
Khương Vọng vẻ mặt thành khẩn mà nói: "Ta cảm thấy... Mọi người lần đầu gặp mặt, vẫn là không đánh đánh giết giết cho thỏa đáng, quá tổn thương hòa khí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận