Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2322: Trong đó có vô hạn khả năng

Hành Niệm quả không hổ danh là Hành Niệm, không hổ danh là nhân vật có thể đánh cờ với Mị Tri Bản năm trăm năm.
Cho dù cuối cùng bị Thiên hà chặn giết bỏ mình, cũng lợi dụng cái chết đến cực hạn.
Trong mắt Thiền Pháp Duyên, nước cờ Phi Quang này của Hành Niệm thiền sư, điều đáng sợ nhất là gì?
Giả như trước đó hắn đã biết được, hắn , mà xoay chuyển sẽ hủy diệt Phi Quang, hắn có còn xoay không?
Hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Bởi vì đây là khả năng duy nhất để giữ lại cơ hội tìm lại Tri Văn chung.
Còn... phải cược thêm cả tính mạng của Dương Du, hạt giống Thiên Yêu bằng lòng hy sinh vì tông môn này.
Cho nên trong bước này, bất kể hắn biết hay không biết, đều nằm trong tính toán.
Nhưng đáng hận nhất chính là, Kỷ Tính Không chủ tu thuật mạt pháp, vốn có cảm nhận sâu sắc hơn đối với hủy diệt, có lẽ còn cảm giác được Phi Quang hủy diệt sớm hơn so với hắn... Nhưng vẫn cứ đùn đẩy cho hắn quyết định việc này.
Đây là hành vi vô sỉ đến mức nào?
Cuộc đua tốc độ với thời gian cuối cùng đã thắng, trước khi vùng đất Thần Tiêu triệt để đóng cửa, trước khi "thiên ngoại vô tà", rốt cuộc Thiền Pháp Duyên đã tìm lại được quân cờ của mình, thoát khỏi số phận bị loại bỏ, một lần nữa trở thành người cầm cờ của ván cờ này.
Nhưng hắn cũng thấy vui mừng khi chiến thắng.
Từ giây phút này trở đi, khó mà nhúng tay trực tiếp vào bàn cờ Thần Tiêu, mà lực lượng cuối cùng mình ta cũng bị thế giới kia hóa giải mất.
"Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!"
Thiền Pháp Duyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắc quang bên cạnh kim quang rút lui như thủy triều, Kỷ Tính Không trong bóng tối cười hì hì:
"Vừa rồi ngươi đâu có nói vậy, còn đồng tâm hợp lực, đồng cam cộng khổ với ta kia mà!"
Nhớ tới lúc trước nén giận nuốt hờn, nhẫn nhịn chịu nhục, Thiền Pháp Duyên cắn muốn nát cả răng, càng nghĩ càng giận:
"Vừa rồi ngươi ở đó lén lút, nói gì với tên tặc tử Hắc Liên tự của ngươi? Có phải là âm mưu nhằm vào thiên kiêu Cổ Nan sơn ta hay không?"
Kỷ Tính Không tặc lưỡi liên tục:
"Đều nói họa không lan tới yêu trong nhà, lại càng không lan tới yêu xuất gia. Dù sao ngươi cũng là Đại Bồ Tát hơn ngàn tuổi, là con rùa đen già nhiều năm, khẩu nghiệp với ta tạo cũng đành chịu, sao còn mắng chửi cả trẻ con?"
"Ta đâu chỉ muốn mắng ngươi."
Thiền Pháp Duyên trừng mắt, vung tay lên, Phật quang sắc vàng tụ thành bàn tay to như núi, một chưởng đánh xuống đỉnh đầu:
"Còn muốn đánh chết ngươi!"
Bóng tối tụ tập kia lập tức tiêu tán, tản mát trong thiên địa, mờ mịt ảo ảo, như có như không.
"Đại sư, ngươi chấp mê rồi!"
Lúc này Kỳ Tính Không cố tình không chống lại hắn, không để hắn nguôi giận, cách rất xa lại nói:
"Chẳng phải ngươi cũng đã truyền thụ bí pháp cho con riêng của ngươi sao? Đừng tưởng ta không biết!"
Hai chữ con riêng vừa nói, hoàn toàn là bịa đặt.
Nhưng Kỳ Tính Không là Đại Bồ Tát có tu vi bậc này nói ra miệng, dù có hư ảo đến thế nào không khỏi lan truyền rộng rãi. Dù sao ai sẽ tin trên đời lại có Đại Bồ Tát nhàm chán như vậy chứ?
Thiền Pháp Duyên lập tức lửa giận công tâm, ngay cả Thiên Long dưới chân cũng mặc kệ, trực tiếp tung người lên, đánh về phía vùng hắc ám kia:
"Loại vô sỉ nói bừa, nên cho ngươi xuống Địa Ngục rút lưỡi!"
Bên này hắn càng tức giận, bên kia Kỳ Tính Không bên kia càng cười đến vui vẻ:
"Không còn giả vờ cười ngược lại ngươi đáng yêu hơn rất nhiều, nhưng động một chút là nóng nảy như vậy, cũng rất khiến bần tăng rất buồn rầu đấy."
Dù sao tạm thời không có việc gì khác để làm.
Hai người bọn họ đánh nhau kịch liệt ở bên này, mắng chửi đều rất thống khoái.
Ngược lại rất ăn ý đều không nhắc tới chuyện "Phi Quang".
Không nói đến Phi Quang đã mất đi diệu dụng từ lâu, mấy cái thời đại lớn đã qua đi, cũng chưa từng nhìn thấy khả năng phục hồi như cũ.
Mấu chốt của vấn đề là, tàn tích Phi Quang do hòa thượng Hành Niệm của Nhân tộc kia phá hủy, có liên quan gì đến hai người bọn họ đâu?
Cái gì?
Những Yêu Vương trẻ tuổi trong vùng đất Thần Tiêu kia, có ai nhìn thấy chúng ta xoay bánh lái Phi Quang bảo thuyền?
Tuy chúng ta mượn dùng lực lượng của Phi Quang, nhưng không phải chúng ta làm hỏng. Trong này nào có nhân quả tất nhiên?
Ai nhìn thấy?
Đứng ra nói chuyện!

Bảo thuyền khổng lồ lấy vạn trượng làm đơn vị đo lường, rốt cuộc không thể chống chọi nổi sóng gió thời gian, vỡ tan trong dòng chảy vô tận. Những gợn sóng thế giới nhộn nhạo dấy lên từ đó không phải là thứ mà các Yêu tộc trẻ tuổi đang trong bàn cờ Thần Tiêu có thể nhìn thấy.
Nhưng cảnh tượng Dương Dũ và Thử Già Lam bước ra từ trong thời gian, lại cực kỳ rõ ràng.
Bọn họ đã từng cùng nhau bước ra khỏi thời gian một lần, nhưng khi ấy là tất cả mọi người tham gia, cho nên không đột ngột.
Duy chỉ có lần này, Thiền Pháp Duyên và Kỷ Tính Không đơn độc phát động thời gian của riêng hai người bọn họ, khiến cho bọn họ quay lại hiện tại trong trạng thái vẫn còn sống - muốn kích hoạt thời gian dài hơn thì với lực lượng tàn tích Phi Quang bây giờ thực sự không làm được.
Dù sao cũng có nhiều đoạn thời gian cường giả tuyệt đỉnh liên tiếp xuất thủ, tựa như đá ngầm giữa, như hai bờ dòng sông lớn, không dễ gì bị ảnh hưởng. Thiền Pháp Duyên còn phải dùng chính bản thân Thiên Long hộ pháp, cách không toàn lực ra tay, mới có thể hoàn thành việc này.
Viên Mộng Cực cằm như muốn rớt ra.
Người đi ra bây giờ là Dương Du và Thử Già Lam, vậy người chết lúc trước là ai?
Hắn ngây ngốc nhìn về phía bộ hạ trung thành Sài A Tứ, phát hiện vẻ mặt Sài A Tứ càng mờ mịt. Cũng phải, nhà nghèo xó nhỏ, biết cái gì?
Mặc dù trong lòng tò mò muốn chết, nhưng hắn không nói một câu. Vô dục vô cầu, không muốn lại được.
Thông qua Cổ Thần vĩ đại đã được biết, nên khi đối mặt với Viên Mộng Cực, Sài A Tứ có một loại cảm giác ưu việt về trí thức. Nhưng hắn cũng chẳng nói gì, biểu hiện càng thêm nịnh nọt.
Bởi vì tận mắt chứng kiến trận chiến Thiên hà này, hắn đã nhận thức sâu sắc sự nguy hiểm của vùng đất Thần Tiêu. Vốn tưởng rằng chỉ có mấy tên Yêu Vương trẻ tuổi này đồng hành, một ngón tay của Cổ Thần vĩ đại là có thể đè chết một tên... Nhưng không ngờ lại có nhiều Thiên Yêu ở phía sau như vậy, từng người một cách không ra tay, hết sức tích cực.
Nếu như không nhớ lầm, Cổ Thần vĩ đại chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hiện giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó Chân Yêu.
Để không khiến Cổ Thần khó xử, Sài A Tứ hắn đành phải khiêm tốn!
Cảm thụ được ánh mắt khác nhau của đám yêu bên cạnh Bất Lão tuyền, Dương Dũ mặt mày thản nhiên, tạm thời kéo giãn khoảng cách với Thử Già Lam.
"Vừa rồi ta đã chết ư?"
Hắn nghĩ trong lòng, có phần không thể tưởng tượng nổi. Làm sao ta mới đi ra khỏi rừng mà nói ta đã chết rồi? Còn chết hai lần? Ta còn chưa làm gì mà!
Nhưng hắn nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Dù sao cũng là Đại Bồ Tát tự miệng nói cho hắn biết.
Dương Dũ nhìn Sài A Tứ, trong Phật giác dường như có ấn tượng lưu lại, nhưng hoàn toàn không nhớ ra. Dù sao trong đoạn thời gian này, hắn còn chưa kịp dùng Tri Văn chung thăm dò đám yêu.
Ồ đúng rồi, Tri Văn chung cũng mất...
Sao ta chỉ mới hoảng hốt giây lát, mọi thứ đều thay đổi rồi? Chẳng phải vừa rồi trên đường ta đã liên kết với Tri Văn chung, sau khi ra ngoài sẽ trực tiếp giết Thử Già Lam, chấn nhiếp đám thiên kiêu này, chiếm hết mọi chỗ tốt cơ mà?
Móc nối như vậy cũng thành uổng phí à?
Thiên kiêu xếp hạng thứ năm trên Thiên Bảng Tân Vương đang rất nỗ lực tiêu hóa từng tin dữ.
Thử Già Lam cùng hắn bước ra khỏi thời gian, lại có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tuy rằng nói chuyện chết đi sống lại này tương đối ly kỳ, trong quá khứ bị Dương Dũ dùng gậy gỗ đập chết cũng thật sự khó chịu. Nhưng dù sao cũng về rồi đó thôi?
Thế sự thành tâm là được tha thứ!
Hiện tại hắn thật sự không có áp lực gì, không còn thâm thù đại hận như trước.
Nhiệm vụ gian khổ cướp đoạt Tri Văn chung lúc trước đã bị hủy bỏ. Hiện tại nhiệm vụ rất đơn giản - đó là nhìn chằm chằm vào Dương Dật là được. Phát hiện ra Tri Văn chung thì báo tin, không phát hiện thì tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Đại Bồ Tát không chỉ lập tức truyền cho hắn một bộ pháp môn để đối kháng với Tâm Đầu Chung của Dương Dũ, mà còn cố ý nhấn mạnh, bảo lần này hắn thoải mái tùy tâm, chơi cho vui vẻ.
Chết một lần cũng có chỗ tốt cơ đấy, Đại Bồ Tát nhà mình thật dịu dàng!
Trư Đại Lực thì cảm thấy, một luồng phân niệm Đạo chủ ký gửi ở thần ấn này, hình như tâm trạng không được tốt lắm.
Mặc dù vẫn kiên nhẫn giải đáp nghi ngờ của hắn, nhưng rõ ràng thái độ khá nghiêm túc.
Chuyện gì đã xảy ra?
Là bởi vì thấy được Hành Niệm thiền sư cường đại, trong lòng lo cho tương lai của Yêu tộc sao?
Nghĩ đến những điều này, hắn cũng u buồn theo.
Khương Vọng ở thế giới trong gương, quả thật ưu tư khó giải.
Hành Niệm thiền sư muốn về nhà, hắn cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Hắn cũng hoàn toàn hiểu được vì sao vị đại nhân như Hành Niệm thiền sư cũng tình nguyện mưu đồ năm trăm năm ở Yêu giới, xả thân quên mình, vật lộn một tương lai chưa chắc có thể đạt được.
Quanh chuyện Tri Văn chung, Mi Tri Bản có quá nhiều thủ đoạn có thể bố trí. Bảo vật đỉnh cấp như Tri Văn chung ngoài giá trị của bản thân, còn có ý nghĩa tượng trưng. Nó ở lại Yêu giới một ngày, không biết Tu Di sơn còn phải chảy bao nhiêu máu.
Thế Tôn lưu lại tam chung trên đời, chưa từng có tăng lữ nào bất kính.
Nếu nói chấp niệm về nhà trước đây chỉ là nỗi mong nhớ của hắn đối với thân nhân bằng hữu, là khát vọng được sống. Vậy khi tận mắt chứng kiến Hành Niệm thiền sư chiến đấu ở Thiên hà, chạm đến Tri Văn chung, hắn lại có thêm một lý do ! sự hy sinh của Hành Niệm thiền sư không thể uổng phí, nhất định phải đưa chuông này về Nhân tộc.
Nhưng trưởng thành cho tới hôm nay, hắn đã thấu hiểu sâu sắc, thế giới này không vận hành theo ý chí của bất kỳ ai. Dù ngươi có nhiều lý do đến đâu, không có nghĩa là ngươi có thể thành công.
Ai mà chẳng có lý do của riêng mình?
Chẳng phải Vũ Tín cũng có ư? Chẳng phải Chu Tranh cũng có ư? Thiên Yêu Chu Ý suýt nữa bị đánh chết tại chỗ, chẳng lẽ lại không có?
Hành Niệm thiền sư để lại Tri Văn chung, nhưng không lưu lại, không thể lưu lại phương pháp rời khỏi thế giới này.
Bị Thiên Yêu vây quanh, đánh cờ với Mi Tri Bản, phàm là có một chút xíu dấu vết lưu lại, phàm là có một tia tạp niệm, nước cờ cuối cùng này cũng chẳng thể giữ được.
Khương Vọng hiểu rõ, vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân mình.
Minh Chỉ chết, tới Hành Niệm. Hành Niệm chết, Khương Vọng kế tục.
Nhân tộc truyền thừa vạn vạn năm, không ngoài bốn chữ - truyền nhau mồi lửa.
Đồng thời hắn cũng tự nhủ với mình.
Có lẽ Hành Niệm thiền sư đã làm điều gì khác, thoạt nhìn tựa hồ chẳng hề liên quan nhưng tất nhiên sẽ có ích cho đường về cuối cùng. Bản thân cần phải dụng tâm cảm thụ.
Như ngay thời khắc này, vuốt ve những vết loang lổ của Tri Văn chung.
Chu Lan Nhược nhìn bóng dáng xinh đẹp trên mặt nước trong một khoảng thời gian rất dài, không biết đang nghĩ gì. Đúng lúc này đột nhiên ả nói:
"Nếu giữ lại bóng hình trên mặt nước này, chẳng phải cũng là một ý nghĩa khác của bất lão hay sao?"
Hồng nhan soi gương, thở dài xuân sắc, tất nhiên là một cảnh đẹp.
"Nhưng chỉ cần có một hòn đá rơi xuống, tựa như vậy."
Thử Già Lam tiện tay nhặt một hòn đá, ném vào trong nước, nhìn bóng của Chu Lan Nhược bị đánh nát, rất hài lòng nói:
"Bóng sẽ vỡ nát."
Hắn đưa ra kết luận chứng minh:
"Cho nên đây không phải là bất lão thật sự."
"Lời ấy sai rồi."
Lần này Dương Dũ đã ổn định tâm trạng, lại đối mặt với cục diện phức tạp này, thuận miệng nói:
"Gợn sóng do hòn đá tạo thành, cuối cùng rồi sẽ biến mất, nhưng hình chiếu vẫn sẽ lưu tại nơi đó. Nó là một loại vĩnh hằng không bị sóng gió thời gian ảnh hưởng, sao lại không tính là bất lão?"
Thử Già Lam cười cười:
"Ngay khi cục đá rơi xuống, cái bóng đã bị đánh nát. Sau đó cái bóng phục hồi như cũ, có còn là cái bóng lúc trước không? Ngươi nói chờ gợn sóng thời gian ổn định, kẻ theo đuổi bất lão còn chưa già, sao có thể đợi được thời gian?"
Hai hòa thượng cứ như vậy mà biện luận kinh văn.
Chu Lan Nhược đưa ra vấn đề trước nhất lại đứng ở bên cạnh, thành ra yêu quái ngoài cuộc.
Lộc Thất Lang nhìn bọn họ một cái, không thể không thừa nhận, hai tên này làm hòa thượng, là có lý do.
Suy nghĩ một chút, hắn không có quấy rầy.
Bọn họ đang phủ quyết con đường của nhau, cũng là bắt đầu trận chém giết khác.
"Cho nên đây thật là Bất Lão tuyền sao?"
Đứng ở bên bờ suối, Hùng Tam Tư hỏi:
"Vì sao ta không cảm nhận được sinh cơ?”
Giọng nói khàn khàn này cưa đứt luận đạo của hai hòa thượng.
Chu Lan Nhược nhẹ giọng nói:
"Năm đó vị tiên hiền dời Bất Lão tuyền đến Yêu giới kia đã sớm qua đời.
Bất Lão tuyền không ngừng bị truy đuổi trong lịch sử, từ rất lâu trước kia đã khô cạn không còn nước suối.
Hậu duệ của hắn đưa Bất Lão tuyền đến vùng đất Thần Tiêu, muốn mượn thế giới mở rộng này để bố trí, muốn tiếp nối thần thoại... Hiển nhiên hắn đã thất bại.
Bất Lão tuyền hiện chỉ là hư danh. Đương muốn nhiên không cảm nhận được sinh cơ, bởi vì nó chỉ còn tử ý."
Thân là kẻ cầm cờ từ đầu đã bố trí với Bất Lão tuyền, hiển nhiên Chu gia có nhiều hiểu biết hơn về Bất Lão tuyền, càng có quyền giải thích. Thậm chí biết rõ Bất Lão tuyền hiện đã là sản vật sau khi một đợt bố trí thất bại.
Nhưng so với việc suy tư về bố trí của đám Yêu Vương nhiều năm trước, Khương Vọng ở thế giới trong gương lại bị bốn chữ khác khơi gợi linh cảm.
Thế giới mở rộng!
Trước Bất Lão tuyền, có bọt nước vận mệnh.
Con đường nhỏ trong rừng, vắt ngang qua Thận Long.
Còn có bảo thuyền thời gian, tên là "Phi Quang".
Mi Tri Bản, Thiền Pháp Duyên, Kỷ Tính Không, Chu Ý, Hổ Thái Tuế, Lộc Tây Minh, thậm chí cả Hành Niệm thiền sư liên tiếp bố trí ở đây...
Hắn giật mình hiểu được mối liên hệ giữa sáu con đường trong rừng là gì, hiểu được quy tắc căn bản của vùng đất Thần Tiêu là gì.
Là luân hồi, là mở rộng, là khả năng vô hạn!
Vừa rồi Hành Niệm thiền sư trò chuyện với Thiên Yêu Chu Ý, nói:
"Ỷ vào nơi đây đặc thù mà thôi... nếu giới này không như thế, sao bần tăng lại đến?"
Thiền sư là khách từ thiên ngoại, lại đang đánh cờ với Mi Tri Bản, cho nên không thể nói rõ. Nhưng đã sớm có ám chỉ.
Đặc thù của nơi này, đặc thù ở đâu?
Không giống với Sơn Hải cảnh tức là vườn hoa ở sân sau nhà Hoàng Duy Chân, nơi đây là ngôi nhà tạm thời không có chủ nhân như Vương Trường Cát đã nói.
Rất nhiều năm trước, truyền kỳ Yêu tộc Vũ Trinh, đã thể hiện khí phách tuyệt đại, hoàn toàn buông bỏ quyền sở hữu đối với vùng đất Thần Tiêu, mở cửa nơi này cho tất cả sinh linh trong chư thiên vạn giới.
Nơi đây cũng từng được xem như nhà của Vũ Trinh, nhưng hắn đã đẩy cửa lớn ra, ném chìa khóa đi, xé nát khế ước mua bán nhà, tùy ý cho tất cả khách tới thăm.
Đây là một thế giới vô chủ hoàn toàn mở rộng, có thể bao dung bất cứ tồn tại nào bố trí ở đây... Bất kể Vũ Trinh hắn sống hay chết đi, đều không thể can thiệp được gì.
Cho nên mới có nhiều Thiên Yêu yên tâm tới nơi này đặt quân cờ như vậy.
Cho nên Hành Niệm thiền sư của Nhân tộc cũng coi cục này là hy vọng duy nhất.
Nhìn lại toàn bộ trận đối đầu giữa Hành Niệm thiền sư và Mi Tri Bản. Quả thật bản thân vùng đất Thần Tiêu không hề có bất kỳ thiên vị nào, thậm chí cuối cùng còn ủng hộ Hành Niệm thiền sư, để cho "thiên ngoại vô tà".
Chỉ là có điều Hành Niệm thiền sư đứng trong bàn cờ của mình, một mình đối mặt với áp lực của toàn bộ Yêu giới.
Cho nên sinh cơ của chuyến đi này ở đâu?
Chính là ở "thế giới mở rộng" này, hay ở "Khả năng vô hạn"!
Là sâu kiến có thể vượt núi vượt biển, kiến càng có thể nhổ cây che trời. Châu chấu đá xe xe phải lật, rút đao chém nước nước chẳng chảy!
Bởi kết quả chưa hẳn đã như mong cầu.
Quân cờ chưa chắc đã không thể thành kẻ cầm cờ.
Ầm ầm!
Thần Sơn lay động.
Đám yêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy lông vũ bay đầy trời, ngưng tụ thành màu vàng nhạt, rơi trên núi, rơi trên cây, rơi trên mặt nước... rơi trên đầu những Yêu tộc trẻ tuổi có mặt ở đây, trên quần áo, lại tan đi như bông tuyết.
“Có liên quan tới đạo lý của thế gian này."
Chu Lan Nhược nói, Khương Vọng nhớ đến.
Trong lúc nhất thời trời rung đất chuyển.
Đạo của Thần Tiêu Thiên Tôn Vũ Trinh... bị chạm đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận