Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 207: Thấy cừu trong mỏ

Khương Vọng tắm rửa xong, thay y phục sạch sẽ, tinh thần sảng khoái đi ra phòng tắm.
Nước rửa tục thân, thế tẩy trần tâm.
Không quản Tiểu Tiểu cúi đầu tiến vào, ôm quần áo cũ đi ra, Khương Vọng tự mình đi xuyên qua sân nhỏ, rảo bước tiến lên chính đường.
Hũ rượu hổ cốt bịt kín kia, đặt ở trên bàn vuông trong phòng khách.
Tại Phong Lâm Thành, do Đỗ Dã Hổ ảnh hưởng, bọn hắn cũng thường thích tập hợp chung một chỗ nhậu nhẹt.
Về rượu ngon, Khương Vọng cũng không lạ lẫm.
Hắn tùy ý ngồi xuống bên cạnh bàn vuông, đưa tay vỗ vỗ bình rượu, con mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Dưới bình rượu, không biết sao còn đè lên một tờ giấy.
Khương Vọng nhìn quanh một chút, không cảm giác có gì khác thường.
Rút tờ giấy mở ra, phía trên chỉ có ba chữ "Không được uống."
Trên tờ giấy kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, người viết rõ ràng cố ý làm mờ bút tích.
Rượu có vấn đề?
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hô ra bên ngoài: "Tiểu Tiểu!"
Tiểu Tiểu thở phì phò chạy vào trong phòng: "Lão gia, chuyện gì?"
"Vừa rồi lúc ta đi tắm, có ai tới không?"
"Không có. Lão gia ném thứ gì sao?"
Tay nàng ra sức nắm chặt góc áo, cẩn thận thấp thỏm đến quá phận.
"Úy, ngược lại không có, chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Khương Vọng thấy thế, cũng không tiếp tục hỏi, khoát khoát tay trấn an: "Ngươi bận thì cứ đi đi."
Đợi thị nữ đi ra cửa, hắn quay đầu nhìn bình rượu, ánh mắt có chút hăng hái.
Tại quặng mỏ Hồ thị là ao nước nhỏ này, tâm tính hắn cực kỳ bình ổn.
"Xem ra vò rượu này có vấn đề, là ai hạ thủ, mục đích là gì? Nhắc nhở ta là ai?"
"Trước khi đưa vò rượu này, Cát lão đầu và Hồ quản sự uống rượu với nhau. Lấy bụng dạ hẹp hòi của người này, đúng là có khả năng làm trò này."
"Thanh Mộc tiên môn nếu như phụ thuộc vào Đông Vương Cốc, hẳn là có tạo nghệ bất phàm trên độc dược, ta phải cẩn thận một chút."
"Nếu như là Cát lão đầu kia không biết sống chết, như vậy, Hồ quản sự đóng vai trò gì trong đó?"
"Là ai thấy rõ hết thảy, dùng loại phương thức này nhắc nhở ta?"
"Ở đây ta không có cừu nhân, hẳn là cũng không có bằng hữu."
Khương Vọng nghĩ một hồi, dứt khoát mở nút bình.
Một cỗ mùi rượu nồng đậm xông vào mũi. Nhìn mài nước trong bình, đúng là rượu không sai. Hồ quản sự chắc bỏ ra không ít tiền vốn.
Ngón tay Khương Vọng ngưng ra một gai nhọn màu xanh, bỏ vào trong rượu.
Đây là trung phẩm đạo thuật cấp Bính mà Đổng A từng dạy hắn, Thôn Độc Thứ.
Sau hơn mười tức, Thôn Độc Thứ vẫn màu xanh như trước, nhìn không ra bất kỳ phản ứng nào.
"Chẳng lẽ họ Cát kia có thủ đoạn mà ta không thể nhận ra? Bất quá, phẩm giai Thôn Độc Thứ xác thực đã theo không kịp."
Nghĩ tới đây, tâm thần Khương Vọng tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, trực tiếp hao tổn 1500 điểm công, dùng tầng hai Đài diễn đạo tăng Thôn Độc Thứ lên tới thượng phẩm cấp Ất, Thôn Độc Thứ biến thành Thôn Độc Hoa.
Rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, kết động đạo quyết, Thôn Độc Hoa mở tại đầu ngón tay.
Nó có màu như phỉ thúy, hình như ngọc khắc, phía trên đường vân mơ hồ.
Ném đóa hoa cực kỳ xinh đẹp này vào trong rượu, đợi một hồi, vẫn không thấy biến hóa.
"Chẳng lẽ không phải độc?"
Một mỏ quặng nho nhỏ này, chuyện kỳ quái cũng thật sự không ít.
Khương Vọng nghĩ một hồi, từ trong vò rượu tụ ra một đoàn dịch rượu, một bàn tay ghìm xuống, ấn đoàn dịch rượu này vào lòng đất, xuyên thấu qua gạch, thấm vào trong bùn đất.
Sau đó đậy nút rượu hổ cốt này lại đẩy qua một bên.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, trong quặng mỏ này hẳn là không có đối thủ, chỉ cần cẩn thận, hoàn toàn có tư cách lấy bất biến ứng vạn biến.
Thấy tờ giấy này cảnh cáo, hắn sẽ không ăn đồ ăn, uống nước nơi này. Dù sao hiện tại thể phách hắn cũng không quá cần những thứ này.
Khương Vọng đang ở chính đường tĩnh tọa.
Là một trong bốn tên tu sĩ đóng giữ quặng mỏ Hồ thị, chuyện của hắn cũng không nhiều.
Chỉ cần ngẫu nhiên có hung thú chạy tới, phối hợp trận pháp đánh lui nó là được.
Lại thêm mỗi tháng một lần hộ tống thợ mỏ về trấn, bình thường đều là hai tên tu sĩ siêu phàm đi cùng. Lần tiếp theo, hai tháng nữa mới xuất động.
Nếu không cân nhắc những cái khác, công việc này ngược lại là hoàn toàn chính xác thanh nhàn, thích hợp tu sĩ không có chí tiến thủ.
Tiểu Tiểu giặt sạch quần áo bẩn, lại đi ngâm một bình trà, bưng tới cho Khương Vọng.
Rất bận rộn, giống một con quay nho nhỏ, một khắc không ngừng.
"Thơm quá..."
Vừa đi vào chính đường, trong nháy mắt nàng hoảng thần.
Trước mắt phảng phất có tiên hoa tràn ra, hương khí đầy mũi, nàng cảm giác được thoải mái dễ chịu nhẹ nhõm.
Trên thực tế nàng đã đưa thân vào trong đạo thuật Khương Vọng, Hoa Hải.
Môn đạo thuật này hiệu quả chủ yếu ở chỗ gây ảo ảnh. Nếu như Khương Vọng không kiềm chế uy năng lời nói, Tiểu Tiểu lúc này đã hoàn toàn không biết hôm nay là ngày nào.
Hắn cũng không phải hoài nghi tiểu thị nữ đáng thương này, chỉ là theo thói quen tùy thời tùy chỗ diễn luyện đạo thuật.
Bởi vì đạo thuật cũng không hoàn toàn phát động, Tiểu Tiểu chỉ chịu ảnh hưởng rất nhỏ. Cảm thấy thoải mái dễ chịu, ngửi được hương thơm, đương nhiên đều là ảo giác.
Khương Vọng tiếp nhận chén trà, tiện tay để qua một bên, vừa lúc Tiểu Tiểu bị Hoa Hải ảnh hưởng, hắn hỏi: "Ngươi đến quặng mỏ bao lâu rồi?"
Loại ảnh hưởng rất nhỏ này sẽ không tạo thành tổn thương cho nàng, chỉ là sẽ để cho nàng theo bản năng cảm thấy buông lỏng, từ đó nói ra suy nghĩ của mình.
Đơn giản chính là sẽ nói thật.
"Hơn hai năm, gần ba năm."
"Ngươi ở đây lâu như vậy, trong ấn tượng, có chuyện kỳ quái nào phát sinh không?"
"Chuyện gì mới tính là kỳ quái?" Tiểu Tiểu hỏi.
Nàng cũng không mê thất thần trí, chỉ là do đạo thuật ảnh hưởng, tạm thời xem nhẹ nguy hiểm, biến thành buông lỏng, tự nhiên.
Nói chuyện cũng không câu nệ cẩn thận như trước.
"Chính là chuyện không hợp với lẽ thường. Người bình thường sẽ không làm, hoặc là dưới tình huống bình thường sẽ không phát sinh."
Tiểu Tiểu cắn môi dưới, nói: "Cát Hằng là lão biến thái, hắn thích tra tấn người. Bị hắn tra tấn rất thống khổ, hắn càng vui vẻ, càng khoái nhạc. Hắn thích dùng roi, tẩm nước, quất vào trên thân người. Thích nhất chính là ngân châm, hắn thường xuyên..."
"Có chuyện khác không?" Khương Vọng nhịn không được ngắt lời.
Cát Hằng xác thực biến thái, thế nhưng không liên quan gì đến quặng mỏ Hồ thị.
Gã làm những chuyện kia, hắn nghe tới liền cảm giác khó chịu, nghe không vô.
Bởi vậy ác cảm với Cát Hằng càng sâu thêm một tầng, nhưng bây giờ dù sao không phải lúc tính nợ.
"Chuyện khác... Dưới tình huống bình thường sẽ không phát sinh ..."
Tiểu Tiểu nghĩ một hồi, nói: "Năm ngoái, có người nói trong mỏ nhìn thấy một con cừu phát sáng. Tất cả mọi người rất kỳ quái, trong động mỏ làm sao lại có cừu? Cừu sao lại phát sáng? Thế nhưng hắn thề son sắt, không giống như nói láo... Chuyện kỳ quái, khả năng là cái này."
"Người kia đâu?"
"Về sau không thấy hắn nữa. Nghe nói tựa như là về nhà rồi."
Người làm ở khu mỏ này, tới tới đi đi rất bình thường, mà quê quán cũng không thể xác minh. Trên cơ bản đi thì đi.
Nhưng Khương Vọng lại ngửi ra một điểm trùng hợp.
"Ngươi nói chuyện này, là lúc nào năm ngoái?"
"Ta không nhớ rõ lắm, đại khái tháng tám tháng chín gì đó."
Hiện tại đã là tháng tư, quặng mỏ hơn nửa năm trước kia, cũng chính là thời gian Đông Nguyệt, phát sinh có người ban đêm xông vào khu mỏ quặng, bị tu sĩ siêu phàm phát hiện.
Song phương từng chiến đấu.
Về sau, tên tu sĩ kia cũng rời khu mỏ quặng.
Mà trước đó mấy tháng, chính là Tiểu Tiểu nói, có thợ mỏ trong động mỏ nhìn thấy cừu.
Sau đó thợ mỏ cũng rời đi.
Rất khó nói hai chuyện này có liên hệ. Nhưng bọn chúng giống nhau ở chỗ: Người trong cuộc đều rời đi, không còn tiếp tục ở lại.
Nếu như đặt chúng chung một chỗ xem xét, rất có mãnh liệt vết tích rìu đục.
"Nửa năm trước, là tu sĩ kia ở chỗ này ..." Khương Vọng chú ý tìm từ: "Hắn là người thế nào, ngươi có thể nói một chút không?"
Bởi vì Tiểu Tiểu trước đó chính là thị nữ của tên tu sĩ kia. Sau khi y đi, mới bị Cát lão đầu "Mượn" qua.
Cho nên Khương Vọng hỏi chuyện, tận lực cân nhắc tâm tình của nàng.
Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, thấy không rõ biểu lộ.
Hoa Hải cũng không phải đạo thuật chuyên thẩm vấn tình báo, hiện tại được vận dụng, nhiều nhất chỉ là giúp Tiểu Tiểu buông lỏng trạng thái để nói chuyện mà thôi.
"Không sao, không muốn nói thì thôi." Khương Vọng nói.
"Hắn... Không giống các lão gia khác. Ít nhất là, sẽ không đánh ta."
Khương Vọng rất rõ ràng, cái gọi là thị nữ, cũng không có quá nhiều quyền tự chủ. Những thị nữ trong quặng mỏ này, ở mức độ rất lớn có thể nói thẳng, chính là đồ chơi của tu sĩ.
Đối với rất nhiều tu sĩ siêu phàm, cũng không có tiền đồ rộng lớn, lý tưởng cao thượng. Ngợp trong vàng son hưởng thụ, mới là lý do bọn họ truy đuổi siêu phàm.
Cho dù luân lạc tới khu mỏ quặng làm tu sĩ nhỏ yếu thủ vệ, như Cát lão đầu, cũng không quên tận lực hưởng thụ.
Khương Vọng gật gật đầu, dự định kết thúc đề tài này.
Nhưng Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Hắn... Hắn nói hắn sẽ chiếu cố ta, sẽ bảo hộ ta, sẽ... Dẫn ta đi."
Cho dù dưới Hoa Hải ảnh hưởng, nàng cũng nói rất gian nan. Nếu như là lúc bình thường, nàng nhất định sẽ không nói ra.
Dù sao... Rất nhiều người nghĩ chuyện này quá buồn cười.
Một tu sĩ siêu phàm, hứa hẹn chiếu cố bảo hộ một thị nữ?
Dù Tiểu Tiểu lúc ấy bị làm cho đầu óc choáng váng, không cảm thấy buồn cười, đến bây giờ, hẳn là biết rất hoang đường.
Bởi vì kết quả rõ ràng là lúc tên tu sĩ kia đi, Tiểu Tiểu thậm chí không biết chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn ngươi nói cho ta những thứ này." Khương Vọng nói xong, tán đi Hoa Hải.
Tiểu Tiểu cảm thấy hơi hoảng thần, khôi phục trạng thái bình thường. Cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
"Về lệ tiền, ngài trực tiếp đến hỏi Hồ quản sự mà lãnh."
Khương Vọng nói: "Trong nội viện cần mua thêm thứ gì, ngươi cứ làm, ta sẽ không hỏi tới."
Hắn nói thù lao với Hồ quản sự, chủ yếu là Đạo Nguyên Thạch. Một chút tiền bạc sinh hoạt cần thiết, khu mỏ quặng cũng không keo kiệt với tu sĩ siêu phàm.
An bài một ít chuyện để làm, có thể giúp tâm tình tiểu thị nữ tốt hơn một chút.
Mùa hè đã tới, không khí bắt đầu có chút ngột ngạt.
Khương Vọng nhìn thoáng qua bầu trời âm u ngoài viện.
Trời sắp mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận