Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 443: Tham lam

Câu này vừa vang lên đã khiến cho lòng người tê dại.
Thanh Thất Thụ líu ríu nói: "Hóa ra là một con quái vật như thế."
Thanh Cửu Diệp lại hỏi: "Vậy trên bản sách cổ kia có ghi lại cách để tiêu diệt nó không?"
Xem xét từ những biểu hiện mà Khương Vọng quan sát được, thì những người Thánh tộc này đều chỉ biết mỗi cái tên Yến Kiêu, biết đặc điểm ngoại hình của nó là không có đuôi, biết lịch sử làm việc ác của nó ở Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng cũng không biết về đoạn ghi chép mà Tô Kỳ nói.
Chỉ có lão phụ Tế Ti là giữ vẻ mặt bình tĩnh, hình như đã dự đoán trước.
Lão đã từng đến hiện thế? Hoặc là đã từng tiếp xúc với người hiện thế?
Trong lòng Khương Vọng có vài suy đoán.
Tô Kỳ lắc đầu một cái: "Bản sách cổ kia đã rất cũ nát, chỉ ghi lại bấy nhiêu thông tin liên quan đến Yến Kiêu. Trước khi đến đây, ta còn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết hắc ám mà thôi."
"Thế bản sách cổ kia tên là gì?" Vũ Khứ Tật hiếu kỳ hỏi.
"Cũng không có tên, nó nát đến mức không thể nát hơn, rất nhiều chỗ chỉ ghi chép đôi ba câu."
Khương Vọng hỏi tiếp: "Vậy nguồn gốc của bản sách cổ kia đến từ đâu?"
Sắc mặt Tô Kỳ hơi mất tự nhiên, y dừng một lát rồi nói: "Gia truyền."
Sau khi nghe Tô Kỳ nói về những ghi chép trong sách cổ kia, thực ra Khương Vọng lại có một nghi hoặc mới.
Rốt cuộc Yến Kiêu kia được sinh ra từ ác niệm của Kiêu, hay là sinh ra từ sự căm hận của con người?
Chẳng qua vấn đề này khó có đáp án.
Khương Vọng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như Yến Kiêu kia thật sự bất tử bất diệt, thì ta thực sự không biết chúng ta phải làm gì mới có thể giúp các người giải quyết được nó."
Ánh mắt lão Tế Ti trở nên thâm thúy, chậm rãi nói: "Con Yến Kiêu này sinh ra tại chỗ này, vì thế người ở đây không thể giết được nó. Các ngươi là người bên ngoài thế giới này, được Long Thần triệu đến, chỉ có các ngươi mới có thể thực sự tiêu diệt được nó."
Khương Vọng, Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ nhìn nhau vài lần, cùng nhau trao đổi ý kiến một chút. Chí ít vào lúc này, bọn họ cùng chung lợi ích.
"Chúng ta cũng không tự tin có thể làm được." Khương Vọng đáp.
"Đừng, Trương tiên sinh!" Thanh Thất Thụ ở bên cạnh vội hét lên: "Long Thần ứng tọa, thần quyến tại người, ngài có gì phải lo lắng?"
Lúc ban đầu, thái độ của y với Khương Vọng chỉ có khinh bỉ, nhưng sau khi được chỉ dạy thì đã chấp nhận rồi. Khi mà hiện tượng kỳ lạ Long Thần ứng tọa xuất hiện, xác nhận được thân phận Long Thần sứ giả của Khương Vọng thì y lại càng thấy thân cận hơn.
Khương Vọng thở dài, nhưng cũng không trả lời Thanh Thất Thụ, mà nhìn Tế Ti rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải Vùng đất Thần Ấm ngăn cản nguy hiểm sao? Một khi không được Thần Long đồng ý thì không thể vào bên trong. Các ngươi có thể sinh sống ở trong Vùng đất Thần Ấm này, dứt khoát không ra ngoài. Vậy thì sợ gì Yến Kiêu?"
Tế Ti trầm mặc.
Còn Thanh Thất Thụ thì sửng sốt.
Đáp án rất đơn giản. Bởi vì Yến Kiêu cũng có thể thong dong đi ra đi vào ở Vùng đất Thần Ấm.
Nếu như Vùng đất Thần Ấm là nơi ở của thần quyến, nếu như suy luận theo hướng này thì có thể nói rằng, Yến Kiêu cũng có được mối liên hệ với Long Thần!
Không phải mấy người Thanh Thất Thụ không hiểu được đạo lý đơn giản như vậy, mà là bản năng của họ không chịu suy nghĩ theo hướng này.
Bởi vì ở trong lịch sử dài đằng đẵng của Thánh tộc, thì Long Thần chính là tín ngưỡng duy nhất của bọn họ. Quan hệ với Long Thần là khởi nguồn sự tự tin và kiêu ngạo của tất cả bọn họ.
Yến Kiêu cũng có "thần quyến"?
Nếu như người Thánh tộc nào mà thần kinh quá yếu thì nhất định sẽ sụp đổ tín ngưỡng ngay tại chỗ.
Nhưng điều này là sự thật.
"Thanh Hoa, Thất Thụ, Cửu Diệp, các ngươi về trước đi." Tế Ti trầm mặc một lúc rồi nhìn Khương Vọng, nói: "Thiếu niên tha hương, ngươi đại diện cho Long Thần sứ giả, ta đại diện cho thần quyến Thánh tộc, chúng ta nói chuyện riêng đi."
Khương Vọng nhận thấy mình không thể tự làm chủ việc này, nên hắn nhìn sang Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ: "Các ngươi có tin tưởng ta không?
Ta đại diện cho các ngươi cùng đàm phán với ngài ấy."
Vũ Khứ Tật không nói gì, có lẽ là không quá tin tưởng Khương Vọng, gã cũng không cần giả vờ giả vịt.
Tô Kỳ thì hơi trầm mặc, bỗng nhiên cười nói: "Thanh Dương Trấn Nam nghĩa hiệp trả lại lệnh bài cho Liêm thị, tất nhiên là ta tin tưởng được."
Ánh mắt Khương Vọng ngưng lại.
Trong lòng không khỏi dò xét người này thêm lần nữa.
Hắn đã sớm biết Tô Kỳ này có ấn tượng với hắn nhưng lại không ngờ người này hiểu rõ hắn như vậy.
Chuyện trả lại lệnh bài cho Liêm Tước xảy ra từ lúc còn ở Thiên Phủ bí cảnh, đó cũng là lần đầu tiên Khương Vọng xuất hiện trước mắt người Tề quốc. Từ đó về sau, lần thành danh thứ hai đã là trên chiến trường giữa hai nước Tề - Dương.
Mà Tô Kỳ này chỉ cần dùng một câu ngắn ngủi kia đã thể hiện y rất hiểu hắn, nhưng y lại không vạch trần chuyện hắn mượn dùng cái tên Trương Lâm Xuyên.
Chỉ cần năng lực thu thập tin tức này thôi, y đã có thể chiến thắng đa phần người tu hành tham dự vào bí cảnh Thất Tinh Lâu lần này.
Mặc dù người khác cũng sẽ thu thập tin tức, nhưng phần lớn đều tập trung vào mấy người Lôi Chiêm Càn, Lý Phượng Nghiêu, Phương Sùng mà thôi, làm gì có ai sưu tập thông tin về Khương Vọng cụ thể như thế?
Thấy Tô Kỳ nói như vậy, Vũ Khứ Tật suy nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Người không chịu thua thiệt như ngươi cũng đồng ý, thế thì khẳng định chuyện này sẽ không khiến ngươi chịu thiệt rồi. Vậy ta cũng đồng ý."
Tô Kỳ: ...
Ai nói Vũ Khứ Tật ngốc? Đây không phải là rất cơ trí sao?
Khương Vọng kéo bọn họ sang một bên: "Có giấy bút không? Các ngươi có thể viết yêu cầu của mình cho ta, lúc bọn ta đàm phán thì sẽ cân nhắc cho các ngươi."
Nói gì thì hắn cũng từng giao thủ với loại tổ chức như Tứ Hải thương minh kia. Vậy nên hắn rất có niềm tin về khả năng "Đàm phán" của mình.
Bên trong hộp chứa đồ của Tô Kỳ có giấy bút, lúc này y cũng lấy ra cho Vũ Khứ Tật cùng dùng, hai người chia nhau viết yêu cầu của mình xuống rồi giao cho Khương Vọng.
Sau khi đã được thỏa thuận, người bên Thánh tộc lập tức dẫn hai người họ rời đi trước.
Chỉ đề lại một mình Khương Vọng trao đổi với lão Tế Ti ở trước tế đàn.
"Tóm lại là muốn thử một lần, đúng không?" Nhìn bóng lưng mọi người đi xa, Tế Ti lên tiếng nói trước: "Bất kể là vì chúng ta, hay là vì chính các ngươi".
Vĩnh viễn không nên coi thường trí tuệ của người khác.
Khương Vọng cũng hiểu rõ, hắn muốn tranh thủ giành lợi ích cho mình, nhưng cũng không thể nói toạc chuyện này trong lúc đàm phán. Bởi vì, cuối cùng thì mấy người bọn hắn vẫn phải nghĩ cách rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, trở về hiện thế.
Nhìn tình hình trước mắt, chiến thắng Yến Kiêu là một con đường khả thi.
Mà lợi ích mà bọn hắn lấy được từ chuyến đi này cũng sẽ ở trên người Yến Kiêu.
Đối với Thánh tộc, quả thật Yến Kiêu như cái xương mắc trong tim gan, nhưng cũng đã tồn tại rất nhiều năm rồi, không hẳn là không thể tiếp tục chịu đựng. Nhưng đối với mấy người Khương Vọng, đây rất có thể là con đường duy nhất để trở về hiện thế.
Lão Tế Ti đang nhắc nhở hắn về điểm này.
Đối lập với mấy người Thanh Thất Thụ, hiển nhiên lão Tế Ti càng hiểu rõ hơn về thân phận "Long Thần sứ giả". Thậm chí sự hiểu biết này không chỉ giới hạn ở thần chỉ Long Thần.
Chỉ là không biết một người sống ở Sâm Hải Nguyên Giới như lão đã tìm hiểu về bí cảnh Thất Tinh Lâu đến mức nào?
Còn có chuyện Long Thần sứ giả giáng lâm ngàn năm trước, vậy Sâm Hải Nguyên Giới nối liền với hiện thế hay sao?
Khương Vọng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ở quê hương của bọn ta có một câu nói như thế này: Không có công không nhận lộc" Còn có... Có công phải có thưởng, có chuyện phải có thường."
"Rõ ràng" Tế Ti giật mình, ôn tồn nói: "Các ngươi bị Long Thần chiêu mộ đến tận đây, sau khi hoàn thành thành chỉ thì tất nhiên Long Thần sẽ ban thưởng."
"Đương nhiên ta không nghi ngờ danh dự và uy tín của một vị đại thần.
Nhưng dù sao Long Thần đại nhân ngài cũng chưa từng trực tiếp chỉ dẫn bọn ta. Tất cả những gì bọn ta nghe thấy và biết được đều là do Tế Ti thuật lại và phân tích. Cũng chưa chắc Thanh Chỉ thánh nữ và ngài có thể giải thích hoàn toàn chính xác về thần chỉ Long Thần. Ngài nói đúng không?"
Khương Vọng rất hài lòng với những lời mình vừa nói.
"Ta cũng không nghi ngờ ngài, cho nên cũng không thể giải thích. Ngài không cần giải thích, nhưng ngài cần cho ta một lý do để tin tưởng, hoặc có thể nói ra một lý do đảm bảo.
Đơn giản thì, chính là trực tiếp bỏ qua việc thảo luận có cần bồi thường cái gì hay không, mà trực tiếp hỏi ngài có thể bồi thường cho bọn ta cái gì."
"Như vậy..." Tế Ti nhìn hắn một chút: "Thiếu niên, các ngươi muốn gì?"
Có hi vọng!
"Ngài đợi một lát."
Lúc này Khương Vọng mới lấy tờ giấy của hai người Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ ra xem.
Thật ra chữ của Vũ Khứ Tật cực kỳ xấu, lại viết rất lớn, bốn chữ chiếm toàn bộ mặt giấy. Trên giấy viết... Tuyệt thế thần công.
Mặt Khương Vọng không thay đổi, gấp tờ giấy lại, sau đó tiếp tục mở tờ giấy của Tô Kỳ.
Mặc dù giọng nói của Tô Kỳ này ồm ồm nặng nề, rất khó nghe nhưng chữ đúng là thanh tú đẹp đẽ, viết chữ Khải rất gọn gàng.
Trên giấy là... bản đồ kho báu đánh dấu tất cả bảo vật ở Sâm Hải Nguyên Giới.
... Cái tên tham lam này!
Thật sự xấu hổ khi làm bạn với các ngươi!
Sau đó, Khương Vọng lập tức vò hai tờ giấy lại với nhau.
Hắn thành khẩn nhìn lão Tế Ti, nét mặt nghiêm nghị nói: "Các người có thiên tài địa bảo tăng tuổi thọ trăm năm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận