Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1931: Tân Vinh Doanh (1)

"Bảo Bá Chiêu ngược lại là rất dễ nói chuyện."
Bên trong phủ khố Đại Thành, Khương Vọng quét dọn các loại đạo thuật, một mạch sao chép cho Đài Diễn đạo, một bên nói chuyện với Trọng Huyền Thắng.
“Phía bắc Đại thành, bọn họ không đến, vẫn còn nhiều người đến. Phía nam Đại thành, chúng ta không đến thì không ai có thể đến.” Trọng Huyền Thắng nói giọng tùy ý:
“Lúc nói dóc, ai cũng có thể nói ra một hai câu đạo lý. Nhưng sự thật như thế nào, người sáng suốt đều hiểu rõ.”
Hắn ta cười:
“Hơn nữa ta đã rất hiền hậu rồi, chia cho bọn họ một phần chiến công lớn.”
“Chẳng lẽ không phải dựa vào quan hệ với Tạ Bảo Thụ, nắm giữ thế chủ đạo tấn công tây lộ phủ Phụng Lễ sao?” Khương Vọng đột nhiên hỏi. Trọng Huyền Thắng khen một tiếng, sau đó nói:
“Người không hiểu đánh giặc, có thể ra chiến trường. Người chỉ hiểu đánh giặc, nhất định không muốn ra chiến trường. Đây là… lời mà ông nội ta nói.” Hắn ta cười khó hiểu. Sau đó nói:
“Ngươi có thể nghĩ đến những thứ này, thì đã có thể làm một tướng quân đủ tư cách rồi. Chỉ là phần quan trọng hơn, ngươi vẫn chưa nói đến. Chiến tranh chưa bao giờ chỉ là chiến tranh. Đúng vậy, chúng ta cực khổ quấy động ở hậu phương địch, liều chết liều sống, tạo ra chiến công rất lớn. Nhưng cơ sở của một loạt chiến công này là gì? Chính là Tạ soái ở chính diện chiến trường áp chế Hạ quân. Là ba mươi vạn đại quân của chúng ta, chèn ép thành địch mà đánh. Ép tới mức Hạ quân không dám tấn công, chỉ dám cố thủ. Đánh cho chủ lực của bọn họ liên tiếp bại lui, không thể dời lực chú ý. Cho nên ba ngàn người chúng ta mới có thể tung hoành ngang dọc. Một cuộc đại chiến đánh xuống, từ trên xuống dưới mấy chục vạn người, mỗi người đều đang liều mạng. Cuối cùng nếu chỉ có một doanh của chúng ta tùy ý cướp công to…
Chúng ta sẽ không tiến xa được. Đánh tới sau này, ngươi sẽ phát hiện, binh mã của ngươi sẽ ngày càng ít, tiếp viện của ngươi sẽ càng lúc càng khó khăn, không gian chiến lược sẽ càng lúc càng hẹp, khắp nơi đều khó khăn, khắp nơi đều không thuận lợi… Thứ gọi là ‘vận mệnh anh hùng không tự do’! Đâu ra nhiều vận mệnh như thế chứ? Mất phần lớn chính là lòng người.” Khương Vọng như có điều suy nghĩ:
“Cho nên ngươi muốn kéo theo Bảo Bá Chiêu và Tạ Bảo Thụ sao?”
“Bảo Bá Chiêu, trưởng tử Sóc Phương bá, Sóc Phương bá kế nhiệm chắc như ván đã đóng thuyền. Tạ Bảo Thụ, cháu ruột thống soái đông tuyến Tề quân, thương hắn ta như con ruột, lúc đầu chúng ta và hắn ta ồn ào mâu thuẫn, Tạ soái còn tự mình đến hòa giải mà…
Trọng Huyền Thắng cười ha ha hai tiếng:
“Hai người tốt đó!”
“Quả thực cũng không xấu.” Khương Vọng cười theo. Lúc này, Thập Tứ liền an tĩnh đứng ở cửa, mặt hướng ra ngoài. Bên tai nghe hai người họ nói chuyện phiếm, cũng không biết là đang tu hành, hay là đang ngẩn người. Bất kể ở nơi nào, nàng ấy cũng có sự yên bình của mình. Khương Vọng lục lọi một trận, lại hỏi:
“Đúng rồi, Trọng Huyền Tuân đâu? Không phải ngươi nói y sẽ đến Đại thành sao?”
“Đúng vậy, vốn là chuẩn bị cho y thêm chút trọng trách. Ta còn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ thay y.” Trọng Huyền Thắng thở dài, có chút sầu lo nói:
“Y đã không đến Đại thành, vậy chắc chắn là đang giữ sức đi làm chuyện lớn long trời lở đất gì đó rồi, nói đơn giản chính là nổi điên rồi.”
“Có thể là chuyện lớn gì?” Khương Vọng tò mò hỏi. "Ai biết được? Đánh lén Quý Ấp? Tập kích quấy rối Bình Lâm? Khiêu chiến Ngu Lễ Dương? Nghĩ quấn sau xô ra phòng tuyến sơ hở của thành Đồng Ương?" Trọng Huyền Thắng cúi đầu tiếp tục lục ra xem xét đạo thuật. Một bên thuận miệng thở dài:
"Ài, đều oán ta quá ưu tú, cho y áp lực quá lớn a! Đương nhiên, ngươi Khương tước gia cũng là có công lao." Đảo đảo, bỗng nhiên dừng lại. Phịch một tiếng, khép lại bộ sách đang lật trong tay.
“Đại Nghiệp!” Hắn ta cực kỳ khẳng định nói.
"Đại Nghiệp? Cái này... Không thể nào? Y coi như đi, có thể làm cái gì?" Khương Vọng lại thế nào không thông quân sự, đến tham dự cuộc chiến phạt Hạ, cũng đại khái hiểu rõ Hạ quốc. Biết phủ Đại Nghiệp là địa phương nào. Mọi người mắng một người, ác độc nhất mà nói, bình thường chính là "Đào mộ tổ tiên nhà ngươi". Phủ Đại Nghiệp căn bản có thể coi là nơi chôn cất hoàng thất Đại Hạ. Tầm quan trọng của nó không cần nói cũng hiểu. Quan viên phủ Đại Nghiệp, cũng có cấp bậc cao hơn so với các phủ khác. Ngoại trừ phủ quân, còn có thêm quân giữ lăng mà bình thường có thay đổi hoàng vị cũng sẽ không xuất động. Lúc trước Hạ Tương đế chiến tử, sau khi chiến tranh kết thúc được hạ táng, có không biết có bao nhiêu sĩ tốt tình nguyện đi thủ lăng cho ông ta. Đó là những chiến sĩ sống sót sau trận đại chiến Tề - Hạ, có thể hiểu có tố chất như thế nào… "Đúng vậy a, không có khả năng." Trọng Huyền Thắng tiếng a! nói:
"Thế nhưng tại bên trong hết thảy lựa chọn không thể nào lựa chọn, đây là có khả năng nhất..."
"Ngươi bắt đầu lo lắng rồi?"
Hiếm khi nhìn thấy mập mạp này có thời điểm tính sai, Khương Vọng nhịn không được trêu chọc.
“Có gì mà lo lắng!”
Trọng Huyền Thắng cười nhạo:
“Ta có thể không chú ý tới Đại Nghiệp này sao? Không chọn nơi đó, đương nhiên là bởi không có khả năng thành công! Với hai người trí dũng song toàn như chúng ta, cơ hội thành công cũng rất xa với. Trọng Huyền Tuân đó sao có thể là ngoại lệ?” Khương Vọng nghĩ thầm, ta đúng là trí dũng song toàn, nhưng mà dũng của ngươi sợ rằng còn kém một chút. Nhưng Trọng Huyền Thắng lúc này lại lẩm bẩm nói:
“Khả năng duy nhất thoát khỏi tính toán của ta, chính là sức mạnh cá nhân của y… Mọi thứ ta đều mạnh hơn y, chỉ là trên phương diện đánh nhau này, quả thật ta không dã man bằng y.”
Hắn ta vừa nói, vừa nhìn về phía Khương Vọng:
“Vọng ca nhi, ngươi nói, sau khi y Thần Lâm, mạnh như thế nào?”
Đây đã là lần thứ hai Trọng Huyền Thắng theo Khương Vọng xác nhận thực lực của Trọng Huyền Tuân. Lấy trí tuệ Trọng Huyền Thắng, cơ hồ là chuyện không thể tưởng tượng. Chỉ có thể nói, chuyện cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân này, quả thật là chấp niệm rất sâu của hắn ta. Người trí tuệ vĩnh viễn chỉ có thể khuyên nhủ người khác, chứ khó phá “ta chấp”. Cho nên tu sĩ phật môn mới coi “vô chấp” là cảnh giới đại viên mãn. Suy nghĩ một chút, hắn ta lại hỏi:
“Nếu như ngươi Thần Lâm, thì mạnh bao nhiêu?”
Khương Vọng lần này rất chân thành nói:
“Đối mặt y Ngoại Lâu cảnh, đánh lôi đài ta chỉ sợ hiện tại cũng khó mà thắng y, chia ba bảy đi. Quyết phân sinh tử mà nói, ai sống ai chết cũng có thể. Đối mặt y Thần Lâm cảnh, ta không có một cơ hội nhỏ nhoi nào, lúc đó y tán đi thần thông nhưng kiếm thế của ta không cách nào bắt giữ y… Y Thần Lâm đến tột cùng mạnh bao nhiêu, ta cũng không thể cân nhắc.”
Trọng Huyền Thắng hiểu rất rõ Khương Vọng, biết hắn đánh giá là rất đáng tin. Người này sẽ không gièm pha đối thủ, cũng xưa nay sẽ không tự coi nhẹ mình. Nhưng không thể cân nhắc bốn chữ này... Cũng thật là làm hắn khó mà làm ra phán đoán chuẩn xác. Điều này liên quan đến khả năng Trọng Huyền Tuân đi phủ Đại Nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận