Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2438: Hoàng Diệp thiếp (2)

Trên mây Thanh Vũ, dưới phong Tiểu Khương.
Đây là bút danh kí tên mà hai người đã sử dụng từ rất lâu, theo thư tín hai bên lui tới.
Như thấy mặt, như gặp nhau...
Cho nên khi hắn gọi "Thanh Vũ", nàng cũng tự nhiên gọi "Tiểu Khương".
Không một chút xa lạ, bởi vì luôn luôn quen thuộc.
"Ca ca còn biết làm thơ sao?"
Khương An An lúc này tò mò lại gần, nghiêng đầu đọc cuốn sách mỏng kia. Nhờ Nghiêm sư huynh không ngừng đốc thúc, cô bé tuy còn nhỏ nhưng đã biết rất nhiều chữ. "Diễm Hoa Phần Thành nền tảng tại vân... Thiết tưởng về Triện thư sao?"
Diệp Thanh Vũ cười ra tiếng.
Mặt mo Khương Vọng đỏ ửng, vội vàng đưa chiếc hộp gấm ra:
"Thực ra còn có món quà thứ hai nữa!"
Sau khi mở hộp gấm, nhìn thấy cây trâm cài tóc bằng ngọc khảm vàng, Diệp Thanh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng thật sự rất sợ nhận được một cây bút lông dùng để luyện chữ. Dùng cũng không được, không dùng cũng không được.
"Thật đẹp!"
Nàng dịu dàng cười nói:
"Ngươi cài lên giúp ta được không?"
Nói đến chuyện cài trâm lên tóc, Khương Vọng rất tự tin.
Trưởng công chúa Cựu Dương, vị mỹ nhân tuyệt thế chấm dứt truyền thuyết Phục Hải kia cũng từng khen ngợi đấy.
Lập tức hắn dùng ngón trỏ gạt trâm cài tóc, nhanh như thiểm điện tiếp lấy bên trên không trung, một kiếm - một trâm cài tóc.
Diệp Thanh Vũ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Khương Vọng đã tiêu sái vỗ tay:
"Xong rồi!"
"Tuyệt vời!"
Khương An An nhiệt tình cổ vũ.
Xuẩn Hôi cũng theo đó kêu to.
"Vậy..."
Diệp Thanh Vũ vẫn đang cân nhắc dùng từ diễn đạt.
Khương Vọng đã hứng thú bừng bừng khoe khoang:
"Vừa rồi ta cài trâm này, bên trong có chín loại biến hóa. Nếu như ngươi muốn phá giải..."
"Trời đã khuya!"
Diệp Thanh Vũ cuối cùng cũng nghĩ ra nên nói như thế nào:
"Ngươi đường xa vất vả, mau đến Đình Vân Tạ nghỉ ngơi đi, ta đã cho người chuẩn bị chăn đệm kỹ càng."
"... A."
Khương Vọng vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng cũng chỉ có thể tạm dừng:
"Vậy ngày mai lại nói tiếp."
Hai huynh đệ nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, dẫn theo Xuẩn Hôi đi ra ngoài.
Khương An An hứng thú bừng bừng bảo Khương Vọng về phòng trước, nói là đã chuẩn bị bất ngờ cho ca ca nhà mình.
Lăng Tiêu Các quả thực không có gì để nói đối với đệ tử chân truyền Khương An An.
Nàng mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng đã có một tiểu viện riêng ở Lăng Tiêu bí địa, hơn nữa còn ở khu vực trung tâm nhất, cách tiểu lâu của Diệp đại chân nhân rất gần. Có thể nói là hoàn toàn được đặt dưới sự bảo vệ của "Quét ngang các nước không địch thủ, hào kiệt đứng đầu nhân gian vạn cổ".
Trong nội viện có một chuồng chó được trang trí lòe loẹt, một hồ sen không tàn, lá sen đung đưa xanh biếc cả hồ nước.
Xuẩn Hôi vừa vào sân nhỏ đã kích động mời Khương Vọng đi tham quan nhà chó của nó.
Mái nhà được sơn đủ màu sắc, phong cách vẽ tranh trong lối vẻ tỉ mỉ pha lẫn tả ý, trong phóng khoáng lại như có thu liễm, giống như vẽ một con bò hoặc một con lợn? Nói chung là rất có "Phong cách thẩm mỹ của An An".
Chỗ cổng tò vò treo một chiếc chuông hoa, vang lên leng keng dưới đuôi chó Xuẩn Hôi không ngừng vẫy.
Khương An An thì đi đến bên hồ nước, kêu meo meo hai tiếng.
Một lát sau, một con tiểu ô quy toàn thân xanh biếc chui ra khỏi lá sen, phá nước mà đến.
Khương An An lấy một nắm thức ăn trong bát đựng thức ăn bên cạnh, rắc lên mặt nước:
"Tiểu ô quy, tiểu ô quy, ngày mai ngươi không còn mang họ Khương nữa, đổi thành họ Diệp. Ta tặng ngươi cho Thanh Vũ tỷ tỷ rồi…!"
Khương Vọng lặng lẽ nhìn tất cả những thứ này, như thể nhìn thấy Khương An An đã sống như thế nào trong những ngày hắn vắng mặt.
Nàng đã là một đứa trẻ chín tuổi, sắp mười tuổi rồi...
Cho tiểu ô quy ăn xong, Khương An An mới dẫn ca ca vào bên trong nhà.
Trong phòng nhỏ của cô bé, thứ bắt mắt nhất chính là chiếc tủ thức ăn xoay tròn kia. Vô cùng xinh đẹp. Có năm mặt năm cạnh, mỗi mặt đều được chia thành nhiều ngăn kéo, được bao quanh bởi thủy tinh trong suốt, không gió mà quay, đồng thời đều đặn mà chậm chạp.
Trận văn bên trong hộc tủ hiển nhiên là để đảm bảo thức ăn luôn tươi mới.
Nàng đi về phía trước, bàn tay nhỏ bé linh hoạt bấm một hồi, liền bưng một bát lớn đi đến trước mặt Khương Vọng, giơ lên cao cao, trên mặt tràn đầy mong đợi:
"Cái này gọi là Phượng Tiêu Liên đó, ca ca nếm thử đi!"
Khương Vọng trên mặt tràn đầy kinh hỉ tiếp lấy, chưa nếm thử đã khen:
"Thơm quá!"
Hắn cũng không phải hoàn toàn nịnh nọt, mùi thơm của Phượng Tiêu Liên này quả thực thấm vào ruột gan.
Lại nhìn màu sắc trong bát, toàn thân là ngọc dịch lưu ly, trên mặt nước nở đầy hoa súng, nhưng chỗ vốn nên là nụ hoa lại đậu từng con phượng hoàng bằng ngọc trắng sống động như thật.
Màu sắc và hương thơm đều là cực phẩm.
Khiến người ta chưa nếm thử đã say mê.
Bát ngọc đựng Phượng Tiêu Liên được đặt bên trên bàn vuông nhỏ.
Khương Vọng ngồi một bên, Khương An An ngồi ở một bên khác.
Cô bé hai tay chống cằm, mắt không chớp nhìn ca ca nhà mình. Cho đến khi nghe được từ trong miệng ca ca nói ra câu "Ngon quá!"
Nàng lúc này mới hài lòng nhe răng cười, nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Khương Vọng đẩy bát ngọc qua:
"Muội muội cũng ăn một miếng đi."
Khương An An cười hắc hắc:
"Đây là phần muội cố ý để dành cho ca ca đó!"
"Ban đầu có một bát to cơ!
"Nhưng muội nhịn không được ăn một miếng nhỏ."
Nàng dùng ngón cái và ngón trỏ làm động tác biểu thị rất ít:
"Sau đó lại ăn một miếng nhỏ xíu, một miếng nhỏ xíu xíu...
"Cũng không biết như thế nào, chỉ còn lại nhiêu đây thôi!"
Nàng nói xong liền lấy hết quyết tâm đẩy bát về phía trước:
"Đều là của ca ca đó!"
Khương Vọng cũng không làm trái tâm ý của nàng, hạnh phúc ăn hết bát Phượng Tiêu Liên này.
Sau khi ăn sạch sành sanh xong lại phất tay áo:
"Muội muội ngoan, ca cũng có lễ vật cho muội!"
Khương An An một tay chống má, một ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn:
"Lễ vật gì vậy?"
"Leng keng leng keng..."
Khương Vọng cũng học theo dáng vẻ của phối nhạc của nàng, sau đó lấy ra một chiếc lá vàng có vẻ ngoài rất xinh đẹp, kích thước khoảng chừng bàn tay người lớn, gân lá như cây hoa, đẹp mà khó thu.
Trên phiến lá có rất nhiều chữ nhỏ lít nha lít nhít, Khương An An vừa nhìn đã cảm thấy đau đầu.
"Đây là thiếp thư đứng đầu của Dương quốc Hoàng Diệp thiếp !"
Khương Vọng ngữ khí hưng phấn nói:
"Là bút tích thật đó nha! Năm đó Dương Phụng xuất chinh, chín năm không về, về đến nhà nhìn thấy cây trong sân, lá rụng đầy đất. Viết 'Lá vàng liền rơi', liền nhặt lá làm giấy viết văn..."
Trước đó hắn thuận miệng nhờ Yến hiền huynh giúp hắn lấy hai tấm bảng chữ mẫu dùng để luyện chữ của học đường gia tộc Yến thị, vốn chỉ nghĩ muốn thu thập những lựa chọn khác nhau của các đại thế gia Tề quốc đối với việc luyện thiếp, để muội muội cảm nhận một chút bầu không khí giáo dục của danh môn đỉnh cấp Đại Tề. Nhưng Yến hiền huynh liền sai người kéo đến cho hắn một cái rương gỗ lớn, bên trong đựng toàn là bút tích thực của các danh gia thư pháp nổi tiếng đời trước...
Lúc này hắn vừa đưa tay móc bảng chữ mẫu ở bên trong hộp ra, vừa lúc miệng cũng không nhàn rỗi:
"Vi huynh vừa rồi thuận miệng trích dẫn, chính là nguyên văn ghi chép trên Dương Lược , sau này muội cũng phải học thuộc lòng. Đọc lịch sử có thể làm sáng tỏ trí tuệ, trí tuệ của ca ca muội chính là đến từ đây đó!"
Cái đầu nhỏ của Khương An An càng ngày càng cúi thấp, càng ngày càng thấp, đã sắp dính vào mặt bàn rồi.
Nàng nghĩ mình thật sự rất buồn ngủ.
Vì sao lại không ngủ cùng Tiểu Vương sư tỷ chứ?
Cho đến khi trong tai nghe được bốn chữ "lương thực tinh thần" từ trong miệng ca ca nhà mình tận tình khuyên bảo.
Nàng lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Mùi vị gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận