Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2219: Sinh Tử Lục Hợp, Bạch Ngọc Hữu Hạ (2)

Bạch Cốt Thánh Khu của hắn bài xích ý chí hiện thời, bản thân hắn lại bài xích các thế lực lớn, thời gian càng không làm bạn với hắn! Không chỉ vì thọ hạn của hắn bị một đao của Hung Đồ cắt đi quá nhiều, mà còn vì đại địch sinh tử của hắn Tề Võ An Hầu Khương Vọng đang đứng trong ánh sáng chói lọi, một tay hủy diệt Vô Sinh Giáo!
Trong khoảng thời gian bị thiên hạ truy quét này, hắn nhìn như đang thắng thế, cười đùa quần hùng thiên hạ trong lòng bàn tay, nhưng thực chất mỗi bước đi của hắn đều là giẫm lên mũi đao, mỗi khắc đều chạm đến bờ sinh tử.
Nếu người Cảnh Quốc ngay từ đầu đã phái Chân Nhân ra tay, nếu Vãn Tang trấn Ngô Tuân hoặc Đông Phương Sư nhìn vào Đàm Văn Khí nhiều hơn một chút, hoặc Đan quốc có một Chân Nhân nào đó đêm đó đột nhiên để mắt tới Trương Tuần... Kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt.
Hắn không ngừng tạo ra động tĩnh, không ngừng quấy cho vòng xoáy càng lúc càng lớn hơn, không ngừng lật những con át chủ bài lên... Trong sự sợ hãi của mọi người, hắn lại vô cùng rõ, mình đang từng bước đi về phía tử vong!
Vô Sinh Giáo Tổ bước đi trong đêm tối, đợi đến khi hắn không còn bí mật với thế nhân, sẽ bị ánh nắng mặt trời thiêu chết.
Đây là "số mệnh" mà hắn nhìn thấy.
Các "Nhân" ngày xưa, tạo "Quả" hôm nay.
Đương nhiên hắn sẽ không nhận.
Sở dĩ nói, Việt Quốc là kiếp thứ tư của hắn, cũng là kiếp cuối cùng của hắn.
là bởi vì, sau khi vượt qua ba kiếp, hắn sẽ dùng thần thông Thất Phách Thế Mệnh, dùng một lúc sáu loại thân phận để độ Sinh Tử Kiếp!
Thứ tư thứ năm thứ sáu thứ bảy thứ tám thứ chín... Sáu kiếp này sẽ xảy ra cùng một lúc.
Đợi đến khi lục kiếp đồng độ, sáu thân hợp nhất, sẽ hoàn toàn khôi phục vị cách Chân Thần, có khi còn tiến thêm một bước, trừ khử tai họa ngầm của thiên ý, đả thông con đường lên Dương Thần, nhìn phong cảnh tuyệt đỉnh ở phía xa!
Viên pháo hoa Đan quốc vô cùng to lớn này, sẽ thu hút ánh mắt khắp thiên hạ giùm cho hắn.
Mà hắn, trong lúc cường giả các phương ngồi xuống chia đồ ăn, chia cắt con hươu béo Đan quốc, sẽ nghênh đón quyết định sinh tử cuối cùng kia.
Bại thì hoàn toàn mất đi tất cả, thành thì một bước lên trời!
Như lời của hắn trong Vô Sinh Kinh:
"Chúng sinh thương xót ta, ta thương xót chúng sinh."
Độ người độ mình, chính là hành trình đại đạo.
Nên hắn với liệt cường mới chia nhau Đan quốc, thiên hạ này đương nhiên cũng nên cho hắn thuận tiện độ kiếp. Cái này gọi là "Vô sinh phúc báo".
Về lý thuyết, độ khó độ kiếp ở Việt quốc nhỏ hơn ở Ngụy quốc và ở Đan quốc. Hắn quyết định chọn nơi này, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, là chuyện lục kiếp cùng độ cũng mang cho hắn áp lực rất lớn, hắn muốn giảm bớt độ khó của kiếp nạn này.
Dùng sáu thân phận cùng một lúc đi gây chuyện ở sáu nơi khác nhau, nghênh đón sát kiếp, thật sự là khiêu chiến lớn nhất từ lúc chào đời tới nay của hắn.
Hắn vô cùng thận trọng đối mặt với điều này.
...
...
Thủ đô Việt quốc, tên là "Hội Kê".
Thành thị nổi danh nhất Việt Quốc, tên là "Lang Gia".
Lang là "ngọc tốt", Gia là "ngà voi".
Một tòa thành “Ngọc Thạch”, đương nhiên là tráng lệ, nhẹ nhàng, bình thản. Sự phú quý của nó, nổi danh cả nam vực.
Lang Gia Bạch thị, là danh môn số một Việt Quốc.
Gia chủ Bạch thị Bạch Bình Phủ nổi tiếng rộng rãi, dạo này tâm tình rất là không tốt.
Cái đám quen thói mượn danh trục lợi không dám đến phủ để hứng rủi ro.
Người biết chuyện đều biết lý do, là vì thiên kiêu hiện thời của Bạch thị từng lên Quan Hà Đài - thế tử Bạch gia Bạch Ngọc Hà được gia tộc ký thác biết bao kỳ vọng, bị một dã nhân không biết ở đâu ra đến khiêu chiến, đã không từ mà biệt.
Chỉ để lại một phong thư, ngắn ngủi mấy chữ, nói cái gì muốn du kiếm thiên hạ.
Bạch gia là gia tộc coi trọng quy củ, Bạch Bình Phủ đặt tên cho ái tử của mình là Bạch Ngọc Hữu Hà, là lấy "Có tì vết" để cầu "Không tì vết", hy vọng hắn trở thành một người hoàn mỹ không tỳ vết.
Không chỉ về tu vi, về cảnh giới, mà cả cầm kỳ thư họa, nhân phẩm đạo đức, đối nhân xử thế... mọi phương diện đều phải trở nên hoàn hảo, khiến người ta không thể chỉ trích.
Vậy mà Bạch Ngọc Hà nói đi là đi, bỏ mặc gia tộc không thèm quan tâm, phải nói là hành vi vô trách nhiệm.
Bạch Bình Phủ lên tiếng trách mắng nhiều lần, bảo Bạch Ngọc Hà mà về, nhất định sẽ cho hắn một bài học để hắn nhớ lâu, thậm chí còn bảo sẽ phạt hắn đi bảo vệ Vẫn Tiên Lâm.
Nhưng Bạch Ngọc Hà đã đi một hơi mấy tháng không có tin tức đưa về, rất có tư thế một đi không trở lại...
Trong lòng Bạch Bình Phủ đã âm thầm điều chỉnh mức độ trừng phạt nhiều lần, cùng lắm thì sau khi thằng nhóc trở về, ông sẽ chỉ làm dáng một chút thôi là xong. Nhưng dù ông có ý nhượng bộ thế nào, thì một phong thư nhà ông cũng không nhận được.
Ông vô cùng thất vọng với thằng con bất hiếu, muốn không thèm để ý tới nó nữa. Nhưng nghĩ mình là người đứng đầu gia tộc, kiểu gì cũng phải có trách nhiệm quan tâm đến người thừa kế, nên lại phái mấy nhóm thủ hạ, lặng lẽ xuất ngoại đi tìm người...
"Bảo nó chết ở ngoài luôn đừng có về!"
Ngày hôm nay, theo lệ thường, sau khi cãi nhau với lão thê một trận, Bạch Bình Phủ nổi giận đùng đùng đi vào thư phòng, sau đó không ra ngoài nữa...
...
...
Trong thư phòng gia chủ Bạch thị.
Bạch Bình Phủ gương mặt nho nhã ngồi trên chiếc ghế Lưu Vân Phi Tuyền thượng hạng, nhắm mắt ngồi ngay ngắn.
Tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, tư thái đoan chính như... khi còn sống.
Trương Lâm Xuyên chậm rãi rửa tay, lấy khăn tay lau khô, rồi chậm rãi đi đến trước giá sách, chọn chiến lợi phẩm.
Không thể không nói, gia chủ danh môn như Bạch Bình Phủ, Thần Lâm thâm niên, thực lực khá là đáng kể, để không gây ra động tĩnh lớn, hắn phải tốn thêm một chút công sức !
Biết thế đi làm thịt Bạch Ngọc Hà rồi tới, nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng Bạch Bình Phủ cường đại là do tích lũy qua thời gian dài, so với loại thiên kiêu có tư chất hiếm thấy như Trương Tuần, vẫn có sự chênh lệch về thực lực.
Hắn ở trong nhà cũ Trương thị Đan quốc, đầu tiên lặng lẽ mở ra thế giới vô sinh, tiếp đó dùng thần thông Vãng Sinh hạ ác chủng, vậy mà vẫn bị Trương Tuần đánh thủng bàn tay trái... phải dùng đan dược của Trương gia để khôi phục.
Đương nhiên hắn có thể bị thương, nhưng với điều kiện là phải khống chế được chiến trường, không để động tĩnh truyền ra. Bằng không, Trương Tuần kết hợp với Bạch Bình Phủ, có lẽ không phải bị thương mà chết luôn.
Đã từng đăng lâm lên Chân Thần, cấp độ giả thần không thể so sánh được.
Thần hồn của Bạch Bình Phủ đang "Thụ thẩm" ở Vô Sinh Thế Giới, sau khi thẩm tra xong mới có thể "tiêu hóa" được.
Hắn phải sắp xếp lại tất cả những thông tin biết được từ Bạch Bình Phủ, xem xem tiếp theo nên thực hiện kiếp thứ tư thế nào cho hoàn mỹ, và Việt Quốc có khả năng cung cấp cơ hội tốt hơn hay không.
Trong khoảng thời gian chờ đợi tiêu hóa này, hắn quyết định đọc sách một chút.
Là người đứng đầu một giáo, giới hạn cao nhất của bản thân sẽ quyết định giới hạn cao nhất của giáo phái. Tuy hắn biên soạn ra Vô Sinh Kinh , truyền giáo tới mấy chục vạn người, dưới trướng có biết bao nhiêu là Thần Chủ, Đạo Chủ, Giáo Chủ, nhưng hắn phải luôn tỉnh táo, hiểu đó chỉ là đạo nhất thời, không phải kinh điển vĩnh thế. Nếu không học được sở trường của các nhà, không giữ được tiến bộ lâu dài, Vô Sinh Kinh sẽ không có ý nghĩa truyền đạo.
Tuy hiện giờ giáo phái đã tiêu vong, nhưng yêu cầu của hắn đối với bản thân vẫn không thể buông lỏng.
Lang Gia Bạch thị, chắc hẳn phẩm vị không tầm thường.
Hắn đứng thẳng ở trước giá sách, yên tĩnh lật xem một quyển sách tên là Tây Du Chí. Quyển sách này phân tích các thần thoại hư ảo, rất là thú vị.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tắm cả hai trong ánh nắng.
Một người sống, một người chết.
Một bức họa tĩnh lặng.
Chợt xuất hiện một âm thanh đột ngột vang lên, rất không có nhãn lực phá vỡ sự yên tĩnh này !
"Ta nói này, ngươi thật sự chạy tới đọc sách à? Không có ý định làm cái khác? Ta đợi đến mệt rã ra rồi!"
Trương Lâm Xuyên kinh ngạc nhíu mày, quay qua nhìn, thấy một thanh niên mặc nho phục, tướng mạo kỳ cổ, xuất hiện ở trong phòng chẳng biết lúc nào, đang tò mò nhìn mình đầy đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận