Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1310: Châu chấu đá xe

Trương Vệ Vũ hỏi Trọng Huyền Thắng, có phải là muốn lấy Trọng Huyền gia đảm bảo cho Khương Vọng hay không.
Chính là cho thấy chính mình tự tin đối với việc có thể có thu hoạch ở Thanh Dương trấn, cũng là đang cảnh cáo Trọng Huyền Thắng, nếu Khương Vọng liên quan đến chuyện phản quốc, gã có từng nghĩ sẽ khiến Trọng Huyền gia liên lụy vào hay không!
Đây là một cú gõ.
Mà Trọng Huyền Thắng lại quả quyết nói, gã và Khương Vọng cùng hưởng vinh nhục. Nếu Khương Vọng liên quan đến chuyện phản quốc, gã cũng không thoát khỏi liên quan.
Ở thời điểm này, Trương Vệ Vũ ngược lại muốn chủ động tách biệt hai người bọn hắn ra.
Giẫm Khương Vọng rơi vực sâu, cùng việc hạ bệ luôn Trọng Huyền Thắng, cái giá muốn trả ra là hoàn toàn khác biệt.
Có thể nói Khương Vọng phản quốc, nhưng lại không thể nói Trọng Huyền Thắng như vậy.
Trần Phù thường nói một câu, mặc kệ ở vị trí nào, làm chuyện gì, nhất định phải biết hai chữ phân tấc.
Trương Vệ Vũ nhớ kỹ câu nói này trong lòng.
Mục tiêu của y rất rõ ràng, hoàn toàn đánh bại Khương Vọng, tranh thủ giành được vị trí Đô úy Bắc Nha. Vì thế y không tiếc giao phong cùng Trọng Huyền Thắng.
Nhưng làm thế nào đối với Trọng Huyền Thắng không phải là mục đích của y.
Y cực kỳ rõ ràng chênh lệch giữa mình và quý tử thế gia như Trọng Huyền Thắng, khả năng cần mấy đời người cố gắng mới có thể san bằng. Tựa như rất nhiều mưa gió trút lên trên người vị tân quý của đế quốc - Khương Vọng lần này, tuyệt đối không thể phát sinh ở trên thân những người như Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên.
Trọng Huyền Thắng muốn đi theo, vậy cứ để cho gã toại nguyện.
Y căn bản không có ý định làm ra thủ đoạn gì khác, cũng không sợ người đi theo giám sát.
Quả ngọt thắng lợi đã thành thục, y chẳng qua chỉ là đi hái mà thôi.
Bên này Trọng Huyền Thắng cùng Trương Vệ Vũ ngươi một câu ta một câu, giống như rất là hợp ý, giữa hai người có vẻ như có chuyện nói không hết. Mặc dù người ngoài nghe vào toàn bộ đều là nói nhảm, chẳng qua là phiên bản đàn bà đanh đá chửi đổng văn nhã mà thôi.
Bên kia bộ đầu tứ phẩm Thanh bài - Mã Hùng nghe được mí mắt không ngừng nhảy, nhưng trên mặt lại không có biểu tình, cũng không phát ra thanh âm nào.
Năm ngoái khi Khương Vọng tạm giữ chức ở Thanh bài, đã là sau khi đánh bại Vương Di Ngô ở cùng cảnh, sơ hiển danh tiếng thiên kiêu. Lúc kia cũng nguyện ý cho chút thuận tiện, là thấy được tiềm lực của con người của hắn. Nhưng sao cũng không nghĩ ra, Khương Vọng đã trưởng thành đến trình độ này trong thời gian ngắn như vậy.
Hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của gã, đổi mới nhận biết của gã đối với thiên kiêu.
Không chỉ là thực lực, danh vọng của cá nhân, còn tài nguyên chính trị được điều động bởi vì hắn cũng cực kỳ kinh khủng. Lâm Truy gần như nhấc lên một trận gió lốc vì hắn!
Hiện tại hai vị Thần tiên đánh nhau, gã cũng không dám đắc tội người nào.
Cho nên gã dứt khoát biến mình thành bài trí, hận không thể ngừng luôn hô hấp của mình.
Ba nhân vật trọng yếu trong tràng, hai người còn đang cãi nhau, người còn lại thì cố ý giả ngu.
Đội ngũ điều tra xuất phát tới Thanh Dương trấn ở bên trong bầu không khí quỷ dị như vậy.
Hai ngày này Độc Cô Tiểu rất bất an.
Thương đội của Đức Thịnh Thương Hội đã ngừng hai ngày.
Xem như một trong vài cái thương hội mới thành lập phát triển tốt nhất ở Tề quốc hiện nay, nhất là khi Trọng Huyền Thắng đã đả thông con đường đến quần đảo Cận Hải, thương đội của Đức Thịnh Thương Hội ngừng một ngày, đều sẽ mang đến tổn thất thật lớn.
Mà Phạm Thanh Thanh cố ý ra cửa một lần, muốn tới Thiên Phủ thành sử dụng vọng lâu Thái Hư, lại bị người không mềm không cứng ngăn ngược trở về.
Các nàng vì vậy mới hiểu được, Thanh Dương trấn đã bị phong tỏa.
Điều để cho Độc Cô Tiểu thấp thỏm không phải Thanh Dương trấn, mà là ý nghĩa chuyện này đại biểu rằng Khương Vọng có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện.
Trước kia mặc dù có chút thanh âm truyền đi xôn xao, nhưng nàng một mực hết lòng tin tưởng, Khương Vọng có thể giải quyết tất cả vấn đề, trận mưa gió đột nhiên kéo đến này rồi cuối cùng cũng sẽ tan đi.
Nàng cũng đã khống chế nghiêm ngặt thanh âm bên trong Thanh Dương trấn.
Chí ít ở nơi này, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính đối với Khương Vọng.
Nhưng là nàng sẽ nghĩ, luôn luôn không dứt ra được...
Nếu như Khương Vọng thật sự đã xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng không có đáp án.
Chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, thật giống như trời đất sẽ sụp đổ.
"Tiểu Tiểu." Bên trong sảnh trấn, Phạm Thanh Thanh dùng ánh mắt xem kỹ nhìn nàng: "Muội đi theo bên người Khương tước gia lâu nhất, vậy nói thật cho tỷ tỷ nghe xem, đến cùng hắn có liên lạc với Bình Đẳng quốc hay không? Chuyện này liên quan đến tài sản, tính mệnh của chúng ta, tình thế đã rất nghiêm trọng, muội cần phải suy nghĩ kỹ rồi nói."
"A?" Độc Cô Tiểu lấy lại tinh thần từ bên trong lo sợ nghi hoặc, lại sửng sốt một hồi mới phản ứng được vấn đề của đối phương, nàng lắc đầu: "Gần như tất cả thời gian lão gia đều dùng để tu luyện, nào có thời gian tính toán âm mưu cùng mấy tổ chức loạn thất bát tao kia?"
Vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng của nàng khiến người bên ngoài nhìn thấy thực sự để cho người ta thương tiếc.
Trong khoảng thời gian này Phạm Thanh Thanh dạy bảo nàng, song phương đã thành lập nên quan hệ sư đồ, Độc Cô Tiểu lại đắc lực phụng dưỡng, tình cảm chắc chắn sẽ không nhỏ.
Cô không khỏi thở dài: "Cũng do tỷ tỷ nghĩ quá nhiều rồi. Dù hắn thực sự có liên hệ với Bình Đẳng quốc, sao có thể để cho muội biết được?"
"Chuyện mà muội có tư cách biết được, lão gia tự sẽ để cho muội biết." Độc Cô Tiểu cúi đầu nói: "Phạm tỷ tỷ không được nói như vậy, để cho người ngoài nghe thấy sẽ không tốt. Lão gia không có bất kỳ quan hệ gì với Bình Đẳng quốc."
"A." Phạm Thanh Thanh lắc đầu: "Nha đầu ngốc."
Cô thở dài: "Muội còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Ngay cả đất phong đều đã bị người phong tỏa, nói rõ hắn đã mất đi tín nhiệm của thượng tầng Tề quốc. Các loại thiên kiêu quật khởi như lưu tinh, cũng thường thường sẽ như lưu tinh trụy lạc, bởi vì quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, bất kỳ vấn đề nhỏ nhoi nào đó đều sẽ bị phóng đại, mà hắn lại không đủ nội tình để tiếp nhận. Lần này là dữ nhiều lành ít..."
Cô nói đến đây, cũng có chút mất hứng: "Chờ tất cả chuyện này đều kết thúc. Muội có bằng lòng đi theo tỷ hay không?"
Độc Cô Tiểu ngẩng đầu nhìn Phạm Thanh Thanh, hơi kinh ngạc: "Đi nơi nào?"
Phạm Thanh Thanh cười cười sờ lên đầu của nàng: "Chúng ta là tu sĩ Siêu Phàm, đi chỗ nào mà chả được? Nhưng từ trước đến giờ muội làm nha hoàn cho người ta đã quen, chỉ biết là làm nha hoàn! Tỷ tỷ dẫn muội đi hưởng phúc, để cho muội biết được đâu mới là cuộc sống của tu sĩ Siêu Phàm."
"Muội không muốn đi." Độc Cô Tiểu cắn môi nói: "Lão gia để cho muội trông coi nơi này, muội phải làm thật tốt mới được."
"Lão gia nhà muội đã khó bảo toàn bản thân mình." Phạm Thanh Thanh nhìn xung quanh một chút, thở dài: "Chờ nơi này biến thành đất phong của người khác, đến lúc đó chắc chắn cũng không để muội giữ ở chỗ này rồi."
Trong khoảng thời gian này, cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào Thanh Dương trấn, cho nên khi nói đến đây cũng khó tránh khỏi có chút thương tiếc.
"Không xong, Độc Cô đại nhân!"
Lúc này một tên Trấn vệ vội vàng chạy vào, kinh hãi thất sắc nói: "Có một đám người đột nhiên tới, nói muốn điều tra bổn trấn! Còn có chiến binh tinh nhuệ theo cùng!"
Độc Cô Tiểu cùng Phạm Thanh Thanh liếc nhau, người sau khẽ lắc đầu.
"Không cần kinh hoảng, dẫn ta đi nhìn xem." Độc Cô Tiểu trầm giọng nói: "Nơi này là đất phong của Khương Vọng đại nhân - Nội Phủ đệ nhất thiên hạ, ai có thể tùy tiện đến điều tra?"
"Ha! Khẩu khí thật lớn!"
Một thanh âm cường ngạnh vang vọng bên trong sảnh trấn.
Theo sát mà tới là một nam tử sắc bén thân mặc quan phục: "Bản quan là lang trung Lại bộ - Trương Vệ Vũ, phụng chỉ điều tra Thanh Dương trấn! Từ giờ trở đi, tất cả mọi người không được nhúc nhích, không cho phép châu đầu ghé tai, trái ý không theo coi là mưu toan hủy diệt chứng cứ phạm tội, câu kết móc nối, giết chết ngay tại chỗ!"
Một phen ngôn từ đằng đằng sát khí như vậy khiến toàn trường im miệng không nói.
Có Trấn vệ, tiểu lại từ các nơi sảnh trấn chạy tới, kể cả vị cường giả Siêu Phàm thứ ba của Thanh Dương trấn - Trương Hải, tất cả đều bỗng nhiên đứng im bất động ở nửa đường.
Mà người có tu vi cao nhất ở Thanh Dương trấn, cũng là người kinh lịch nhiều nhất - Phạm Thanh Thanh cũng chỉ im lặng không nói, giữ vững tư thái phối hợp mười phần.
Cũng ngay lúc này.
Chỉ có Độc Cô Tiểu không lùi mà tiến tới, một bước đón ở trước mặt Trương Vệ Vũ.
"Ngươi có chứng cứ gì chứng minh lời mình nói?"
Trái tim nàng gần như muốn nổ tung dưới khí tức áp bách của đối phương, lại cắn răng nói: "Nếu như ngươi có chỉ, vậy đưa ra cho ta nhìn, nếu như ngươi có lệnh, thế thì lấy ra nghiệm! Nếu không thì ngươi đang tự tiện xông vào đất phong tư nhân cùng võ sĩ Kim Qua tam phẩm, là địch nhân của Thanh Dương tử Khương Vọng, ta chắc chắn thề chết ngăn cản!"
Ngữ khí của nàng cứng rắn như thế, khiến Trương Hải đứng ở bên ngoài cửa sảnh trấn không dám động gần như hồi tưởng lại thiếu niên lúc trước dẫn đầu ra ngoài trấn, đối mặt với đại quân Gia thành!
Trương Vệ Vũ nhìn tiểu cô nương đơn bạc gầy yếu trước mắt mình, trong mắt ẩn hiện vẻ kinh ngạc.
Đây chẳng qua là tiểu nhân vật mà y dùng một ngón tay cũng có thể đè chết, vả lại hôm nay y phụng chỉ đến đây, đại thế huy hoàng, còn người kia lại muốn dùng cánh tay chặn xe?
Bạn cần đăng nhập để bình luận