Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 404: Phu khuân vác

Bên ngoài phía nam của Lâm Truy thành có một ngọn núi tên là Cản Mã sơn, tương truyền từng có một tướng quân do thúc ngựa đi quá nhanh, đột tử ở chỗ này. Tên của tướng quân này không ai biết, chỉ lưu truyền lại tên này cho núi. Nghĩ một người có thể hành quân gấp gáp đến mức mệt đến chết ở trên đường, thì hẳn không phải là danh tướng.
Không biết tại sao, sau đó ngọn núi này dần biến thành nghĩa trang, rất nhiều mộ phần được dời đến nơi này.
Chắc vì có lời đồn rằng yên nghỉ nơi này sẽ được vị tướng quân kia bảo vệ, nên không phải là ai cũng được chôn ở đây, nơi này được coi là một nơi chôn cất tốt.
Vì đây là nơi được lựa chọn làm nơi an giấc ngàn thu từ năm trăm năm trước của gia môn Hứa Phóng, Hứa Tượng Càn đem chôn người ta ở nơi này.
Nếu không làm gì có chuyện Lâm Truy đông dân.
Ra khỏi thành, không đến mức phải chen nhau mà đi, nhưng số người đi chơi, đi hành thương vân vân trên quan đạo vẫn rất là không ít.
Đi mãi chừng nửa nén hương, người đi đường mới trở nên thưa hơn.
Khương Vọng dừng lại: "Các ngươi đi trước, ta sẽ tới sau."
Hứa Tượng Càn không hỏi tại sao, chỉ đáp ừ, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Khương Vọng xách kiếm xoay người, mục tiêu nhắm thẳng vào một người phu khuân vác.
Người phu khuân vác này gánh một gánh đá, còn thật sự hơi nhích sang bên nhường đường. Khương Vọng đi theo lướt ngang hai bước. Y mới ngẩng đầu lên, dùng khẩu âm Lâm Truy chính gốc nói: "Vị công tử này, ta không nhích nữa, mời ngài đi trước."
Trên trán có chút mồ hôi, nụ cười rất là thật thà, chất phác.
"Ta sợ ngươi không theo kịp." Khương Vọng đáp.
"Ngài nói gì cơ? Ta đi theo ngài làm gì? Ta phải gánh đá tới đầu đường phía trước, không có cùng đường với ngài."
Phu khuân vác này, nhìn gương mặt, chừng ba mươi bốn mươi tuổi. Nhưng nếu xóa cái lớp vàng khè, và mới râu lộn xộn trên mặt, ít nhất sẽ trẻ ra hơn mười tuổi.
Khương Vọng nhìn y chằm chằm: "Sao ngươi biết ngươi với ta không cùng đường, sao ngươi biết... ta muốn đi đâu?"
Phu khuân vác sững ra, phản ứng rất nhanh: "Ngươi đi theo quan tài kia, đương nhiên là tới núi Cản Mã rồi, cần gì mà phải nghĩ nhiều."
Khương Vọng rũ mắt nhìn xuống, tỏ ý y hãy nhìn bàn chân mình: "Đôi giày này của ngươi, ta đã nhìn thấy mười mấy lần. Sao hả, không nỡ thay đôi khác?"
Phu khuân vác lúc này mới biết vấn đề nằm ở chỗ nào, y không ngờ người chuẩn bị trang phục và đạo cụ cho mình lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Nhưng lúc này không phải lúc để tính toán chuyện đó.
Gặp phiền rồi.
Trong lòng y dâng lên suy nghĩ đó.
Không nói hai lời, ném luôn cái thúng trong tay, vung đòn gánh kèm theo hai gánh vật liệu đá, đập thẳng lên người Khương Vọng.
Rầm!
Tiếng nổ vang phát ra ở khoảng cách ngắn, đủ thấy lực đạo mạnh cỡ nào.
Khương Vọng rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên một cái, đòn gánh bị cắt ra làm hai khúc, vật liệu đá văng qua hai bên, cứ như tự có ý thức, lượn vòng qua người Khương Vọng bay đi.
Kiếm của Khương Vọng hướng thẳng về phía trước, mũi kiếm nhắm thẳng vào nơi yếu hại của phu khuân vác.
Bốp!
Phu khuân vác khép hai bàn tay vào nhau, dùng tay trần kẹp lấy lưỡi kiếm, sau đó dùng sức kéo nó sang bên, đồng thời hung mãnh đá một cái hết sức.
Khương Vọng không cho y cơ hội, khẽ vặn thân kiếm, kiếm khí mãnh liệt nổ tung.
Để bảo vệ hai tay, phu khuân vác đành phải buông kiếm ra, lùi lại.
Khương Vọng được thế chém xiên xuống, khiến y không kịp thu hồi chân. Một luồng binh sát từ đùi bắn ra, bao lấy đôi chân của phu khuân vác, đồng thời chân giơ lên, như muốn cứng đối cứng.
Chiến pháp dứt khoát, ác liệt, quả nhiên là tu sĩ trong quân.
Khương Vọng đã đoán ra, kiếm thế hất ngược về, vạch về phía cổ họng của đối thủ.
Mắt phu khuân vác lóe sáng, đưa tay trái lên chắn trước cổ, mũi chân không chậm chút nào, xỉa thẳng vào ngực Khương Vọng.
Dáng vẻ ngoan độc, muốn dùng tay đổi mạng.
Khương Vọng nhanh như chớp đưa tay ra, nhấn lên bắp chân y một cái, phóng người lên, ở trên không trung xoay người, quất cho một cước!
Chát!
Roi chân làm không khí nổ tung, quất thẳng vào cánh tay chắn cổ của phu khuân vác, đẩy cánh tay ép vào trong.
Ép nó đập vào má phải, hất cả người y bay đi.
Mọi việc xảy ra cực nhanh, nhanh đến mức không có thời gian để kịp bắt pháp quyết.
Luận về thực lực, người theo dõi mặc đồ phu khuân vác này không hề thua kém thành chủ Gia Thành Tịch Mộ Nam, cũng là thuộc hạng bất phàm trong Đằng Long cảnh.
Nhưng đối với Khương Vọng hiện tại, thực lực này đã thua kém hắn rất xa.
Phu khuân vác bị một chân quất bay, lập tức xoay mình đứng dậy, nhưng Khương Vọng đã lại tới nơi, cách nhau chỉ trong gang tấc.
Đây là một khoảng cách không thể nào né thoát, rất dễ mất mạng.
"Đừng ép ta không thu tay lại được." Khương Vọng nói.
Như một chậu nước lạnh xối xuống đầu, phu khuân vác trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cho dù đây là Lâm Truy, nhưng lỡ tay giết một người không rõ thân phận đi theo dõi mình, cũng không phải là không được.
Chưa kể sau lượt giao phong vừa rồi, sự chênh lệch thực lực đã thể hiện rất rõ ràng.
So với những kẻ ngốc nghếch chẳng biết gì đã cắm đầu chạy đi liều mạng, một đối thủ lý trí luôn làm người ta vui mừng.
Khương Vọng thu kiếm, nhàn nhạt hỏi: "Ai bảo ngươi đi theo dõi ta?"
Phu khuân vác nghiến răng: "Ta không nói được."
"Không phải là không chịu, mà là không được?" Khương Vọng suy nghĩ một chút: "Trong quân, Vương Di Ngô?"
Hắn không nhịn được khẽ cong môi, tự nhiên tóm được đuôi của Vương Di Ngô, quả là thu hoạch ngoài ý muốn: "Dùng quân lệnh để làm việc riêng?"
"Không phải như vậy!" Phu khuân vác phản bác: "Ngươi không phải người Tề, lai lịch lại không rõ, hôm nay trà trộn vào Lâm Truy. Chúng ta có trách nhiệm bảo vệ đô thành, có lý do đi điều tra ngươi."
Quả nhiên Vương Di Ngô không dễ gì để lại đuôi cho nắm. Đây là trong quân tự phát đi điều tra, đúng ra cũng có thể nói là hợp quy trình.
Nhưng vào loại thời điểm này, lại vô lý muốn đi chọc giận kẻ mạnh, không thể nói là có lý được.
"Chưa nói tới việc tước vị Nam tước của ta là được ngự ban. Ngay cả đế quân còn ở Đông Hoa Các gặp mặt ta, công nhận chiến công của ta, mà các ngươi lại dám nghi ngờ ta? Nghi ngờ ánh mắt của đế quân à?"
Khương Vọng lạnh lùng nhìn người kia, chỉ còn thiếu điều viết mấy chữ 'Các ngươi là cái thá gì' lên trên mặt: "Ngươi thuộc quân nào?"
"Chúng ta chỉ đi điều tra thôi... đâu có làm gì đâu."
"Vậy ngươi có biết Vương Di Ngô và Trọng Huyền Tuân có quan hệ thế nào không? Ta với Trọng Huyền Thắng có quan hệ thế nào không? Có biết Trọng Huyền Tuân với Trọng Huyền Thắng đang tranh chức gia chủ không? Sự kịch liệt bên trong đó, liên quan đến bao nhiêu lợi ích không?" Khương Vọng liên tục đặt câu hỏi.
Mặt của phu khuân vác dù đã được tô vàng khè, nhưng lúc này vẫn nhìn ra được bị dao động: "Ta không... Không suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ… chỉ là tuân lệnh làm thôi."
Khương Vọng nhìn y chằm chằm, ngón tay gõ nhẹ lên chuôi kiếm.
Phu khuân vác trầm mặc, chờ hắn quyết định.
Hồi lâu sau, Khương Vọng nói: "Chùi sạch mặt đi, để ta còn nhớ được mặt ngươi."
Với tu vi của người này, dù ở trong quân nào, cũng đều không phải binh sĩ bình thường. Vương Di Ngô phái một người như này đi theo dõi hắn, là rất đáng ngờ, có vẻ không phải chỉ thuần là theo dõi. Nếu Khương Vọng giết người này, thì ngu xuẩn quá.
Bị Khương Vọng ép, phu khuân vác không có cửa để do dự, đưa tay lên chùi mặt.
Dược vật màu vàng bị xóa đi, râu cũng biến mất.
Xuất hiện trước mặt, là một người tướng mạo bình thường, nhưng khí sắc khá là tốt, trẻ trung, chỉ chừng trên dưới hai mươi.
Khương Vọng càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, hỏi: "Chúng ta bây giờ chung đường rồi, đúng chứ?"
Hỏi xong, không nói gì thêm, xoay người đi theo hướng Hứa Tượng Càn, cơ bản là không hề lo người kia thừa cơ hội bỏ chạy.
Vì hai người hiểu, có muốn chạy cũng không thoát được.
Sắc mặt nam tử mặc đồ phu khuân vác biến đổi một hồi, cuối cùng cũng nhấc chân, đi theo Khương Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận