Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1826: Vấn kiếm (1)

Nhân Tâm Quán không dựa danh sơn, không ẩn thâm cốc.
Tổng quán này tọa lạc ở gần nơi giao thông bốn bề thông suốt, để thiên hạ dễ dàng cầu y.
Xung quanh Nhân Tâm Quán xây dựng một hệ sinh thái cực kỳ phồn vinh.
Nói một cách chính xác chính là, trong tất cả các tông môn thiên hạ, trú địa của Nhân Tâm Quán chính là nơi dễ tìm thấy nhất.
Lúc này theo giọng nói đi tới, là một nam tử thân hình cao lớn, mặt mũi không quá xuất sắc, nhưng lại có một loại khí chất điềm đạm, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Sư huynh."
"Sư huynh."
"Dịch sư huynh."
Mọi người dồn dập hành lễ.
Người này chính là y sư bổn các Dịch Đường của Nhân Tâm Quán mà Khương Vọng cố ý tới tìm.
Y dùng ánh mắt thông thấu nhìn Khương Vọng, hỏi: "Các hạ quen biết ta?"
"Dịch sư huynh nói chuyện với ngươi đó. Còn không cởi nón trùm đầu xuống! Có biết lễ phép hay không?" Hách Chân kia kêu lên.
Khương Vọng không thèm để ý đến kẻ Hách Giả hay Hách Chân kia, chắp tay nói với Dịch Đường: "Mạo muội đến đây, thất lễ. Mặc dù ta chưa từng gặp các hạ, nhưng đã ngưỡng mộ các hạ từ lâu... Chẳng biết có được mượn bước nói chuyện hay không?"
"Mượn cái gì mà mượn!" Hách Chân lại kêu lên: "Hạng người giấu đầu lòi đuôi, ngươi nói mượn là mượn sao?"
"Được rồi." Dịch Đường vỗ vỗ bả vai Hách Chân, kêu gã đừng nóng nảy, sau đó đưa tay mời Khương Vọng: "Các hạ mời đi theo ta."
Không thể không nói, đây quả là một nhân vật rất có phong độ.
Khương Vọng tất nhiên cũng không so đo với Hách Chân, bước chân thong dong theo sát sau lưng Dịch Đường.
Một đường không nói chuyện, sau một lát đi vào trong một viện.
Bên trong thanh tịnh sạch sẽ, mọi đồ vật được bố trí theo thứ tự hợp quy tắc ... Nhưng lại không có người nào khác.
Dịch Đường xoay người lại, đứng ở trung đình, chỉ một cái xoay người, lại có cảm giác, y chính là trung tâm nơi này.
"Đây là nơi ta sống một mình, không có ai tùy tiện đến quấy rầy" Y nói: "Khí tức các hạ kéo dài, tu vi không tầm thường, hẳn cũng có thân phận, giấu mặt đến đây, là có ẩn tình gì khó nói sao?"
Khương Vọng vừa gỡ nón trùm đầu vừa khom người hành lễ: "Không mời mà tới, thật sự mạo muội."
Dịch Đường hơi nhướng mày: "Khương Vọng."
"Dịch huynh biết ta sao?" Khương Vọng kinh ngạc hỏi.
Dịch Đường cười: "Năm ngoái lúc ngươi bị đồn thông ma, ta đã nhìn thấy bức họa của ngươi."
Khương Vọng nhếch nhếch môi: "Chuyện đó cho thấy họa sĩ của Kính Thế Đài rất có tài nghệ."
Đối với tư thái hời hợt này, Dịch Đường có chút thưởng thức.
Nhưng đối với ân oán giữa Khương Vọng và Kính Thế Đài, y không quan tâm, chỉ nói: "Các hạ từ xa đến Nhân Tâm Quán, chắc hẳn cũng đã tìm qua rất nhiều biện pháp. Chỉ là xin yên tâm, cho dù ta không trị được, vẫn còn sư phụ sư bá sư tổ của ta nữa, tới Nhân Tâm Quán, ngươi sẽ khỏi hẳn! À, không biết là bệnh gì? Cứ yên tâm nói với ta, người hành nghề y luôn có y đức, tuyệt đối không truyền ra ngoài."
Khương Vọng càng nghe càng thấy có gì đó sai sai: "Chờ... chờ đã, Dịch huynh hiểu lầm! Ta tới không phải để khám bệnh."
Dịch Đường dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn hắn, khuyên nhủ: "Có một số bệnh khó nói ra miệng, thiên kiêu chi tử như ngươi lại càng cần thể diện, những chuyện này ta hiểu ... Nhưng Khương huynh ngàn vạn đừng sợ thầy giấu bệnh nha, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, không có bệnh nào là không thể chữa khỏi."
Khương Vọng không biết làm sao, dứt khoát nói thẳng: "Ta tới để tìm ngươi luận bàn!"
Hắn biểu cảm đoan chính, còn chắp tay thi lễ: "Nghe nói Dịch huynh chính là đệ nhất nhân Thần Lâm trở xuống của Nhân Tâm Quán, Khương mỗ ngưỡng mộ, lần này đến đây để vấn kiếm."
"Vậy sao, vấn kiếm." Dịch Đường hạ hai tay xuống: "Nhân Tâm Quán tu, không phải là loại hung tàn phô trương, xin thứ cho ta không thể phụng bồi."
"Chuyến này không phải vì phô trương dũng mãnh, không phải vì tranh danh tiếng, chỉ để luận bàn mà thôi. Tâm tư thuần túy, trong số tu sĩ Ngoại Lâu hiện tại, người có thể khiến cho ta ngưỡng mộ, đã chỉ còn lác đác mấy người. Dịch huynh là một trong số đó, tâm tình này khẩn thiết, thật khó kiềm chế..."
"Xem như đây là tiền đặt cược." Khương Vọng nâng bình Vân Mộ lên, cá Ngũ Sắc màu sắc sặc sỡ kia vẫn bơi lội tung tăng trong đó.
Hắn vô cùng thành khẩn nói: "Nếu như các hạ thắng, cá Ngũ Sắc này để lại cho các hạ, có lẽ sẽ có tác dụng với Nhân Tâm Quán. Nếu như các hạ bại, ta sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, cũng không nói với người ngoài một chữ nào cả."
Lúc này Dịch Đường mới kịp phản ứng, vì sao Khương Vọng lại che mặt tới chơi. Với thân phận của người này, chỉ cần gửi một tấm danh thiếp là xong việc, cần gì phí công trắc trở như vậy... Rõ là không muốn bị ngộ nhận là tranh danh đá quán.
Sự thành thật, sự khẩn thiết kia, đều chứa trong nón trùm đầu vừa mới cởi xuống kia. "Các hạ thật yêu võ thành si..." Dịch Đường suy nghĩ một chút, tự thấy cũng không có gì khó xử, liền nói: "Ta cũng rất tò mò với thực lực người đứng hạng nhất Hoàng Hà, vậy ta nhận ước hẹn này!"
Khương Vọng cởi áo tơi xuống, nói một câu: "Thất lễ."
Hắn trở tay nhấn một cái, khép lại cửa viện, sau đó năm ngón tay khép lại, ngăn cách âm thanh.
Kể từ đó, cho dù trong viện trời sập đất rung, bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy động tĩnh nào cả.
Khương Vọng cất bước nhẹ nhàng, hất một cục đá bay lên không trung.
"Bên ngoài không thể nghe thấy." Hắn nói như vậy: "Lúc cục đá rơi xuống, xin được Dịch huynh chỉ bảo."
Dịch Đường nhàn nhạt nhìn mọi chuyện, chỉ mở hai tay ra, nói: "Mời."
Dùng một cục đá nhỏ không khác hạt gạo, lúc rơi xuống, tốc độ rất nhanh, âm thanh rất nhỏ.
Nhưng ở trong mắt cường giả, nó rất chậm, ở trong tai cường giả, nó rất vang dội.
Đó là tiếng vang rất nhỏ, phá vỡ không khí.
Nhưng có thể nghe thấy trong đó sự mênh mông mãnh liệt.
Nhỏ bé như kiến muỗi, lại chấn động như lũ quét!
Khương Vọng trong trạng thái Thanh Vân Tiên, cảm nhận được âm thanh rất lớn.
Cạch!
Cục đá rơi xuống đất.
Trận chiến cũng bắt đầu.
Dịch Đường xòe hai tay đẩy về phía trước, không khí giữa hai người hóa thành một bức tường.
Bức tường càng lúc càng dày nặng, càng lúc càng kiên cố, giống như tuấn mã lôi léo với tốc độ cực nhanh, lại dùng khí thế không thể ngăn cản nghiền ép.
Soạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận