Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 249: "Vi" và "Tiệm"

Người càng nhìn thấy nhiều, thì càng thích chó.
Không phải vì chó thông minh, biết quan tâm.
Mà là bởi vì, chó rất thuần túy!
Đau chính là đau, đói chính là đói, thân thì vẫy đuôi, xa lạ thì sủa to, tránh xa.
Con người không như vậy.
Lòng người cách một cái bụng.
Nhìn không thấu, đoán không ra, nghĩ không thông.
Ba con chó nhỏ tụm lại bú sữa mẹ, một nâu một đen một trắng, màu lông mỗi con đều khác nhau.
Trúc Bích Quỳnh nhìn một hồi, cười: "Muốn tìm ra phụ thân đám này không dễ."
Chắc là đã ăn no, con chó đen và con chó nâu bắt đầu đùa cắn nhau.
Hai con chó nhỏ quậy thành một cục, chó mực rơi xuống hạ phong, kêu ảu ảu không ngừng. Đại khái là muốn chó mẹ quản một chút, nhưng rõ ràng chó mẹ chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi, nhìn ra phía xa.
Con chó trắng ở bên cạnh lao nhao muốn xen vào, nhảy nhảy mấy cái, thấy không ai thèm để ý, thì ủ rũ gục đầu xuống.
Đùa nghịch một hồi, chó nâu đã đè chó mực xuống, lúc này chó mực không kêu nữa.
Đây là phương thức tuyên bố thắng bại của đám chó nhỏ, chó nâu là kẻ chiến thắng, chó đen bày tỏ thần phục.
Khương Vọng nhìn không nhịn được, thò cái chân ra chọc chọc: "Không được ăn hiếp đệ đệ!"
Chó nâu dễ dàng bị hích lật ngửa, tứ chi hướng lên trời, đôi mắt to tròn đầy ngơ ngác. Con chó đen không tim không phổi, vui vẻ dựng dậy, liếm liếm bàn chân.
Con chó mẹ hơi nhỏm dậy, gầm gừ nho nhỏ, uy hiếp Khương Vọng.
Khương Vọng, Trúc Bích Quỳnh và Độc Cô Tiểu bỏ chạy mất dạng.
"Ta tưởng ngươi ghét chó!" Trúc Bích Quỳnh nhìn Khương Vọng, khóe môi cong lên.
Nàng rất thích nhìn cảnh chó mẹ vì bao che con cái mà rượt Khương Vọng chạy khắp nơi, giúp nàng hóa giải rất nhiều cảm giác vất vả và uất ức khi bị sai sử làm việc.
"Ta không có lý do gì ghét chó, chỉ cần nó không ăn thịt người."
Hắn không che giấu sự yêu thích của mình, nhưng trước mặt ranh giới cuối cùng, tất cả sự yêu thích cũng đều phải nhường đường.
Hồ Lão Căn nay đã là Hồ đình trưởng, nhưng lão không đổi sang nhà khác, vẫn ở lại nhà cũ, vẫn ở với nương tử nghe nói rất hung dữ của mình.
Điều này giúp lão càng được bách tính của Thanh Dương trấn thêm tin tưởng.
Thấy Khương Vọng tới cửa, lão vội thúc thê tử pha trà, lấy tay áo lau ghế, mời tu sĩ lão gia ngồi.
Bà nương nhà lão lúc này vô cùng ngoan ngoãn, không nhìn ra hung hãn ở đâu.
"Đã sắp hết tháng rồi, trên trấn có chuyện gì không?" Khương Vọng tùy ý liếc một vòng, cảm thấy hoàn cảnh sống của nhà khá tốt, không thể nói là đơn sơ, thuận miệng hỏi.
"Thật sự cũng có một chuyện, ngạch đang định đến mỏ báo cáo với ngài." Hồ đình trưởng mới nhậm chức vội căng thẳng báo cáo: "Trong trấn, gần đây có chết hai người!"
"Nguyên nhân gì? Ai làm? Cần ta cho Hướng Tiền đi điều tra không?" Khương Vọng ngẩng đầu nhìn Trúc Bích Quỳnh, thuận tiện nói: "Hay là Trúc nữ hiệp cũng được."
"Cái gì mà ‘hay là’?" Trúc Bích Quỳnh nhảy dựng lên: "Bổn cô nương mà ra tay, chả phải nằm trong bàn tay à?"
Tiểu Tiểu nhìn Trúc Bích Quỳnh đầy hâm mộ, hâm mộ nàng có được giá trị khó có người thay thế của mình. Trong thế giới của Tiểu Tiểu, có một hệ thống giá trị vô cùng rõ ràng, quyết định sự qua lại, ảnh hưởng đến đời người của nàng.
"Ta không biết." Hồ Lão Căn đau khổ: "Hai người này, đều là bệnh chết."
"Đại phu nói thế nào?" Trúc Bích Quỳnh rất tự nhiên tiến vào trạng thái phá án. Nhưng vừa mở miệng là lòi ra không chuyên nghiệp.
Thanh Dương trấn làm gì có đại phu cao tay, mấy tên thầy lang kia, chỉ trị được đau đầu nhức mũi tầm xoàng mà thôi. Loại chết vì bệnh như này, hẳn ngay cả phỏng đoán nguyên nhân họ cũng không nhìn ra được.
Khương Vọng lập tức ngồi thẳng dậy, từ nhỏ nhà hắn đã mở tiệm thuốc, rất nhạy cảm với các chứng bệnh.
"Có triệu chứng gì?"
"Nóng sốt, chảy mủ chảy máu..." Hồ Lão Căn vẻ đau lòng: "Đều là thanh niên khỏe mạnh."
"Là người cùng một nhà?"
"Không, một người trấn bắc, một người trấn nam, không quen biết."
Mặc dù không đoán ra được là cái gì, nhưng hai người bệnh có triệu chứng giống nhau như vậy, cho thấy có khả năng bị lây.
Khương Vọng hỏi: "Người đâu?"
"Chôn, chôn rồi."
Trông cậy tiểu lão đầu này miêu tả được bệnh tình chi tiết là chuyện không thực tế.
Khương Vọng hỏi thẳng: "Bọn họ có điểm nào giống nhau không?"
Hồ Lão Căn ngơ ngác: "Giống ở chỗ nào?"
Tiểu Tiểu chen miệng vào: "Dạo gần đây họ đi qua những đâu?"
"A, đi vào thành!"
Đối với người ở đây, vào thành, có nghĩa là đi Gia Thành.
Khương Vọng lập tức đứng dậy: "Ta lập tức tới Gia Thành một chuyến."
Một là phải hiểu rõ bệnh có phải từ Gia Thành truyền tới hay không, hai là, Tịch Tử Sở xuất thân Đông Vương Cốc, giỏi về y đạo, hơn nữa còn là người Tịch gia, cống hiến vì dân chúng Gia Thành là chuyện nên làm.
"Tiểu Tiểu. Ngươi ở lại đây với Hồ Lão Căn, cô lập toàn bộ những người từng tiếp xúc với người chết. Nếu có gì trở ngại, nhờ Trúc tỷ của ngươi giúp ngươi giải quyết."
Làm những công việc cụ thể, Tiểu Tiểu xử lý tốt hơn. Trúc Bích Quỳnh mặc dù là siêu phàm tu sĩ, nhưng về mặt đối nhân xử thế, thua xa không bằng Tiểu Tiểu.
Từ nhỏ từng nghe phụ thân nói tới không ít ca bệnh đáng sợ, cũng đã gặp rất nhiều căn bệnh nặng tới mức làm người ta cửa nát nhà tan, có câu biết được bệnh mạnh như hổ.
Thanh Dương trấn, trong trấn, trong thôn cộng lại mấy chục ngàn dân, đều ở nơi này. Khương Vọng không dám coi thường, lập tức sắp xếp công việc, một mình đi Gia Thành.
Tịch Tử Sở mấy ngày nay mi mắt cứ giật mạnh không ngừng, hồi bố trí hầm mỏ Hồ thị, hắn đã có cảm giác hình như trong nhà có chuyện lừa gạt mình, nhưng phụ thân không nói, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù gì Tịch Mộ Nam mới là người đứng đầu Gia Thành.
Hắn đúng là gia chủ tương lai của Tịch gia, nhưng nếu đòi quyền quyết định bây giờ, chính là chiếm quyền.
Đây cũng là nguyên nhân Liễu sư gia luôn tận lực giữ khoảng cách với hắn.
Trên đường xe người như nước, huyên náo sầm uất.
Tịch gia quản lý Gia Thành không tệ, phàm là người có dã tâm, đều sẽ không cho phép mình chỉ vì cái lợi trước mắt.
Để dân nghỉ, dưỡng danh vọng.
Tịch Tử Sở đồng ý lấy ra khoản lớn để bồi thường, tái bồi đắp quan hệ với Trọng Huyền gia, đều là từ đạo lý này.
Hóa trang mặt mũi, khoác một cái áo khoác thật to, Tịch Tử Sở đi lững thững trong thành.
Với danh tiếng của hắn ở trong thành, nếu không làm vậy, quả thực không thể nào ra cửa.
Thất bại ở hầm mỏ Hồ thị đã đập tỉnh hắn, đánh nát nhừ sự ngạo mạn của hắn.
Hắn nhận ra không chỉ Khương Vọng, mà cả Hồ Thiểu Mạnh xưa nay vẫn luôn bị hắn áp chế, đều chưa chắc thua kém hắn.
Hắn áp chế Hồ Thiểu Mạnh, là mượn thế của Tịch gia, còn Khương Vọng là lấy ‘thế’ của Trọng Huyền gia khoác lên người, thời khắc không rời.
Nhưng so với thất bại trong lần tranh bảo này, thứ làm hắn khó tiếp nhận nhất, vẫn là một câu kia của phụ thân Tịch Mộ Nam: "Ngươi làm ta rất thất vọng."
Người ngoài không biết, nhưng hắn thì nhớ, hắn là lớn lên từ sự phê bình và đả kích.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng được phụ thân khen một câu, mặc dù hắn học tập rất giỏi, khắc khổ tu hành, nghiên cứu y thuật... Cái gì cũng cố gắng tranh giành hạng nhất.
Mặc dù dưới sự kết hợp của gia thế và dược hương, nữ tử đến tuổi cập kê của Gia Thành đều đổ xô vào hắn, càng khỏi bàn thuộc hạ của những tộc nhân kia nịnh nọt như nước thủy triều.
Nhưng không được phụ thân cho phép, trong lòng vẫn luôn cảm thấy mất mát.
Hôm nay hắn đã là Đằng Long cảnh, có tự tin trong vòng năm năm sẽ vượt qua phụ thân, thành tựu Nội Phủ. Có lẽ đến lúc đó, mới có thể khiến phụ thân hài lòng!
"Ngươi làm ta rất thất vọng."
Những lời này không ngừng lượn quanh bên tai.
Như một cây đinh, ghim chặt tất cả sự kiêu ngạo và bay bổng của hắn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận