Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1642: Câu chuyện đảo núi lửa (2)

“Tam Xoa!” Hắn cũng gọi tên đối phương đáp lại.
Không bao lâu, Tam Xoa liền cất bước ưu nhã đi tới.
Khương Vọng không nói hai lời, rút kiếm xông lên.
Đối mặt với Họa Đấu vương, còn dám chủ động tích cực như vậy.
Tư thế này tuyệt đối là đệ nhất dũng phu trong Sơn Hải cảnh!
Đương nhiên, kết quả sẽ không bởi vì mức độ quen thuộc của Khương Vọng mà có biến hóa gì.
Đạo thuật, kiếm thuật, thần thông diễn một lần, cuối cùng lại bị đánh ngã trong hồ dung nham.
Khương Vọng gục mặt xuống dưới, chôn ở trong hồ dung nham. Hắn suy nghĩ một chút trận chiến này, xác định mình đã làm được cực hạn của năng lực trước mắt, mới xoay người lại, nhìn Tam Xoa uy phong lẫm liệt.
Tên này còn đứng đó hất cằm bày tư thế, bộ dạng cao ngạo như đang nói “Ngươi chẳng qua là đang gãi ngứa cho ta”.
Nó coi như là lý giải thói quen của Khương Vọng rồi, thấy Khương Vọng lật người lại mới đi về phía trước vài bước, ý là…“Cơm đâu?”
“Ngươi thật đúng là một con chó xấu xa.”
Khương Vọng tươi cười sáng lạn dùng tiếng phổ thông của Lâm Truy Tề Quốc mắng, cong ngón tay bắn ra một đám Tam Muội Chân Hỏa, thái độ thân thiết cho nó ăn: “Ăn đi, sớm muộn gì cũng sẽ nghẹn chết ngươi.”
Họa Đấu vương thú tôn quý khẽ gầm hai tiếng, vui sướng ăn đám Tam Muội Chân Hỏa này vào.
Nếu Khương Vọng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Họa Đấu, hắn sẽ biết, Tam Xoa nói chính là: “Thú hai chân ngu xuẩn, chơi với gia, đút gia ăn, còn mỗi ngày vui vẻ như vậy.”
Đáng tiếc hắn nghe không hiểu, cho nên hắn mới vui vẻ như vậy.
Tương tự, nếu như Họa Đấu có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Khương Vọng, chỉ sợ hôm nay đầu bếp sẽ biến thành món chính.
Có thể thấy được có đôi khi, ngăn cách giao lưu mới là tiền đề để chung sống hòa bình.
Nhìn ngọn lửa cuối cùng sót lại biến mất trong miệng Tam Xoa.
Khương Vọng đột nhiên phát hiện một việc, Tam Muội Chân Hỏa của mình vốn là màu đỏ thắm, màu sắc đã có chút thâm trầm, mặc dù nhìn cũng không rõ ràng, nhưng nhiệt độ bên trong, xác thực nóng hơn rất nhiều.
Cũng không biết là gần đây sử dụng quá nhiều lần, hay là hiệu quả do nuốt hỏa liên quá nhiều…có lẽ là cả hai?
Tam Xoa còn há cái miệng chó.
Khương Vọng giang tay ra, ra hiệu mình không còn một chút chân hỏa nào.
Tam Xoa cũng liền ngậm miệng xoay người rời đi, thậm chí lười cho Khương Vọng một ánh mắt.
Chứng minh một cách hoàn mỹ là cái gì gọi là vương chi lãnh khốc.
Là một tay hảo thủ qua cầu rút ván.
Không bao lâu, lại có một con Họa Đấu cường tráng đưa tới hỏa liên mà Khương Vọng cần dùng mỗi ngày.
Sau khi đưa hỏa liên ra, còn mong ngóng canh giữ bên hồ dung nham.
Nó là tiểu đầu lĩnh hiệu chữ Bính một trong bốn tên đầu lĩnh đưa cơm giáp ất bính đinh. Lúc Khương Vọng nhàm chán, cũng thuận tay đặt nhũ danh cho bọn chúng.
Khương Vọng nhận lấy hỏa liên, vừa nhai, vừa tiện tay thưởng cho tiểu đầu lĩnh chữ Bính này một đạo Diễm Tước Hàm Hoa, đương nhiên đã tận lực khống chế uy năng, để thằng nhãi này vừa vặn có thể ăn được, lại không đến mức bị thương.
Có thể làm được điểm này, bản thân cũng là biểu hiện của đạo thuật hệ Hỏa của hắn có tiến bộ.
Nếu như lúc trước đạo thuật của hắn có thể tương xứng với trình độ đỉnh cấp của cùng cảnh giới, là bởi vì có hai môn đạo thuật siêu phẩm tọa trấn. Như vậy hiện tại, ở phương diện chi tiết của đạo thuật, hắn cũng đã vượt gấp lên trước.
Tiểu đầu lĩnh chữ Bính hướng về phía Khương Vọng nhếch miệng, lại thỏa mãn rời đi.
Hiện tại đưa cơm cho thú hai chân này là một chuyện tốt, không có ai sẽ mặt lạnh nữa.
Lúc này Khương tước gia cởi trần, lười biếng ngâm mình trong hồ dung nham…
Trước đó sau khi phát hiện chỗ tốt của hồ dung nham, hắn liền cởi tiên y Như Ý chuyên tâm ngâm tắm. Dù sao khắp núi đồi đều là Họa Đấu cũng không sợ ai nhìn. Tiên y Như Ý ngăn cách nhiệt lượng, trái lại không hay.
Hắn gối đầu lên một cục đá núi lửa tự tay mài bóng loáng, mở mắt là có thể nhìn thấy mây khói trên vòm trời.
Sào huyệt của Họa Đấu là một hòn đảo núi lửa trong biển, cũng không phải là phù sơn.
Vì vậy, có đôi khi tiếng thuỷ triều cũng sẽ tự nhiên vọt tới.
Nó giống như ánh mặt trời ấm áp trong cuộc sống như vậy.
Hưởng thụ sự dịu dàng của đảo núi lửa.
Hỏa nguyên nồng đậm ôm lấy hắn.
Hắn vừa xé cánh hỏa liên, chậm rãi đưa vào trong miệng, chậm rãi tiêu hóa dược lực, đồng thời còn ở trong lòng tỉ mỉ hồi tưởng lại chiến đấu cùng Tam Xoa.
Đường cong cơ thể rõ ràng cùng đủ loại vết sẹo, ở trên thân thể người trẻ tuổi này, cùng nhau vẽ ra một bức tranh rất có tình tiết.
Lúc này hắn cũng không biết…
Có khách tới thăm.
Khi từ xa nhìn thấy đảo núi lửa, Hạng Bắc và Thái Dần đều có một loại cảm giác nước mắt lưng tròng.
Có trời mới biết bọn họ đã trèo non lội suối, đã trải qua biết bao nhiêu cực khổ!
Điều khiển Xuyên Sơn Toa xuất hành không bao lâu, đã bị một con quái điểu trên đầu có bướu thịt theo dõi, thật vất vả mới thoát khỏi truy kích, Xuyên Sơn Toa suýt nữa bị đánh hỏng.
Vì để đảm bảo Xuyên Sơn toa có thể phát huy tác dụng ở chỗ cần đến, bọn họ chỉ có thể cất Xuyên Sơn toa đi, trước tiên dựa vào bản thân mình chạy.
Dựa vào chỉ dẫn của Thất Tinh la bàn, dọc theo đường đi trốn đông trốn tây, chạy đủ chín ngày chín đêm, rốt cuộc mới tìm được hòn đảo núi lửa này.
“Xác định là nơi này?” Hạng Bắc hỏi.
“Chắc chắn!” Thái Dần hung tợn gật đầu.
Vì vậy hai người lặn xuống nước, triệu Xuyên Sơn Toa ra, từ đáy biển lặn tới gần đảo núi lửa.
Xuyên Sơn Toa lặng yên không một tiếng động tách ra dòng nước, chui vào đáy đảo núi lửa - Bọn họ đương nhiên không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt Họa Đấu, toàn bộ hành trình chỉ dự định hành động dưới lòng đất đảo núi lửa.
Trừ phi phát hiện Cửu Chương Ngọc Bích, hoặc là có bảo vật gì trong đảo núi lửa, mới có thể đột nhiên xuất hiện, đoạt bảo bỏ chạy.
Những ngày qua Hạng Bắc điều khiển Xuyên Sơn Toa, Thái Dần cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ chỉ đường ra, vẫn làm mấy cái trận bàn dùng để dò xét, để nhanh chóng bắt giữ khí tức của Cửu Chương Ngọc Bích.
Hòn đảo nằm ở dãy núi lửa này, phải nói khổng lồ khó có thể miêu tả.
Nếu muốn lén lút tra xét một lần ở đáy đảo, không thể nghi ngờ là một công trình vĩ đại.
Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của Hạng Bắc và Thái Dần.
Dưới tình huống mất đi Cửu Chương Ngọc Bích, bọn họ đã làm trễ mất chín ngày chín đêm, nếu đến chỗ cần tới mà vẫn không có thu hoạch gì, vậy có thể trực tiếp tuyên cáo bị loại!
Vì vậy hòn đảo núi lửa này, bọn họ là tình thế bắt buộc, nhất định phải thành công.
Trong khoang thuyền ánh sáng ôn hòa, hai tay Thái Dần đều cầm một cái trận bàn, dán lên hai bên vách khoang thuyền, phân tâm nhị dụng, tinh tế cảm ứng khí tức bảo vật trên hòn đảo núi lửa này.
Hạng Bắc thì ở vị trí đầu khoang thuyền, một bên thao túng Xuyên Sơn Toa cẩn thận di động, một bên xuyên thấu qua một chiếc kính tròn một ống trước mắt, quan sát tình huống hòn đảo.
Trên Xuyên Sơn Toa tự mang theo pháp trận quan sát, có thể đem tình cảnh bên trong khoảng cách nhất định phản ánh đến cái kính tròn này. Đây là thiết kế tất yếu, bằng không thì pháp trận che đậy của Xuyên Sơn Toa sẽ biến người sử dụng trong Xuyên Sơn Toa thành người mù.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, ở dưới đáy đảo núi lửa, Xuyên Sơn Toa rất kiên nhẫn chậm rãi di động.
Sau khi Thái Dần tiêu hao hết bốn cái trận bàn để tra xét, con mắt Hạng Bắc rời khỏi tấm kính tròn, sắc mặt cũng trở nên cổ quái.
“Sao vậy, ngươi phát hiện ra cái gì?” Thái Dần hỏi.
Hạng Bắc suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi có để ý đến nam nhân để trần kia không?”
Thái Dần hiển nhiên có chút sững sờ: “Hiện tại?”
“Hiện tại.”
Thái Dần trầm mặc một lát, tận lực uyển chuyển nói: “Làm bằng hữu, ngươi có sở thích gì, ta có thể tôn trọng, cho dù ta cũng không hiểu. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong tôn trọng…Ta nói như vậy, ngươi có hiểu không?”
Hắn nói lời thấm thía: “Hơn nữa, nơi này rất nguy hiểm.”
Vẻ mặt Hạng Bắc không hiểu ra sao: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Chợt dịch chuyển vị trí: “Bỏ đi, ngươi tự xem đi.”
Thái Dần bán tín bán nghi đi về phía đầu khoang thuyền, lúc quay người lại, con mắt nhìn chằm chằm vào Hạng Bắc, thậm chí không dám quay lưng về phía hắn.
Cứ như vậy trao đổi vị trí, ngồi xuống trước tấm gương tròn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận