Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2204: Hãy cho Khương An An ta chút mặt mũi (1)

Cốc cốc.
Cửa phòng được lễ phép gõ vang.
Tiếp theo là một giọng trẻ con thận trọng như đang ăn trộm:
"Thanh Vũ tỷ tỷ, người có ở đây không?"
Binh binh bang bang, trong phòng loạn vang một trận.
Rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Kẹt !
Cửa phòng mở ra.
Diệp Thanh Vũ đứng bên cửa, khí chất không vướng khói lửa nhân gian, cười cực dịu dàng:
"Sao ngươi biết ta ở đây?"
Ánh mắt của nàng là suối trong núi, hàng mày nhỏ của nàng là trăng trên trời.
Nụ cười này, chính là ánh trăng trôi giữa núi rừng.
Trong veo động lòng người.
Khương An An sớm đã nhìn quen cảnh đẹp này, nhìn trái nhìn phải, cười gian xảo:
"Vừa mới gặp Diệp bá bá, ông ấy nói trong phòng có trộm, bảo Khương tiểu hiệp tới bắt người về... Muội biết ngay là tỷ!"
Mặt Diệp Thanh Vũ đỏ lên, có chút xấu hổ, lại có chút tức giận.
Lão Diệp này! Bản cô nương chỉ đến tìm tí thông tin về Bạch Cốt Đạo, vội quá quên báo một tiếng thôi, sao lại gọi nàng là "tặc"?
Bí lâu của các chủ, các chủ tới được, thiếu các chủ lại không tới được?
Không dấu vết cất mớ tình báo đã cuộn xong vào hộp trữ vật, nghiêm túc nhìn An An:
"Tỷ tỷ tới đây tìm sách đọc, trùng hợp quá, muội cũng vậy à?"
Vừa nói, vừa xoay người giới thiệu:
"Nơi này có rất nhiều y kinh, ghi chép các huyệt vị kinh mạch, các loại dược tính phối trộn. Có rất nhiều sử học kinh điển, là kiểu một chữ có thể diễn giải thành mười mấy chữ để đọc... Đều có thú vị!"
Khương An An chợt cảm thấy đau răng, cảm giác chắc mình bị ăn quá nhiều đường.
Ôm quai hàm kêu:
"Ui da!"
"Sao vậy?"
Diệp Thanh Vũ vội ngồi xuống, hỏi.
Khương An An chớp đôi mắt to ngập nước, giọng đáng thương:
"Hình như muội đau răng."
Ca ca từng từng bảo không nên nói dối.
Nhưng mình chỉ nói là "hình như" thôi.
"A !"
Diệp Thanh Vũ làm mẫu há miệng, ra hiệu:
"Để tỷ tỷ nhìn xem."
Khương An An vùi đầu vào lòng nàng:
"Tỷ tỷ ôm một cái."
Vẻ nghiêm túc trên mặt Diệp Thanh Vũ lập tức tan biến, vuốt ve tóc của tiểu nha đầu:
"Đã bảo ngươi đừng ăn nhiều kẹo rồi, giờ vui chưa?"
Khương An An cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, mới buồn bực nói:
"Muội đâu có ăn nhiều đâu, răng của Xuẩn Hôi cũng bị sâu ! ".
Diệp Thanh Vũ nói:
"Tại nó ngốc mà, nên mới có tên Xuẩn. Ngươi ngốc hả?"
Khương An An ngẫm nghĩ cái lý do này, lẩm bẩm lầm bầm.
"Đúng rồi."
Khương An An chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên:
"Thanh Vũ tỷ tỷ, ở đây chúng ta có tà giáo không?"
"Ặc, có lẽ là không."
Diệp Thanh Vũ dừng một chút:
"Sao hỏi vậy?"
Khương An An lấy bảo bối Tùng Thử hạp của mình ra, lấy ra một tờ cáo thị:
"Muội nhìn thấy rất nhiều chỗ dán cái này."
Trong tay nàng cầm một tờ Tà Giáo Sưu Sát Lệnh, bên trong ghi phần thưởng kếch xù nhằm vào Vô Sinh Giáo.
Vô Sinh giáo là tà giáo được Tam Hình Cung và Đài Kính Thế công nhận, chuyện tiêu diệt Vô Sinh, các nước trong thiên hạ đều hưởng ứng, Vân Quốc là quốc gia trung lập, có ủng hộ chuyện này cũng là chuyện hợp lý.
Vân Quốc từ trước nay giàu có đông đúc, treo giải thưởng nhiều hơn các quốc gia khác cũng là chuyện hợp logic.
Chuyện Vân Quốc bỏ tiền nhờ các thương nghiệp hữu hảo ở các nước hỗ trợ bao vây tiễu trừ Tà giáo... thì lại càng dễ hiểu. Nếu thiên hạ không được yên, thông thương không gặp khó khăn sao?
"Muội biết Tà giáo là cái gì không?"
Diệp Thanh Vũ hỏi.
"Là một đám người rất đáng ghét, rất rất đáng ghét."
Khương An An đáp:
"Ca ca muội rất không thích, loại mà chỉ cần nghe tên đã tức giận."
"Vậy ca ca của ngươi có nói, vì sao người của Tà giáo lại đáng ghét như vậy không?"
Diệp Thanh Vũ lại hỏi.
Khương An An ngẫm nghĩ, mờ mịt lắc đầu:
"Hình như không có."
"Biết bọn họ đáng ghét là được rồi."
Diệp Thanh Vũ hỏi sang chuyện khác:
"Ca ca của muội có nói khi nào đến thăm muội không?"
"Huynh ấy nói đang bận làm việc lớn, làm xong sẽ đến gặp ta!"
Nói đến đề tài này, Khương An An lập tức trở nên phấn khởi, kiêu ngạo dang hai tay ra, biểu thị rất nhiều:
"Sẽ mang cho muội rất nhiều quà!"
Diệp Thanh Vũ gật đầu, rút tờ Sưu Sát Lệnh trong tay tiểu An An, nét mặt trở nên nghiêm túc:
"Ngươi lén ra ngoài chơi phải không?"
Chết mồ!
Khương An An thầm nghĩ: không ổn.
Trong sách nói không sai, sự dịu dàng quả là mộ anh hùng.
A Sửu đã nhiều lần dặn phải giữ bí mật, sao Khương tiểu hiệp mình lại không cẩn thận để lộ vậy chứ!
"Ai, không phải ta đòi ra ngoài chơi đâu..."
Cánh tay rũ xuống, hàng mày cũng rũ xuống, thở dài:
"A Sửu bắt ta đi!"
Nhưng lần này Diệp Thanh Vũ không bị vẻ đáng thương của nàng thuyết phục, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng:
"Đi, để ta đi hỏi lão xem, sao suốt ngày chỉ biết mang ngươi đi chơi!"
Đang trong thời kỳ mấu chốt Khương Vọng săn giết Trương Lâm Xuyên, nàng chắc chắn sẽ không cho phép Khương An An chạy lung tung.
Tuy Trương Lâm Xuyên chưa chắc biết Khương An An ở Lăng Tiêu Các, cũng chưa chắc dám tới nơi này, nhưng Khương Vọng để Khương An An ở Vân Quốc chính là vì hắn yên tâm nơi này nhất. Nàng sẽ không bao giờ lấy an toàn của Khương An An ra đánh cược.
Lần này nhất định phải cấm túc Khương An An, tiện thể cấm cả A Sửu ở ngoài Lăng Tiêu bí địa. Quyết không cho phép hai người họ xuất hiện ở bên ngoài.
Bị Thanh Vũ tỷ tỷ đằng đằng sát khí dẫn đi, Khương An An luống cuống:
"À thì... coi chừng A Sửu đang ngủ trưa!"
"Lão còn ngủ được?"
"Hay là thôi đi, tỷ tỷ nể mặt Khương An An ta đi. Mọi người còn phải gặp nhau hoài mà, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chút chuyện nhỏ này..."
"Ngươi học mấy câu linh tinh này ở đâu? Phải Mạc Lương không? Ta tìm hắn tính sổ luôn!"
"Ối, chân ta tê quá."
"Ta mang ngươi bay qua."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta nhớ ra rồi, Phương sư huynh gọi ta đi câu cá, hay để ta đi..."
"Tuổi ngươi mà câu cá gì! Ngươi đừng câu nữa, Tạ Thụy Hiên cũng khỏi cần câu, phạt hắn đóng cửa hối lỗi hai mươi ngày rồi tính!"
"Đúng rồi, hôm nay ta còn chưa viết chữ xong."
"Không vội, ngày mai bù. Bù thêm mấy phần nữa."
"Thanh Vũ tỷ tỷ, chúng ta đi hung dữ như vậy, có phải không lịch sự lắm không..."
Khương An An không cãi nổi, òa ra khóc.
Đang bay trên trời, Khương Vọng không ngừng suy nghĩ.
"Thay đổi thân phận, mượn thân phận người khác để ra tay, không có khả năng không để lại sơ hở, trừ phi là người trong ruột. Hắn đã có lòng tin dựa vào con thuyền của Tề quốc, qua mặt được nhiều cường giả tuyệt đỉnh của Tề quốc như vậy, hẳn cũng là người ở trong đó.
Người có bảy phách, mỗi phách đều có tên riêng. Phách thứ nhất tên Thi Cẩu, phách thứ hai tên Phục Thất, phách thứ ba tên Tước Âm, phách thứ tư tên Thôn Tặc, phách thứ năm tên Phi Độc, phách thứ sáu tên Trừ Uế, phách thứ bảy tên Xú Phế... Ngươi nói cái môn thần thông loại mệnh lý của tên giáo chủ tà giáo Trương Lâm Xuyên kia, có khi là bảy phách thay mạng.
Ngọc Hành chiếu rọi chư thiên vạn giới, ta bảo mình vô tình nhìn thấy ở trong cổ văn, chỉ nói như vậy nghe mới phù hợp. Đương nhiên, môn thần thông này cũng chỉ là kiến thức ta nhìn thấy trong sách cổ, vốn dĩ ghi chép không được đầy đủ, chưa chắc đã đủ để làm chuẩn. Nhưng ngươi có thể coi như tham khảo..."
Lời của Quan Diễn đại sư quay lại trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận