Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 354: Bình sinh không thấy Lâm Truy

Dương Quốc bị lật đổ trong một trận, Dương vực được đưa vào bản đồ của Tề Quốc, hai quận Đình Dao và Bình Tây đã không còn là biên quân nữa.
Thu Sát Quân là một trong chín đội quân cực kỳ tỉnh nhuệ của đại Tề nên đương nhiên không thể đóng quân ở Dương Quốc quá lâu, vì vậy đã điều quân trở về, tất nhiên cũng là để tránh những quốc gia khác giáp ranh với Dương Quốc bị hoảng sợ.
Nhưng quân biên giới của quận Định Dao và Bình Tây lại di chuyển đến Dương Quốc với một số lượng lớn.
Những binh lính còn có thể chiến đấu của Dương Quốc gần như đã bị giết sạch, nên trong vòng mười năm tới sẽ không tồn tại lực lượng phản kháng nào, và đây cũng là nguyên nhân mà Tề Quốc yên tâm bổ nhiệm cựu thần của Dương Quốc là Hoàng Dĩ Hành.
Nếu mười năm sau mà Dương địa vẫn chưa thể phục tùng hoàn toàn, thì những trấn phủ sứ này cũng không còn là cái gì quan trọng nữa.
Trong phạm vi mười dặm bên ngoài Thanh Dương trấn, có hai kỵ mã đang sánh vai nhau đi trên đường lớn.
Tuy Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều đã có tu vi Đằng Long Cảnh, đạp không phi hành không thành vấn đề, nhưng đi đường dài như vậy vẫn nên có tuấn mã huyết mạch yêu thú thì tốt hơn.
Chuyến đi Lâm Truy này còn chưa biết sẽ phải trải qua cục diện như thế nào, Trọng Huyền Tuân cũng không phải là một đối thủ có thể xem nhẹ.
Bọn họ phải luôn luôn duy trì chiến lực đỉnh phong để có thể ứng đối với bất kỳ khả năng nào.
Vì yêu thú khó có được, bản thân một con yêu thú thành hình có thể ngang hàng với một viên Khai Mạch Đan, vì vậy giá của con tuấn mã huyết mạch yêu thú hỗn tạp bậc này cũng rất đắt. Hiện giờ cũng là nhờ thanh thế khác biệt của Trọng Huyền Thắng nên mới có thể kịp thời ở điều động ra hai con Dương địa.
Bản thân những con tuấn mã có giá trị ngang yêu thú này lại càng là muốn mua cũng không có hàng, quý giá hơn Khai Mạch Đan rất nhiều.
Hai kỵ mã vừa đi qua thì trong cánh rừng bên đường lại có một cái đầu sáng loáng chui ra.
Vậy mà lại là Tịnh Lễ hòa thượng.
Hắn ta có chút khó xử gãi đầu: "Sư phụ đã nói người xuất gia phải có lòng từ bi, chớ tranh luận đối chất với người khác, nếu tức giận thì cứ đập một phát cho ngất luôn."
"Nhưng vì tên mập mạp này lại dụ dỗ được Tịnh Thâm sư đệ đi theo, nên ta không có cách nào báo thù rồi."
Hắn ta ủ rũ, thu bao tải rách trong tay lại.
Lại nói về Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng hai kỵ mã song hành, suốt dọc đường người ngựa đều không nghỉ. Dùng thời gian nhanh nhất xuyên quận qua phủ để vội vã đến Lâm Truy.
Là quốc đô của Tề Quốc, Lâm Truy hoàn toàn xứng đáng là hùng thành đệ nhất Đông vực.
Chưa nói đến khu vực kinh kỳ, chỉ riêng thành Lâm Truy đã có chu vi là ba trăm hai mươi dặm!
Đây là khái niệm gì?
Cần phải biết cả Trang Quốc cũng chỉ mới có ba ngàn dặm, đương nhiên là hiện tại cùng với sự nâng cao của thực lực quốc gia, lãnh thổ cũng đã được mở rộng thêm, nhưng chung quy vẫn chưa vượt quá bốn ngàn dặm.
Mà bản thân Lâm Truy chỉ vẻn vẹn một tòa thành đã vượt quá một phần mười của Trang Quốc ngày trước.
Đông vực có một thành ngữ như này: "Không đến cao thành, không biết thành cao. Không đến thành hạ, không biết nhỏ bé".
Câu này chính là nói về Lâm Truy.
Đã nói đến Lâm Truy thì không thể bỏ qua Truy Hà.
Cái tên Lâm Truy chính là lấy ý từ "Đông Lâm Truy Hà".
Truy Hà có lẽ là con sông lớn duy nhất không chảy qua hệ thống sông của Trường Hà.
Sông lớn hồ lớn trên thế gian đa số đều có liên quan dây mơ rễ má với Trường Hà.
Nhưng Truy Hà lại một mình ở bên ngoài hệ thống sông Trường Hà, chậm rãi chảy về phía Đông đổ ra biển.
Tạm thời không nói đến Truy Hà nữa.
Với sự to lớn của Lâm Truy, thì tổng cộng có đến 108 cửa thành.
Rất nhiều người sống ở thành này chưa chắc đã biết những cửa thành đó mổ ở đâu.
Trọng Huyền Thắng dẫn Khương Vọng vào thành từ Tín Môn.
108 cửa thành của Lâm Truy, có "Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín, "Thuật Thế Hình Giáo Danh", cũng có các loại "Hội Tụ Thông Hành" và còn rất nhiều nữa.
Điều này thể hiện được sự thâu tóm của cường Tề.
Đứng dưới thành Lâm Truy, sẽ có người bất giác sinh hoài nghi rằng hùng thành như thế này thực sự là xây bằng sức người sao?
Người ở dưới thành, trái phải đều không thấy đầu. Thực ra, khi tòa thành to lớn này xuất hiện trong tầm mắt, vốn chỉ có thể nhìn thấy một mặt cắt của nó.
Trừ khi đó là người siêu phàm có thể bay lên không trung với thị lực cực tốt, còn không thì sẽ rất khó để mà nhìn thấy toàn cảnh.
Những khối đá màu xanh đen của lũy thành kia liền cho Khương Vọng một cảm giác kiên cố không thể phá vỡ. Mà mỗi trận văn tỉ mỉ được khắc ấn trên mỗi khối đá lại càng làm cho người ta kinh ngạc hơn.
Dù một ngày nào đó Tề Quốc bị kích phá toàn diện, nếu như nói ai có thể chính diện đánh bại tòa thành này, thì phàm là người tận mắt nhìn qua Lâm Truy cũng đều khó có thể tin được!
Còn về bố cục của toàn bộ thành Lâm Truy, ngoài mấy lão nhân thân thuộc trong hoàng thất họ Khương kia, thì sợ là chẳng có mấy người có thể nói rõ về nó.
Thân phận của Trọng Huyền Thắng thì không cần nói, còn Khương Vọng cũng là một người có tước vị, nhưng chỉ gửi tuấn mã ở ngoài thành, để khi vào thành không rắc rối.
Bước một bước vào thành Lâm Truy liền tựa như bước vào biển người, khắp nơi đều là người, rất đông đúc.
Có một từ gọi là "Ma Kiên Sát Chủng", đến Lâm Truy rồi mới biết được độ chính xác của từ này.
Chặng đường Đông hành của Khương Vọng đã đi qua vài vạn dặm, đã đi qua vô số quốc gia và môn phái nhưng chưa từng nhìn thấy nơi nào phồn hoa như vậy.
Nếu không phải tu vi của hắn và Trọng Huyền Thắng không tầm thường, thì có lẽ giờ này đã lo lắng vì bị thất lạc.
Cái gì mới gọi là "Nhân Hải Mang Mang" ?
Vừa vào biển người, kiếm ý của Khương Vọng đã nhảy vọt. Ba kiếm Thiên Địa Nhân, kiếm thứ ba chính là Nhân Hải Mang Mang. Chưa thấy qua nhân khí bậc này, sao có thể nói được viên mãn?
Tu hành chính là đòi hỏi phải có kiến thức.
Khương Vọng vừa tỉ mỉ thể ngộ, vừa theo Trọng Huyền Thắng đi về phía trước. Một đường nhanh chóng đến đây, người ngựa còn chưa nghỉ lần nào, đủ thể thấy trong lòng Trọng Huyền Thắng cấp thiết đến mức nào.
Nhưng khi đến thành Lâm Truy, hắn ta không lập tức đi tìm Tụ Bảo thương hội, mà lại dẫn Khương Vọng đến một khách điếm sang trọng trước.
"Càng cấp thiết thì càng không thể để cho đối thủ nhìn ra mình đang cấp thiết" Trọng Huyền Thắng tựa như đang nói với Khương Vọng.
Nhưng khách điếm này lại không phải nhà mà hắn ta bố trí ở Lâm Truy, cũng không phải là sản nghiệp của hắn ta ở Lâm Truy.
Hắn ta đã cho người đặt trước một khách điếm tốt ở Lâm Truy, tất nhiên là để che giấu tin tức, tất nhiên là không thể che giấu hoàn toàn nhưng che giấu được phút nào hay phút ấy.
Hai người thay bộ quần áo vừa người, rửa sạch mệt mỏi gió bụi, lại đặc biệt dùng món án có chút rượu.
Lúc này Trọng Huyền Thắng mới quyết định đi ra ngoài.
Bản thân thương gia không giống những cái khác, thứ họ muốn chính là nhân khí huyên náo náo nhiệt.
Tổng bộ của Tụ Bảo thương hội không chỉ nằm tại khu vực phồn hoa nhất ở phía tây của thành, mà còn nằm ở giao lộ.
Nếu muốn tìm quần thể kiến trúc có hình dạng như Tụ Bảo Bồn ở nơi này, thì sẽ có rất nhiều người dân Lâm Truy biết nó. Nhưng để vào được trong "Tụ Bảo Bồn" này thì lại không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, Trọng Huyền Thắng chắc chắn không thể nào bị ngăn ở ngoài Tụ Bảo Bồn, mặc dù trên thực tế hai bên đã rạn nứt hợp tác, nói không chừng còn thành kẻ địch.
Người đích thân đón tiếp chính là Phó hội chủ Tụ Bảo thương hội Trình Thập Nhất.
Đứng dưới Hội chủ của cả Tụ Bảo thương hội chỉ có hai Phó hội chủ, nên đãi khách như vậy không thể nói là không long trọng.
Nhưng với Trọng Huyền Thắng thì...
Mập mạp này mặc một thân trường sam màu xanh nhìn vào nhẹ nhàng mềm mỏng, đương nhiên tơ tằm Liên Vân dệt lên trường sam này cũng đã âm thầm bộc lộ hết quý khí của nó.
Mà hắn ta khí thế to lớn "chen" trên ghế, bản thân lại không mềm mỏng chút nào.
Người ngồi trên ghế khách, lại giống như chủ của nơi này.
Ö phía đối diện, nữ nhân tuổi trung niên cũng vừa ngồi xuống.
Hắn ta liền híp mắt hỏi: "Tô hội chủ sao lại thẹn gặp cố nhân vậy?"
Tuy Trình Thập Nhất khó giấu đi vết chân chim trên khóe mắt nhưng vẫn không hề mất đi bộ dạng thướt tha, từng cử động đều mê hoặc lòng người.
Đã có thể đường đường ngồi trên ghế phó hội chủ của Tụ Bảo thương hội, đương nhiên nàng ta sẽ không bị Trọng Huyền Thắng chỉ qua quýt như vậy mà có thể áp đảo khí thế.
Bà ta đã nghe thấy tiếng nhưng lại đảo mắt nhìn qua Khương Vọng trước:
"Đã quen biết Trọng Huyền công tử anh hùng trảm tướng Kỷ Thừa từ lâu, nhưng đây lại là lần đầu gặp vị thiếu niên tuấn tú này, có lẽ chính là vị thiếu niên anh hùng đoạt được chiến kỳ của Kỷ thị kia phải không?"
Hôm nay Khương Vọng mặc một thân sương sắc võ phục, cũng là chất liệu tốt nhất. Mái tóc dài ngang lưng buộc lên đơn giản, nhìn gọn gàng sắc nét.
Con người dựa vào ăn mặc, sau khi chỉnh đốn lại một chút thì thực sự tăng thêm mấy phần anh tuấn.
Lúc này hắn im lặng ngồi ở bên cạnh, tự tin giấu trong ánh mắt, khí thế không khoa trương, tự nhiên tồn tại một dạng phong thái.
Nghe được câu nói Trình Thập Nhất, hắn chỉ im lặng cười nhạt, làm như chưa nghe thấy gì.
Cho dù khó có được một lần khen tuấn tú của người khác, cho dù nữ nhân khen hắn có ý vị như vậy. Phải biết từ tuấn tú này, trước kia đâu đến lượt hắn, vẫn là làm nền cho Trọng Huyền Thắng mà có. Ngày nào đó mời được Liêm Tước đi cùng, chắc chắn còn tuấn tú hơn ba phần!
Ý tứ của hắn rất rõ rằng: Dù ngươi là ai, dù ngươi đẹp như thế nào. Chỉ khi nào ngươi trả lời câu hỏi của Trọng Huyền Thắng trước, thì ta mới đáp lời ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận