Xích Tâm Tuần Thiên

Chưong 64: Tân Tẫn thương

Từ đường Phương thị tất có trận pháp bảo hộ, nhưng bình thường không nỡ vận dụng. Dù sao tiêu hao chính là Đạo Nguyên thạch, trân vật bực này Phương gia tồn kho không nhiều, xài khỏa nào tốn khỏa đó.
Nhưng mà lúc này đối mặt hung hanh hiển hách, Thôn Tâm Nhân Ma, lão nhân tóc trắng sau tử vong cũng không dám nhắm mắt.
Lão không thể tưởng tượng bản thân bị thuấn sát, người còn lại của Phương gia có thể chịu đựng được bao lâu. Mấy cung phụng Phương gia phụng dưỡng thật sự sẽ vì nhà họ vật lộn sinh mạng sao?
Bên trong tòa từ đường này chứa chính là Phương gia liệt tổ liệt tông, đại biểu Phương gia gốc rễ.
Cho nên dù trước khi chết chắc lão cũng muốn làm cái gì đó.
Lão gửi hi vọng vào Hạc Linh trận thủ hộ từ đường nhiều năm vây khốn Hùng Vấn.
Tốt nhất là có thể đợi đến Đạo Nguyên thạch hao hết năng lượng.
Khi đó tin nhắn tất nhiên truyền đến phủ thành chủ rồi.
Lão tin tưởng Ngụy Khứ Tật mặc dù nghiêm khắc khó gần, nhưng ở thời khắc trái phải rõ ràng sẽ không lưu thủ.
Phương gia sẽ được bảo vệ!
Lão giả tóc bạc bị móc tim chết đi rồi vẫn đứng thẳng tắp trừng mắt nhìn bầu trời.
Hùng Vấn giận dữ, nhưng tâm thần thực lay động.
Thân mang hung danh không biết trải qua bao nhiêu đuổi giết. Y tùy cơ hội sẽ di chuyển nơi ẩn thân, bởi vì chính y còn không biết kế tiếp sẽ núp ở đâu thì người truy giết y không có suy đoán để theo.
Chỉ là y tuyệt không nghĩ tới một lần đổi nơi ẩn thân bình thường lại liên tiếp xuất hiện ngoài ý muốn.
Y nhớ kỹ khuôn mặt tên tiểu tử cầm kiếm kia nhưng rốt cuộc quyết định lúc này nên rời đi trước.
Đang bên trong Phong Lâm thành, y buộc phải kiềm chế sát ý trước.
Nhưng Hạc Linh trận sẽ không quản ý nghĩ của y. Toàn bộ phạm vi trận pháp bao phủ cũng chỉ có chỗ Hùng Vấn khí thế rào rạc. Bóng mờ hạc linh màu xanh trên đỉnh chấn động hai cánh, rít lên đánh thẳng vào y.
Thân hình Hùng Vấn trong nháy mắt bao phủ một tầng sương máu.
Huyết diễm đột ngột từ mặt đất bốc lên trên nắm tay y.
Chỗ sương máu tiếp xúc, mặt đất suy đen, lá rụng hủ bại. Lúc huyết diễm bùng cháy không khí dường như cũng bị tiêu mất.
Y lấy nắm đấm bên trong huyết diễm mãnh liệt đến trần trụi đối oanh với mỏ nhọn của hạc linh!
Bóng mờ hạc linh trong nháy mắt liền vỡ vụn, thanh quang bao phủ toàn bộ từ đường Phương thị cũng theo đó tiêu tán.
Chiến đấu bên trong từ đường kinh động không ít người.
Đuổi tới trước hết là hai gã cung phụng Phương gia, tu sĩ cửu phẩm Du Mạch cảnh, sau đó là hộ vệ phụ cận.
Nhưng bọn họ đều đứng lại chỗ xa xa, bị thân ảnh hạc linh đánh tan giữa không trung chấn nhiếp không dám tiến bước.
Cường giả thân mang sương máu, quyền quấn huyết diễm chỉ cúi đầu nhìn bọn họ một cái, áp lực ánh mắt kia lại hung ác tàn bạo.
Vốn theo tính tình Hùng Vấn muốn giết sạch tất cả mọi người chứng kiến. Nhưng y biết phân cấp bách, thế nên lửa tán, mây tiêu, cả người như đá rơi xuống đất nhập vào bóng mờ biến mất.
Xung quanh từ đường Phương gia một mảnh im miệng. Thậm chí liền hô hoán cũng không dám có.
Cha con Phương Trạch Hậu tự nhiên cũng đuổi tới hiện trường, nhưng bọn họ đều im lặng như điêu khắc.
Phương gia là ba họ lớn ở Phong Lâm thành, bản thân tự có thể diện và uy phong. Nhưng đối với cường giả như Hùng Vấn mà nói lại yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
Hùng Vấn xâm nhập từ đường tộc địa bọn họ, giết người thủ từ, đánh vỡ đại trận, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Cái đêm sỉ nhục này, màu đen dần bao phủ bầu trời, tâm cảnh hết thảy mọi người yên tĩnh như màn cảnh.
Một điểm ánh lửa xuất hiện.
Cái ánh lửa kia hơi mịt mù, tựa như trong lò sửa ấm bỗng nhiên có một cây củi phát ra tiếng vang đùng, sau đó phá ra một điểm sao lửa.
Nhưng nó đã cho đêm này có sắc sáng.
Rồi sau đó mới là tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ căn bản sao lửa kia không phải sao lửa mà là mũi một cây trường thương.
Trường thương đầu tròn từ trong bóng đêm xuyên thấu ra, đuôi thương giữ trên một cánh tay thon dài có lực, mang ra một nam nhân tóc dài phiêu tán, khuôn mặt sắc bén làm người khác không dám nhìn thẳng.
Nói không rõ là trường thương mang theo hắn hay hắn quán lấy trường thương, dùng tư thái đâm rách cảnh đêm rơi xuống đất đối mặt!
Bóng mờ, bị đánh vỡ.
Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn từ trong bóng mờ nhảy ra, sương máu trên người đột nhiên phát sinh, thanh âm nghiến răng nghiến lợi: “Chúc Duy Ngã!”
Hắn chính là Chúc Duy Ngã!
Cây thương này, chính là Tân Tẫn thương danh chấn quận Thanh Hà.
Hùng Vấn bỗng nhiên phát ra tiếng rít quái dị, trong hai mắt bỗng nhỏ huyết lệ.
Từ Tam Sơn thành đến Phong Lâm thành, trong lúc đó y đã giao thủ với Chúc Duy Ngã không dưới mười lần. Từ vừa mới bắt đầu bễ nghễ khinh thường, càng về sau càng coi trọng cảnh giác, cho tới bây giờ thậm chí chính y cũng có một tia sợ hãi không thừa nhận.
Thực lực tên này tăng lên quá nhanh, gần như một trận chiến một cái bậc thang.
Bằng không y đường đường Thấu Tâm Nhân Ma Hùng Vấn, làm sao đến mức trốn đông trốn tây?
Lúc này Chúc Duy Ngã một thương bức y ra cũng là y trước tiên lựa chọn vật lộn sinh mệnh.
Huyết lệ nhỏ, huyết diễm vốn chỉ bao trùm nắm đấm của y bỗng nhiên tăng vọt, bao phủ toàn thân.
Nhưng Chúc Duy Ngã chỉ cười cười: “Bắt được ngươi rồi!”
Nghiêng nửa người, tay phải run lên nhè nhẹ, mũi thương đâm xuống đất liền thiêu đốt lên.
Mặt đất lấy chỗ nhọn mũi thương làm khởi điểm, gạch bùn đất vỡ vụn hỗn tạp dâng lên một đường thẳng như có địa long xoay thân.
Hùng Vấn bao phủ trong huyết diễm đạp không mà đi, không để ý tới địa long quay cuồng đánh tới. Tất cả gạch vỡ bùn đất lúc tiếp xúc huyết diễm đều trong nháy mắt bị ăn mòn.
Huyết Hà tông Phệ Hồn Huyết Diễm, chính là tà dị bá đạo như thế. Đương nhiên nó kinh khủng nhất ở chỗ phệ hồn. Hùng Vấn lúc này gia trì liều mạng bí thuật Đỗ Quyên Khấp Huyết, bằng thêm bảy phần uy năng!
Đối mặt Hùng Vấn toàn lực bộc phát như vậy, Chúc Duy Ngã không tránh không né.
Mũi thương trên tay hắn run lên, chỉ vào Hùng Vấn, người trực diện.
“Thật hay Đỗ Quyên Khấp Huyết, bị ngươi kêu khó nghe như vậy!”
Hắn công kích ngược lại!
Trong chốc lát hỏa diễm lấy mũi thương làm trung tâm nổ bung, dưới bầu trời đêm sinh ra một biển lửa.
Chúc Duy Ngã liền mang theo biển lửa vọt tới trước.
Huyết diễm và biển lửa va vào nhau, mũi thương đối cứng với nắm đấm.
Chúc Duy Ngã toàn lực tranh chấp với Hùng Vấn!
Hùng Vấn hướng về tây, Chúc Duy Ngã đâm về đông.
Hùng Vấn từ trên trời lao xuống, Chúc Duy Ngã từ đuôi thương dưới đất đâm lên.
Tranh phong đối lập, cùng nhau quyết tiến!
Thắng bại chỉ ở trong nháy mắt.
Huyết diễm bị biển lửa “giội tắt”, cả phiến biển lửa vừa va chạm vào cũng bị ăn mòn hơn phân nửa.
Nhưng dù sao thắng bại đã định.
Trận giao phong này từ khi Hùng Vấn lúc trước lựa chọn chạy thục mạng liền đã dự thiết kết cục.
Biển lửa nhanh chóng xoay tròn tới trước, Hùng Vấn lùi nhanh lại.
Áo đen trên người y bị ngọn lửa bén qua thiêu hủy hơn nửa, lộ ra cái đầu trọc chói mắt kia.
Y thất khiếu đổ máu, khuôn mặt vốn hung ác càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Y dùng lực lượng toàn thân nhanh chóng lùi lại nhưng nhìn thẳng ánh mắt Chúc Duy Ngã.
Lúc này y tuyệt không dám quay lưng đi.
Lúc trước y đại náo Tam Sơn thành, vung vẩy Tập Hình Ti đã là bị thương không nhẹ, lại bị gia hỏa một mình một thương này nhắm vào.
Sau mấy lần giao thủ thấy không ổn liền quyết ý thoát thân trước dưỡng thương. Thế nhưng Chúc Duy Ngã lại như giòi trong xương không loại bỏ được.
Y bắt đầu chạy thục mạng từ Tam Sơn thành, một mực không có thời gian dưỡng thương. Lại thêm vết thương mới, cuối cùng bị thương nặng.
Y quyết ý nếu lần này có thể thoát thân liền không quan tâm da mặt cùng tự do, nhất định cầu lão đại ra tay cứu mạng. Y muốn huyết tẩy Phong Lâm thành, giết hết mười tám đời tổ tông Chúc Duy Ngã, còn phải tàn sát hết cả nhà tên tiểu tặc cầm kiếm kia!
Trong đầu y dời sông lấp biển, nội tâm có hận lớn khó giải, Hùng Vấn nhìn thẳng ánh mắt Chúc Duy Ngã.
Hai mắt hắn ở đằng kia sáng như trường thương xuất hiện màu tím nhàn nhạt.
Tử khí đông lai!
Thiên tử rút kiếm lên, tử khí đông lai đến, chư hầu tây vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận