Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1222: Đêm đen - Tuyết trắng không ai thua ai (1)

Khu chỗ ngồi của Tần quốc.
Thống soái Phách Nhung quân Chương Cốc cười hiền hòa: "Xem ra thiên kiêu nước Tề này, đã khiến Chí Trăn cảm thấy áp lực rồi."
"Trước khi so tài y có qua nói chuyện với Khương Vọng này, chắc là trước đó đã có tìm hiểu một chút".
Cam Trường An đã khôi phục thương thế đại khái, ở bên cạnh đáp.
Hoàng Bất Đông vẫn luôn nửa ngủ nửa tỉnh lúc này mở mắt, làu bàu: "Ý là Khương Vọng này có lẽ sẽ mang đến nhiều ngạc nhiên, hơn Hoàng Xá Lợi, Triệu Nhữ Thành?"
Hội Hoàng Hà là thịnh hội của thiên kiêu trẻ tuổi các nước, người tham chiến đều là bậc tài hoa phong nhã.
Chỉ có Hoàng Bất Đông, nếu nhìn bề ngoài, còn già hơn cả Chương Cốc.
Ngồi chung chỗ với Cam Trường An cùng mười chín tuổi nhưng tươi non mơn mởn, nói là hai ông cháu chắc người ta cũng tin.
Nhưng trong hai thiên kiêu này, người trông trẻ trung non nớt kia lại là người nắm vững toàn cục, suy nghĩ chu toàn, cái gì cũng để tâm.
Còn cái người trông già dặn hơn lại cứ mơ mơ màng màng, chẳng để ý cái gì cả.
"Chắc Tần Chí Trăn nghĩ vậy, mặc dù ta cảm thấy như thế không đúng lắm." Cam Trường An đáp, giọng không hiểu: "Ta còn tưởng đến trận chung kết y mới rút đao ra... sao y lại coi trọng Khương Vọng này vậy nhỉ?"
Tần quốc có thông tin về tất cả thiên kiêu các nước, Tần Chí Trăn biết được, thì hắn cũng biết được.
Theo tài liệu cho thấy, Khương Vọng nước Tề xưng hùng ở hải ngoại, ở Tề cảnh phải nói là chói mắt. Nhưng đặt vào giới thiên kiêu của sáu đại cường quốc, thì chẳng có gì nổi bật.
Tần Chí Trăn có tu vi Thiên phủ, là người chói mắt nhất trong cảnh giới Nội Phủ. Không phải trong mắt không thấy ai, ít nhất vẫn để mắt tới Hoàng Xá Lợi, bản thân cũng có lòng tin vô địch, lẽ ra không nên có biểu hiện cẩn thận đến như vậy.
Chưa kể, về sách lược, trong trận bán kết một, sau khi Hoàng Xá Lợi đã thi triển thần thông đỉnh phong, Tần Chí Trăn lẽ ra càng phải nên ẩn giấu thực lực, để dành cho trận chung kết, chứ không phải vừa mới lên sàn đã rút đao, để lộ mình quá nhiều trước mắt Hoàng Xá Lợi.
"Quản nhiều làm gì, con cháu tự có phúc của con cháu." Hoàng Bất Đông khẽ lắc cổ, để cơ thể cứng đờ sống lại: "Chúng ta cần gì bận tâm."
Cam Trường An tỉnh bơ dịch ra xa một chút.
Nói năng chiếm tiện nghi người ta kiểu đó, Tần Chí Trăn mà nghe được, không liều mạng với mi mới là lạ!
Chưa kể… giọng điệu như người lớn này là sao đây?
Vương Tây Hủ từng khen hắn rằng "Tám tuổi có thể trường an", nhưng bây giờ đã mười chín tuổi, Cam Trường An lại nhận ra, trên đời vẫn còn có rất nhiều người hắn nhìn không hiểu.
Chương Cốc liếc dáng vẻ uể oải của Hoàng Bất Đông, không biết người này là cố ý chiếm tiện nghi, hay là đầu óc thiếu sợi dây nào đó, nói năng linh tinh, râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Hai thiên kiêu của Tần quốc, một người suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá hóa quẩn, phải lưu ý trấn an kịp thời, một người thì nghĩ quá ít, cứ phải quất roi vào mông mới chịu đi.
Nói ra thì, Tần Chí Trăn có cảnh giới thấp nhất lại là người ổn nhất, tiếc là lại quá bó buộc bản thân, cứ tự chui đầu vào trong xó. Ham thích chiến đấu, luôn đòi hỏi hoàn mỹ, đối với người tu hành là chuyện tốt, nhưng đối với thống lĩnh quân đội thì chưa chắc.
Theo quan điểm về binh đạo của Chương Cốc, chiến tranh... Có lẽ không phải là thứ làm người ta ham thích.
Đương nhiên, những suy nghĩ này đều chỉ để trong lòng, ngoài mặt không bao giờ thể hiện.
Ông ta im lặng nhìn lên Diễn võ đài, ngẫm nghĩ về tương lai Tần quốc. Có chức vị trong người, thì phải lo đến chuyện quốc gia đại sự.
Hậu nhân Hoài đế Doanh Tử Ngọc ư?
Không cần phải nghĩ tới.
Mà cũng chẳng đến phiên ông ta!
Khu vực Lục hợp chi trụ, chính là thiên hạ đài.
Nhưng mọi người đều biết thiên hạ đài thật sự, khởi đầu toàn bộ khu này, giờ chỉ còn lại mỗi diễn võ đài.
Vinh quang và lịch sử ngày xưa, vẫn đang được kéo dài.
Tần Chí Trăn rút đao ra từ hư không.
Đao này một màu đen nhánh, vừa dài vừa thẳng.
Dài ba thước mốt, hàn quang nội liễm.
Đây là một thanh đao thật sự dùng để giết người, không có một chi tiết dư thừa nào.
Đốc đao nằm ngang, thân đao dựng thẳng.
Ngang bằng thẳng đứng, mang tới cảm giác lạnh lùng chờ phân sinh tử.
Trong màn thanh quang, Tần Chí Trăn hoành đao trước mặt, nghiêm túc nói: "Quyền thuật của ta đã đạt tới đỉnh phong trong cảnh giới, nhưng vì ta luyện đao lâu hơn, nên đao của ta còn cao hơn một bậc. Nay lấy đao này, thử trường phong của ngươi!"
Khu vực Tần quốc, Cam Trường An lại nhíu mày. Theo hiểu biết của hắn, Tần Chí Trăn không phải người lắm lời. Hôm nay hình như có chút... Khác thường.
Nhưng ở trên đài, Tần Chí Trăn lại đang rất nghiêm túc thể hiện sự tôn trọng của mình.
Tôn trọng đối thủ, càng tôn trọng cuộc chiến này.
Khương Vọng mắt không gợn sóng.
Cái gọi là "đỉnh phong trong cảnh giới", nghĩa là đạt tới cực hạn trong cảnh giới.
Sau khi đến Đài Quan Hà, hắn đã hiểu thế nào là đỉnh phong trong cảnh giới. Là Nhân Duyên đao thuật của Cam Trường An Ngoại Lâu cảnh, là Hạng Bắc ở Nội Phủ cảnh dùng trạng thái phách thể thúc đẩy Bát Hoang Vô Hồi kích pháp, là Cứu Độ Thế Nhân Thập Lục Tán Thủ của Hoàng Xá Lợi, là tập hợp kiếm thuật thành một thể của Triệu Nhữ Thành.
Đương nhiên, sau đó lúc hai người vào trạng thái Bồ Đề và Linh Tê, thì đã vượt qua cực hạn của cảnh giới.
Thật sự vượt qua cảnh giới hẳn một bậc, chỉ có Đấu Chiến Thất Thức của Đấu Chiêu. Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng Đao của Trọng Huyền Tuân uy năng không thua, nhưng nó là nhờ sự phối hợp của thần thông với kĩ xảo của đao thuật, chưa đạt tới cực hạn.
Tần Chí Trăn nói quyền thuật của y đã đạt đến đỉnh phong trong cảnh giới, đã xem trận đấu của Hoàng Xá Lợi và Triệu Nhữ Thành rồi mà vẫn nói như vậy, cho thấy quyền thuật của y nhất định không hề thua Cứu Độ Thế Nhân Thập Lục Tán Thủ.
Từ trận đấu của y với Bắc Cung Khác, đã có thể nhìn ra một hai, rất có khí thế quyền phá vạn pháp.
Bây giờ y nói, đao của y, còn mạnh hơn quyền của y.
Vậy chẳng phải, đao thuật của y, còn cao hơn đỉnh phong một bậc?
Chẳng lẽ nó sánh ngang Đấu Chiến Thất Thức?
Tu sĩ Thiên phủ cộng thêm Đấu Chiến Thất Thức, gần như là vô địch thiên hạ rồi!
Ấy, có lẽ không cần thêm hai chữ "gần như"!
Nhân vật như Tần Chí Trăn, đương nhiên không cần phải nói khoác vào lúc này.
Người quan chiến trên cả khán đài đều kinh hãi!
Sau khi Tần Chí Trăn thể hiện thực lực Thiên phủ, rất nhiều người đã chắc chắn y sẽ giành giải nhất.
Lúc Triệu Nhữ Thành rút ra Thiên Tử Kiếm, sự chắc chắn này đã hơi bị dao động.
Lúc Hoàng Xá Lợi đảo ngược thời gian, sự chắc chắn kia mới hoàn toàn thay đổi.
Bây giờ Tần Chí Trăn thốt ra lời này, Thiên phủ thêm Đấu Chiến Thất Thức, hỏi ai mà không rúng động?
Phải đấu với một đối thủ như vậy, Khương Vọng nước Tề, có cửa thắng hay sao?
Cả khán đài chìm vào đau đớn, chỉ có khu dự lễ của nước Tề vang lên một tiếng hừ lạnh.
Hứa Tượng Càn khoanh tay trước ngực, vô cùng chấp nhất: "Còn chưa đánh đã khoác lác thổi da trâu, theo ta thấy bất quá cũng chỉ đến thế! Phô trương thanh thế, bên trong nhất định mục nát! Muốn hù ai hả? Chúng ta là Cản Mã Sơn song kiêu, đâu phải là hạng hư danh! Khương Thanh Dương có thể nổi danh ngang hàng với Hứa Tượng Càn ta, sao có thể bị cái loại mánh khóe vớ vẩn này ảnh hưởng!"
Chiếu Vô Nhan cách đó hơn ba trượng liếc cho một phát, giọng nhàn nhạt: "Cản Sơn Mã song kiêu lợi hại như vậy, xin hỏi ngươi cùng nổi danh với Khương Thanh Dương, ngươi có đánh thắng được tu sĩ Thiên phủ không?"
Hứa Tượng Càn lý lẽ hùng hồn: "Tạm thời thì không."
Tử Thư lúc lắc đầu, nghe không hiểu lắm, sao Hứa Trán Cao có thể nói mấy chữ "Không đánh lại" ... ra thành “bất quá cũng chỉ đến thế” một cách hùng hồn như vậy?
Nếu ngươi chỉ nhìn khí thế của hắn, đừng nghe nội dung, ngươi sẽ có cảm giác hắn chỉ cần một tay là bóp chết Tần Chí Trăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận