Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 250: Tà thuyết mê hoặc người

Khác với sự bóc lột tận xương của Hồ gia đối với Thanh Dương trấn, Tịch gia đối với trăm họ Gia Thành từ trước đến giờ luôn khoan hậu, họ chỉ thể hiện bộ mặt tàn khốc với những kẻ có khả năng uy hiếp vị trí của gia tộc Tịch gia, đây cũng là một trong những nguyên nhân phụ tử Tịch gia rất được kính yêu.
Trong khi Hồ gia, ngay cả tộc thúc của Bổn gia Hồ Thiểu Mạnh cũng chưa từng khoan dung bao giờ, trước mặt Hồ Thiểu Mạnh luôn phải vâng vâng dạ dạ.
Hẳn là bởi vì, Hồ Thiểu Mạnh thành công bái nhập Điếu Hải Lầu, nếu không, hắn không thể có đủ tài nguyên để chống đỡ tu hành.
Muốn sống tốt phải biết lễ phép, trong thế giới tu hành cũng vậy.
Đối với tòa thành ở dưới chân, thành vực này, Tịch Tử Sở đương nhiên là có tình cảm.
Những năm tháng được kính yêu, thân thiết đó, dù có là sắt đá, cũng phải bị đun mềm ra.
Cho nên khi hắn thấy cửa sau một y quán, một bệnh nhân hấp hối bị quăng đại lên xe đẩy, ở cùng với mấy thi thể khác, hắn cảm thấy tức giận.
Nhất là khi người làm chuyện này, lại là binh sĩ thành vệ quân, gần như là tư binh của Tịch gia nhà hắn, ở một mức độ nào đó, cũng chính là đại diện cho hắn.
Một tấm chiếu rơm đắp lên mớ thi thể, bánh xe đi lăn, tiến về trước.
Tất cả đều rất qua loa, lấy lệ, và hoang đường.
"Tránh ra."
Binh sĩ trẻ tuổi lạnh giọng quát to.
Vừa đúng lúc Tịch Tử Sở đi đến nơi này, đứng ngay đầu hẻm.
Vừa vặn đứng chặn lối đi của họ.
"Các ngươi đang làm gì?" Tịch Tử Sở hỏi.
Đây không phải là việc mà người ta thích làm.
Không một ai đồng ý làm loại chuyện này, cho nên hai binh sĩ đẩy xe đều vô cùng khó ở.
"Kéo đi bãi tha ma, còn dám nhiều chuyện, ngay cả ngươi cũng mang chôn luôn!" Một người trong bọn nói.
"Người này vẫn còn chưa chết!"
Tịch Tử Sở tiến tới một bước, vén chiếu rơm lên.
"Tự tìm cái chết!" Hai binh sĩ thành vệ quân lập tức rút đao!
Nhưng đao của bọn họ, bị ấn trở về.
Tịch Tử Sở nhìn chằm chằm những gương mặt không còn nhìn ra hình dáng trên xe, trong lòng kinh hoàng cực độ!
Người này mặc dù chưa chết, nhưng đã không còn trị nổi, bởi vì hắn bị trúng dịch.
Cho dù Đông Vương Cốc dược độc song tu, không kiêng kỵ thủ đoạn giết người, nhưng nghiên cứu về "Dịch", cũng bị minh lệnh cấm chỉ.
Mặc dù "Dịch" có thể tạo nên vô số cách giết mạnh mẽ, hoàn toàn có thể đoán ra phương hướng, nhưng cũng không có ai dám công khai thử nghiệm.
Có thương thiên hại lý hay không chưa tính, chỉ cần một khi bại lộ, đều sẽ bị thiên hạ cùng săn giết. Ngay cả có là Đông Vương Cốc, cũng không gánh vác nổi hậu quả như vậy.
Tịch Tử Sở kinh hãi là bởi vì, người này, và cả những thi thể này, đều là bị dịch.
Họ chỉ được đắp một tấm chiếu rơm, rồi đưa ra bãi tha ma.
Nếu binh sĩ hộ tống lười thêm tí nữa, ngay cả chôn cũng không làm, thì hậu quả đó...
Một chuyện lớn như vậy, mà lấy thân phận tu sĩ Đông Vương Cốc hay thân phận thiếu chủ Tịch gia, hắn đều không hề hay biết!
Người bệnh hấp hối kia nhìn Tịch Tử Sở với ánh mắt vô vọng, bĩu môi, nhưng không nói gì.
Tịch Tử Sở xòe tay, một đóa hoa ăn thịt xuất hiện, một phát nuốt trọn tất cả thi thể trên xe, bao gồm cả người vẫn chưa chết hẳn.
"Các ngươi biết đây là bệnh gì không?" Hắn quay đầu, đau đớn hỏi binh sĩ.
"Ngươi là ai?" Một binh sĩ hỏi.
Đối mặt một người lộ ra là cường giả siêu phàm, mà vẫn giữ vững dũng khí của người chiến sĩ.
Binh sĩ như vậy, là kết quả Tịch gia kinh doanh mấy đời người. Theo lý hẳn phải làm Tịch Tử Sở cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng giờ phút này hắn lại không có cái tâm tình ấy, hắn đưa tay lên quẹt mặt, hồi phục dung mạo: "Là ta."
Hai binh sĩ chốt trố mắt nhìn.
Sau đó báo cáo: "Công tử! Thuộc hạ không biết, Liễu tiên sinh chỉ truyền lời xuống, bảo gặp phải người bị bệnh này, thì đều đưa đến bãi tha ma phía bắc, thống nhất chôn xử lý."
"Chuyện này, đã kéo dài bao lâu?"
"Thuộc hạ thật sự không biết, thuộc hạ mới được điều tới hôm qua, phụ trách xử lý thi thể của những khu vực quanh đây, chủ yếu là y quán này."
Một binh sĩ khác chen lời: "Nghe trong quân đồn, đã bắt đầu có từ đầu tháng tư… Nhưng mà tới bây giờ, hình như là càng ngày càng nhiều."
Sắc mặt Tịch Tử Sở trở nên vô cùng khó coi, không nói một lời rời đi.
Lúc Khương Vọng lại đến Gia Thành, mọi thứ có vẻ không có gì thay đổi.
Lính giữ cửa vẫn không chịu thu thiếu một đồng lệ phí vào thành, đương nhiên cũng không dám thu hơn.
Trên đường chính vẫn người đến người đi, một cảnh mảnh an cư lạc nghiệp.
Đối với Tịch gia, Khương Vọng chưa nói tới có hảo cảm, nhưng cũng không có địch ý gì quá lớn.
Người ta tranh bảo là phải dùng thủ đoạn, Tịch gia đã bồi thường đủ thành ý, dù gì cũng tổn thất một gia lão Đằng Long cảnh, mà không mắng chửi một lời, coi như vẫn có khí độ thế gia.
Nếu sau này Tịch gia không đối nghịch với hắn, hắn cũng sẽ không cho phép kết thù với Tịch gia.
Việc hắn cần làm là thống nhất làm ăn các nơi của Trọng Huyền gia ở Dương quốc, nâng cao hiệu ích, lấy đây làm nguồn tài nguyên không ngừng liên tục cung cấp cho Trọng Huyền Thắng, nếu đi đến đâu giết đến đó, sẽ không làm được điều này.
Hắn không định đến phủ thành chủ, hắn vẫn còn nhớ tiểu viện lần trước Tịch Tử Sở mời hắn tới gặp, nên định đến đó chờ Tịch Tử Sở. Nhưng trước khi tới đó, hắn phải đi mấy đại y quán của Gia Thành trước xem một cái, thăm dò tình huống.
Nếu hai người chết ở Thanh Dương trấn thật sự là bị lây dịch bệnh, thì một tòa thành lớn như Gia Thành, nhất định cũng có ca bệnh tương tự.
Hơn nữa với chất lượng của đại phu của thành lớn, nói không chừng bệnh nhân chỉ có thể chờ chết ở Thanh Dương trấn, đến Gia Thành lại có thể được trị hết.
Có một tu sĩ siêu phàm xuất thân Đông Vương Cốc như Tịch Tử Sở, Khương Vọng rất có lòng tin với tài nghệ của đại phu Gia Thành.
Đang đi trên đường, thì nghe thấy có tiếng người huyên náo.
Từ xa nhìn qua, là một đội binh sĩ mặc giáp áp tải một chiếc xe tù đang đi về phía này.
Xe tù diễu phố, chính là con chuột qua đường, bị người người kêu đánh.
Chớ nói chi còn có một hán tử cao to đang lớn tiếng tuyên đọc tội của người này: "Tội nhân đại phu, họ Tôn tên Bình.
Gan chó bằng trời, dám dùng tà thuyết mê hoặc người khác!
Muốn ủ mưu kiếm lợi, nói quá bệnh tình.
Ngoài đường, người người giữ mình;
Trong nhà, lòng người lo lắng.
Đưa tù diễu phố, đến cửa nam chém.
Răn trước thị chúng, để làm cảnh cáo!"
Viết rất rõ ràng, đọc rất vang dội, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Đại phu trẻ tuổi tên Tôn Bình kia, vì muốn kiếm chút tiền đen tối, mà cố ý phóng đại bệnh tình của người mắc bệnh, khiến lòng dân sợ hãi, nhằm mưu đồ kiếm lợi.
"Đáng ghét!"
Một quả hột gà thối ném bốp vào xe tù.
Dịch trứng đen vàng lẫn lộn chảy dọc trên mái tóc đen của Tôn Bình.
Tiếng trứng vỡ như tiếng trống trận, trong nháy mắt dẫn đến sự "Xung phong", tấu vang khúc "Chiến tranh".
Trong đám người , mỗi người thò ra một cánh tay, như tiếp lực với nhau, thực hiện chính nghĩa!
Không đếm nổi có bao nhiêu cải thúi, trứng thối, bắn rào rạt về phía xe tù như mưa rơi.
Ai nấy mặt đỏ tới mang tai, lòng đầy căm phẫn.
"Đồ bụng dạ xấu xa! Chỉ biết moi tiền chúng ta!"
"Còn trẻ mà đã hư hỏng như vậy, sau này còn làm được gì! ".
"Còn dám tung tin vịt!"
"Đúng là đồ mặt người dạ thú!"
Cuối cùng, những âm thanh chính nghĩa tạo thành cơn lũ.
Hợp thành một cái âm thanh hô to: "Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!"
Khương Vọng đứng ngoài đám người, nhìn vào xe tù.
Tên tội phạm gọi là Tôn Bình ở trong xe, tay bị xích, không lên tiếng kêu oan, cũng không biện giải, thậm chí không buồn tránh né những thứ uế vật bị người ta ném vào.
Chỉ có từ đôi mắt trẻ trung của hắn, ứa ra nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận