Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 130: Chỉ Xích Thiên Nhai

Ngoài phòng ngủ, ánh mặt trời sáng ngời.
Vương Trường Cát đi qua cánh cửa phòng đã gãy, đi ra sân.
Đi qua thi thể Tiếu Quất.
Tiểu Quất có một đôi mắt nâu, lúc này đang mở to không nhúc nhích nhìn lên bầu trời.
Đẩy cửa sân, rời khỏi tiểu viện.
Đã từ rất lâu hắn không rời khỏi tiểu viện vào thời điểm ban ngày có đông người như này, vì càng nhiều người, cái thế giới này càng làm hắn khó chịu. Bây giờ vẫn không có gì khác.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên sắc trời rực rỡ, hơi nheo mắt.
"Xấu hổ mất mặt!"
Một lão nhân cao to vừa lúc đi tới, từ trên cao che bóng xuống người hắn, hỏi: "Trường Tường ở trong viện ngươi phải không?"
Đương nhiên hắn nhớ, người này tên Vương Liên Sơn, là tộc trưởng Vương thị thế hệ này, phụ thân của hắn.
Vương Trường Cát nhìn lão nhân, không đáp.
"Phế vật! Ta đang hỏi ngươi đó!" Lão nhân cảm thấy uy nghiêm bị khiêu khích, đưa tay lên định tát tới.
Nhưng bàn tay mới vừa nâng lên.
Bàn tay của Vương Trường Cát, đã áp lên thiên linh cái của ông.
Vương Liên Sơn đứng sững, tóc, máu, thịt như một loại chất đặc, từ trên người "chảy" xuống, thành một bãi dưới chân. Một lão nhân cao to, một tu giả Chu Thiên cảnh, trong nháy mắt chỉ còn lại bộ xương.
Rắc, rắc!
Bộ xương cũng vỡ vụn.
Có người từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng sợ kêu to: "Tộc trưởng chết rồi! Tộc trưởng chết rồi! Vương Trường Cát giết tộc trưởng rồi!"
"Cái gì?"
"Sao có thể?"
"Khốn kiếp! Tộc vệ đâu?"
"Mời các cung phụng tới đi!"
Sự yên bình trong Vương thị tộc bị phá vỡ, hoàn toàn chìm vào hỗn loạn và kinh hoàng.
Có người cầm vũ khí lên, từ từ tiến về phía Vương Trường Cát.
Cũng có người tức giận, một mình xách gậy xông tới chỗ Vương Trường Cát.
Cái thế giới này rất là ồn ào, rất là lộn xộn.
Vương Trường Cát nhìn chăm chú mọi việc đang xảy ra trước mặt, vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhấc bước, tiến lên nghênh đón, ngược hướng với dòng người.
Hắn lên tiếng, giọng không chút cảm xúc, cũng không quan tâm người ta có nghe thấy hay không.
"Để ta mang công bằng tới cho các ngươi."
Năm mười bốn lịch Vĩnh Thái, Thanh Hà quận Phong Lâm thành, một trong ba họ lớn - Vương thị, bị diệt tộc.
Phong Lâm thành ở phía đông nam Trang Quốc.
Tân An coi như đô thành, trung tâm Trang Quốc, nổi tiếng cả nước.
Gần như ngay khi tu sĩ trên đỉnh Phi Lai hoành kiếm tự vẫn, trong mật thất nào đó thuộc trụ sở chính của Tập Hình Ti trong thành Tân An, một cây nến đang cháy không gió tự tắt. Đây là vật được dùng đại diện cho mệnh hồn của túc chủ.
Túc chủ bỏ mình, hồn hỏa liền tắt.
Tu sĩ trực nơi này lập tức đứng dậy, bắt pháp quyết mở trận ấn, nhìn vào gương đồng đối ứng với vị trí của hồn hỏa.
Mặt kính chập chờn một hồi, nhưng đến cuối vẫn không hiện ảnh.
Tu sĩ kia không chút do dự, sau khi thử liên lạc từ xa với đỉnh Phi Lai không thành, lập tức quay lại, lấy chùy gõ vào cái chuông nhỏ treo ở giữa mật thất!
Đương!
Tiếng chuông vang vọng, tin tức lập tức được truyền tới điện tế, nhưng âm thanh lại không hề bị truyền ra khỏi mật thất!
Đỉnh Phi Lai gặp tập kích!
Trong điện tế lúc này đang tiến hành lễ tế Trang Quốc Thái Tổ.
Quốc vương Trang Cao Tiện mấy năm nay đều bế cung tu luyện, đã lâu không quan tâm chuyện bên ngoài.
Người chủ trì cúng tế là Tướng Quốc Đỗ Như Hối, một lão nhân đã hơn trăm tuổi.
Gương mặt đã già, nhưng tóc lại một màu đen nhánh.
Nhận được tin, ngay cả tế phục cũng không kịp cởi, chỉ tiện tay gỡ lễ quan ra, bước một bước, núi sông thoắt chuyển, đã đi ra hơn ngàn dặm!
Chỗ ông vừa đứng, trừ không gian dao động nhè nhẹ, thì không còn gì khác.
Đây chính là thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai!
Cảnh tương tự đã gặp rất nhiều lần, nhưng quan viên dự lễ vẫn thấy kích động trong lòng. Chỉ vì ngại đang ở trong cúng tế, nên không dám lên tiếng.
Đây chính là định hải thần châm của Trang Quốc đó!
Từ ngày Tướng Quốc Đỗ Như Hối cầm quyền tới nay, nhờ vào thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai hiếm có, chớp nhoáng lướt khắp đông nam tây bắc, một mình quét ngang thiên hạ tứ phương, bên trong trấn trụ biên giới không yên, bên ngoài không ai dám ăn hiếp.
Gần như là cây cột trụ tinh thần của quân dân Trang Quốc.
Đã không nhớ nổi có bao nhiêu lần, chuyện đang tiến hành được một nửa, thì Đỗ Như Hối thoát thân rời khỏi.
Chẳng có nguyên nhân nào khác, chỉ là Trang Quốc quá yếu, quá cần ông!
Đỗ Như Hối rời khỏi, tự có quan viên Lễ bộ tiến lên, nâng lễ quan, tiếp tục việc cúng tế chưa xong.
Đại sự quốc gia, gồm cúng tế và quân sự.
Chấp chưởng cúng tế là Tướng Quốc có việc rời sân, nhưng việc cúng tế thì không thể dừng lại.
...
Đỗ Như Hối bước ra một bước, nhưng không xuất hiện trên đỉnh Phi Lai.
Bởi vì đã có một luồng sức mạnh cường đại rung động không gian, chặn đường đi của ông, khiến ông phải dừng lại bên ngoài đỉnh Phi Lai!
Cảnh chém giết trên núi đã hiện ra rõ rệt trong tầm mắt, nhưng ông lại không thể tiến tới thêm bước nào.
Đỗ Như Hối ngước mắt, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một cánh cổng bằng đá như có như không, nhận ra đó là hư ảnh quỷ môn quan.
Chỉ có quỷ môn quan có khả năng quán thông âm dương hai giới, mới đủ sức khóa chặt không gian nơi này, hạn chế Chỉ Xích Thiên Nhai của ông.
Đây là phục kích đã có dự mưu sẵn!
Đỉnh Thụ Bút đã tan, đỉnh Ngọc Hành đã ngã, đỉnh Phi Lai là nơi duy nhất ông còn cứu được. Nó đang trong tình thế khẩn cấp, cũng có lẽ đã sắp tiêu rồi.
Từ hướng tây bắc, khói đen đột ngột xuất hiện, ngưng tụ thành một con cự quỷ cầm đao.
Hống! Hống!
Gào thét không ngừng.
Đông nam, đông bắc, tây nam, bắc, nam, tây, đông, mọi phương vị, đều có một con quỷ vật to lớn hiện hình. Hoặc giương nanh múa vuốt, hoặc xiềng xích quấn thân, hung hãn, mạnh mẽ, cùng hỗ trợ cho hư ảnh quỷ môn quan trên bầu trời.
Khiến cánh cổng trong thần thoại kia, như thành thực chất.
Càn quỷ, khảm quỷ, cấn quỷ, chấn quỷ, tốn quỷ, ly quỷ, khôn quỷ, đoài quỷ, Bát Quỷ Tỏa Long Trận!
Đỗ Như Hối bị rơi vào trận, không kinh không hoảng, chỉ ở giữa không trung cúi đầu nhìn xuống dưới chân, cau mày hỏi: "Âu Dương Lão quỷ! Chẳng lẽ Lăng Tiêu Các cũng liên quan đến chuyện này? Diệp Lăng Tiêu không hề đả thương ngươi, mà cùng ngươi diễn một tuồng kịch ư?"
Không đợi đối phương trả lời, ông nói tiếp: "Không thể nào. Trò lừa bịp như vậy không thể lừa ta được. Diệp Lăng Tiêu cũng không có khả năng vì hợp tác với ngươi mà phá quan trước thời hạn, ngươi không trả nổi thứ tương xứng!"
"Mấy chục năm không gặp, tiểu oa nhà ngươi vẫn tự tin như vậy!"
Khói đen cuồn cuộn không ngớt, cứ như từ sâu trong lòng đất toát ra, tụ thành một đầu khô lâu to lớn dưới chân Đỗ Như Hối.
Đầu khô lâu bằng khói đen há ra đóng vào, cười cạp cạp quái dị: "Đúng là lừa ngươi không dễ, nên lão phu với Diệp Lăng Tiêu là giao thủ thật sự, ta bị thương nặng cũng là thật sự! Có điều, trước khi lão phu lên đường đã dùng tượng gỗ thế thân, nên thương thế đều do thế thân lãnh cả. Nếu không tiểu nhi họ Diệp có mạnh hơn nữa, cũng làm gì có khả năng đả thương ta!"
"Thì ra là bảo vật trong truyền thuyết tượng gỗ thế thân." Đỗ Như Hối không để ý mình bị gọi là tiểu oa, vì bàn về tuổi tác, đối phương đúng là lớn hơn ông mấy vòng, gật gù: "Khó trách như vậy."
"Ngươi có nội ứng trong bổn giáo, tưởng lão phu không biết ư? Tượng gỗ thế thân tuy trân quý, nhưng vừa phá được Diệp Lăng Tiêu bế quan, kéo dài bước chân phá cảnh của hắn, vừa khiến được ngươi buông lỏng cảnh giác, có bỏ cái gì cũng đáng giá!" Bạch Cốt Đạo Đại trưởng lão Âu Dương Liệt cười không dứt, vẻ cực kì đắc ý: "Cũng coi như để đám tiểu nhi các ngươi được hiểu biết thủ đoạn của lão phu!"
Lão đúng là có tư cách để đắc ý. Quét mắt khắp các nước, Diệp Lăng Tiêu chính là nhân vật thiên kiêu, mà Đỗ Như Hối thì xưa nay nổi danh mưu kế sâu xa, trí tuệ lẫn năng lực đều mạnh mẽ, trước giờ chỉ có họ khiến người ta thua thiệt, giờ có thể khiến cả hai cùng thua thiệt, hình như cũng mới chỉ có lần này của Âu Dương Liệt.
Đỉnh Phi Lai đã sắp tiêu, mình cũng bị người ta nhốt vào trong trận, tạo điều kiện cho người ta thừa cơ hội. Cả ba tòa sơn thành, và cả thế cục của Thanh Hà quận đều tràn ngập nguy cơ, có khi còn ảnh hưởng đến toàn bộ Trang Quốc.
Đỗ Như Hối lại chỉ cười khẽ.
"Diệp Lăng Tiêu đã không hợp tác với ngươi, ta có gì mà phải sợ? Chỉ bằng một bộ xương khô già nằm trong mộ nhà ngươi, dù có hư ảnh quỷ môn quan, lại thêm Bát Quỷ Tỏa Long Trận, cũng làm khó dễ được ta sao?"
"Cáp cáp cáp cáp." Âu Dương Liệt cũng cười: "Lão phu đâu cần giết ngươi. Ngươi nhìn đỉnh Phi Lai một cái xem, có giữ nổi không?!"
Đỗ Như Hối ngưng cười: "Ta không tin ngươi bỏ ra nhiều như vậy, chỉ vì một đỉnh Phi Lai."
Khô lâu khói đen khổng lồ cười cạp cạp: "Vậy ngươi đoán thử coi, lão phu là vì cái gì?"
"Không phải đoán." Đỗ Như Hối nhàn nhạt trả lời, dang tay ra, mái tóc đen bay loạn: "Ta tới hỏi ngươi!"
Ánh sáng lóe lên, tám quỷ cùng đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận