Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1785: Yêu cầu xa vời (2)

Mọi người dần dần bình tĩnh lại, có người trở về phủ, có người chuẩn bị đến sòng bạc chơi vài ván cuối…cuối cùng ai đi đường nấy.
Đây không phải chuyện của bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ chứng kiến "sự cố" này mà thôi.
Không người nào để ý đến kẻ đang nằm trong vũng máu kia.
Y vẫn còn thoi thóp, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.
Tinh lâu đã diệt, ngũ tạng vỡ nát, thần hồn sắp tắt…vốn chỉ còn chờ chết mà thôi.
Nhưng vì sao y vẫn chưa chịu chết đi?
Y cuộn tròn trong vũng máu, giống như một con nhuyễn trùng khổng lồ, nhưng dù sao vẫn còn đang thở.
Đã thất bại thảm hại, đã thua mất cả đời.
Vì sao y vẫn còn giãy giụa?
Thống khổ của một người sắp chết.
Không ai quan tâm.
Không.
Có lẽ là có người để ý đến.
Một người đầu đội nón lá, thân mặc áo gai thô không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Hắn lướt đi trên không trung, bước qua mấy cái quảng trường, rơi xuống bên cạnh Tiêu Thứ đang nằm trên đất, ngồi xổm xuống.
Hắn đưa tay đặt lên vị trí tim của Tiêu Thứ, phí công rót Đạo nguyên vào - đương nhiên là không cứu được mạng y.
Dù sao thì động tác trào máu của Tiêu Thứ cũng đã dừng lại, chí ít thống khổ của y trước khi chết đã tiêu tan đi một chút.
Y nhìn gia hỏa đang ngụy trang vụng về trước mắt, nhếch miệng cười.
Ánh mắt y ngày thường rất thâm thúy.
Môi y ngày thường rất bạc tình.
Y vốn mang một gương mặt đạm mạc.
Thế nhưng y thật giống như rất thích cười.
Y phun bọt máu cười nói: "Không thể ngồi đàm đạo được rồi, xem ra chỉ có thể nằm mà luận đạo thôi."
Khương Vọng nhìn người trước mắt, có một loại tâm tình rất khó tả.
Đau thương thì không đến mức, hắn và Tiêu Thứ trước kia không có giao tình, cũng rất khó nói có thể thống khổ đến cỡ nào.
Nói thỏ chết hồ bi, đúng là có.
Nói cảm động lây bất lực, đúng là có.
Hắn giờ phút này hiện thân cũng không phải là không có lý trí.
Nhưng khi hắn ở bệ cửa sổ lầu ngọc nhìn xuống, thấy kẻ trong vũng máu kia giãy giụa đến cùng, nhìn những ánh mắt từng tụ tập trên người y chỉ trong chớp mắt đã tán đi...
Hắn không kìm được phi thân xuống.
Hắn biết mình cũng không thể làm được gì.
Nhưng nghĩ đến một người chịu thống khổ như vậy không chịu rời đi, chắc chắn phải có lý do của riêng mình rồi?
Vừa giãy giụa đến nơi đây, một mực giãy giụa đến lúc này.
Ít nhất cũng nên có người nghe một chút, cuối cùng đối phương muốn nói gì.
Cần phải có một người như vậy tồn tại.
Mà Khương Vọng nguyện ý trở thành người kia.
"Đáng tiếc là không thể luận đạo được vài câu." Khương Vọng khẽ nói.
"Đủ rồi, ta còn yêu cầu xa vời cái gì đây?" Tiêu Thứ nói, thanh âm đã rất suy yếu.
Khương Vọng chân thành đáp: "Bất kỳ ai chỉ cần thấy được ngươi trong bốn mươi ngày qua, đều sẽ không dám xem ngươi là ngu xuẩn."
“Ôi ôi” Tiêu Thứ gượng cười hai tiếng, rồi hỏi: "Vậy ngươi có biết vì sao ta cự tuyệt Mặc Kinh Vũ không?"
Không đợi Khương Vọng trả lời, y đã tự cho ra đáp án: "Ta không thích người khác đứng trên cao nhìn xuống mình. Hắn và những người Đan quốc kia thực ra cũng giống nhau."
Sau đó Tiêu Thứ lại nhìn Khương Vọng: "Nhưng ngươi lại không giống bọn họ."
Lúc này y không hiểu sao lại sinh ra một chút sức lực, giơ tay lên, chạm nhẹ vào giữa mi tâm của Khương Vọng.
Khương Vọng cũng không ngăn cản.
Một tia tin tức phức tạp truyền vào trong đầu hắn.
Kia là phương pháp về tinh lộ.
Khương Vọng mang thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Thứ: "Ta có thể giúp ngươi làm gì?"
Tiêu Thứ yếu ớt lắc đầu: "Không cần."
"Tại sao vậy?" Khương Vọng không nhịn được hỏi.
‘Tại sao lại giao phó một vật trân quý như vậy cho một người mới gặp vài lần như mình?’.
‘Tại sao không yêu cầu bất kỳ đáp lại hay nguyện vọng gì?’.
‘Một đời đã đi tới bước này, chẳng lẽ không có gì tiếc nuối hay sao?’.
Tiêu Thứ chậm rãi nói: "Người mạo hiểm cho ta chút đồng tình, ta tin tưởng hắn có dũng khí thay đổi thế giới…nếu như hắn muốn."
Y nói xong, cánh tay vô lực rũ xuống, được Khương Vọng nhẹ nhàng đỡ lấy rồi buông ra. Y đã suy yếu đến mức con mắt không thể mở ra được nữa.
Tiêu Thứ nhắm mắt lại, dùng giọng nói vô cùng yếu ớt hỏi: "Trương Tuần vẫn chưa đi ư?"
Khương Vọng ngước nhìn Trương Tuần vẫn đang lơ lửng bên ngoài Bất Thục thành, đáp: "Chưa."
Tiêu Thứ thì thầm: "Hắn muốn nhìn thấy ta chết, đến lúc đó mới có thể yên tâm."
Ở thời khắc cuối cùng, y nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, như cười như mỉa mai.
Rồi khí tức của y cũng dần dần tiêu tán.
Khương Vọng quỳ một bên cỗ thi thể của Tiêu Thứ, cảm thấy một loại mê mang trước đây chưa từng có.
Dũng khí thay đổi thế giới…ư?
Trương Tuần vẫn im lặng chờ bên ngoài Bất Thục thành, chí ít giờ này phút này, so với Mặc Kinh Vũ, gã thể hiện ra nhiều chấp niệm đối với Tiêu Thứ hơn đối phương.
Dù rằng loại chấp niệm ấy cũng không phải là ôn hòa.
Trương Tuần thở ra một hơi dài, như thể đó là hơi thở cuối cùng của Tiêu Thứ vậy.
Rồi gã quay người bay về phía Đan quốc, không tiếp tục quay đầu lại.
Nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, lực lượng cường đại yên tĩnh ẩn giấu trong cơ thể.
Y bay nhanh trên không trung, vẫn là cường giả cao cao tại thượng như thần.
Khi trong tích tắc quay lưng rời khỏi Bất Thục thành, gã đột nhiên cảm thấy một luồng mồ hôi lạnh buốt chạy dọc sống lưng, mang theo một cỗ suy yếu khó tả cùng kinh hoàng thoáng qua.
Sợ hãi ẩn sâu trong trái tim gã chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra khi bốn bề vắng lặng.
Không ai hay biết.
Không ai biết gã đang sợ điều gì!
Mặc Kinh Vũ rời đi, Trương Tuần cũng rời khỏi đương trường, hơi thở cuối cùng của Tiêu Thứ cũng tan biến.
Xung quanh phố dài không còn một bóng người.
Liên Hoành tóc kết bím nhỏ đi tới.
"Huynh đệ…" Thanh âm của gã trở nên khách khí hơn, nhìn Khương Vọng, cẩn thận nói: "Ta kỳ thực rất giỏi trong việc thu dọn xác chết."
Khương Vọng buông thi thể Tiêu Thứ ra, đứng dậy.
Sau khi sững sờ một hồi, hắn mới nhớ ra gật đầu với Liên Hoành: "Làm phiền rồi."
"Không sao." Liên Hoành nhún vai, tự giễu: "Ta đã bắt đầu quen với thân phận làm việc vặt của chính mình."
"Được rồi, phó thống lĩnh đại nhân của chúng ta." Chúc Duy Ngã không biết từ lúc nào đã bước xuống phố dài, đặt tay lên gáy Liên Hoành, nhẹ nhàng đẩy gã: "Đi làm việc của ngươi đi."
Liên Hoành nhanh chóng lấy ra một chiếc bao đựng xác, bọc Tiêu Thứ vào trong, sau đó nhấc lên, gánh trên vai mình.
Dù cho có là thiên tài khiến người ta kinh diễm đến đâu, sau khi chết cũng chỉ cần một chiếc túi bao lại là được.
Liên Hoành khiêng một kiện hàng này, vừa đi vừa nói với Khương Vọng: "Huynh đệ thấy chưa? Phải cố gắng thật tốt, thế giới này tàn khốc lắm, đánh nhau không lại thì chỉ có thể làm việc vặt."
Lần trước Khương Vọng từ Tù Lâu nhảy xuống hỗ trợ điều đình, hiển nhiên đã chiếm được thiện cảm của gã, lời nói lúc này rất có ẩn ý.
Đáng tiếc Khương Vọng lại không muốn nói chuyện.
"Đi thôi." Chúc Duy Ngã lắc đầu: "Lần này sư huynh thực sự sẽ lưu lạc thiên hạ cùng ngươi."
Khương Vọng không nói gì, đi theo sau Chúc Duy Ngã.
Hai sư huynh đệ im lặng, trong lòng hoặc có hoặc không nhìn chằm chằm, một lần nữa rời khỏi tòa thành này.
Ngoài thành hoang vu, có núi, có rừng, có hoang mạc, tất nhiên cũng có những mộ phần chôn loạn.
Đầy rẫy hoang vu.
"Nghĩ gì vậy?" Chúc Duy Ngã đi trước, đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Khương Vọng buồn bã nói: "Bọn họ nói đệ không giống, nhưng thật ra, đệ không cảm thấy mình có gì khác biệt."
"Bọn họ?"
"Ừm, ngoài Tiêu Thứ ra, trước đây cũng có người nói như vậy, là một tổ chức nào đó trong quốc gia gọi là Bình Đẳng quốc, nhưng thật ra đệ chẳng biết bọn họ là ai, cũng không tán thành lý tưởng của bọn họ, thậm chí còn coi là kẻ thù."
Trong giọng nói của Khương Vọng có chút mơ hồ: "Nhưng khi nhìn thấy đệ, bọn họ như thể coi đệ là đồng loại vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận