Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 699: Quân thần

Thiên Mệnh phủ.
Hàn Húc, tướng mạo khoan hậu, mặt mày nhân từ đang đứng chắp tay trong điện.
So với Hàn Ân, y luôn bày ra hình tượng là một người rộng rãi.
"Thả Đỗ Như Hối về rồi sao?" Y hỏi.
Cung điện vừa được quét dọn sạch sẽ, nhưng mùi máu tanh nồng nặc vẫn chưa tiêu tán.
Vũ Công hầu mặc áo giáp đứng bên cạnh: "Thần chỉ hơi buông lỏng một chút, lão liền chạy trốn về. Người này thật sự là một hiểm họa của Đại Ung, không nghi ngờ gì nữa, lần này đúng là thả hổ về rừng."
Là Hầu gia trẻ tuổi nhất Ung quốc, Vũ Công hầu Tiết Minh Nghĩa là một người theo phái kiên định và dám nghĩ dám làm, trước đây luôn bất mãn với sự bảo thủ của Ung quốc, đã theo Hàn Húc trong chủ trương chính trị và thần phục y từ lâu.
"Sao trẫm không biết Đỗ Như Hối đáng sợ thế nào? Nhưng việc cũng có nặng có nhẹ, trước nguy cơ sinh tử, đành phải để cái gai đó cắm vào thịt mà thôi. Lần cải cách xã tắc này, tuy thời thế đến lúc phải thay đổi, nhưng xét cho cùng cũng có chút nguy hiểm. Trẫm quả thực khó có thể an khang... Lúc này không thích hợp để chọc giận Trang Cao Tiện."
Hàn Húc nhìn ra bên ngoài điện, ánh sáng đó chỉ còn cách y một bước ngắn, y đã nắm được quyền lực tối cao trên mảnh đất này rồi.
"Đám người Uy Ninh hầu có thái độ gì?" Y hỏi.
Trong số bốn Ung hầu tham gia vây đánh Đỗ Như Hối, Uy Ninh hầu là người có lai lịch cao nhất và có thể đại diện cho thái độ của một số quý tộc có công.
"Uy Ninh hầu cũng không nói gì cả." Tiết Minh Nghĩa nói.
Đây chính là đang quan sát.
"Như vậy rất tốt" Hàn Húc gật đầu: "Đây là đang yêu cầu quân thần chúng ta tạo ra chút thành tích."
Y tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy ánh mặt trời bên ngoài điện: "Ngươi nhìn thế giới rộng lớn này, cuối cùng cũng đến lúc chúng ta được rong ruổi rồi."
Y nắm chặt tay lại, giống như nắm lấy toàn bộ giang sơn:
"Tiết khanh, ngươi có lòng tin không?"
"Rất nhiều người đang chờ ngài, thưa bệ hạ." Tiết Minh Nghĩa cúi đầu nói.
Hàn Húc sải bước đi lên phía trước: "Trên đời này không có nhiều người mắt mù, nhưng lại có không ít người tâm mù!"
Trên mặt Tiết Minh Nghĩa không hề giảm đi nhuệ khí, lộ ra nụ cười rực rỡ: "Nguyện làm kiếm trong tay bệ hạ, chém kẻ địch mạnh, phá quân đội mạnh, dọn sạch thiên hạ."
Cho đến ngày Hàn Ân qua đời, Hàn Húc đã leo lên quân vị đã hơn một trăm năm rồi.
Trong khoảng thời gian dài này, tuy y là Quốc quân, nhưng việc quốc gia đại sự đều theo quyết định của Hàn Ân.
Y đã trở thành Quốc quân Ung quốc hơn một trăm năm, cũng làm một con bù nhìn hơn một trăm năm.
Đây là sự tra tấn đáng xấu hổ nhất đối với bất kỳ người có lòng tham vọng nào. Rõ ràng là quyền lực trong tay, nhưng không thể sử dụng được!
Tình cảm của y dành cho Hàn Ân đã chuyển từ kính nể thành oán hận từ lâu rồi.
Dù vậy, vai diễn một người con hiếu thảo kính cẩn nghe lời hơn một trăm năm qua y vẫn thực hiện không chê vào đâu được.
Mặc dù Hàn Ẩn kiêu hùng cả đời, cũng không dễ tin tưởng người khác, nhưng cho đến bây giờ lão cũng chưa bao giờ nghi ngờ y.
Nhưng ai có thể ngờ?
Vị hoàng đế tốt bụng, rộng rãi với hạ nhân, lại hiếu thảo với bề trên, người đã thận trọng cẩn thận hơn một trăm năm.
Để hoàn toàn nắm giữ quyền lực này, để trở thành một Quốc quân thực sự, y đã không tiếc dẫn sói vào nhà, tự tay chia cắt Ung quốc!
Nhưng chính vì điều dường như không thể xảy ra này mà y đã có thể thành công!
...
Tỏa Long Quan, phía trên Quan thành.
Trang Cao Tiện ngồi xuống mà không có chút uy nghi nào, hai chân buông thõng bên ngoài Quan Thành, quan sát các tướng sĩ Trang quân đang ra vào.
Đỗ Như Hối bị chặt đứt một cánh tay đang đứng vô cùng trang nghiêm bên cạnh.
Trang quốc cũng không quá giàu có, nhưng để tìm linh dược chữa trị tay chân bị gãy vẫn có thể làm được. Chỉ là nếu muốn trở lại đỉnh cao năm xưa, cũng không phải là chuyện có thể làm được trong hai, ba ngày.
Trong quốc chiến lần này, mục tiêu chiến lược thực sự của quân thần bọn họ đã hoàn thành toàn bộ, có thể nói là đã đại hoạch toàn thắng. Từ hôm nay trở đi, lãnh thổ của Trang quốc đã vượt qua Kỳ Xương sơn mạch, và Tỏa Long Quan được sử dụng làm cứ điểm, thèm thuồng nhìn vào Ung - Cảnh.
Cho dù từ nay không tiến lên được nữa, thì y vẫn là quốc quân trung hưng không thể bàn cãi của Trang quốc. Mà Trang Cao Tiện y vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, tương lai vẫn rất có triển vọng.
Y chẳng có lý do gì để có tâm trạng xấu cả.
Ngồi ở đây với tư cách là một Quốc quân tôn quý đương nhiên là để xoa dịu quân đội và nâng cao sĩ khí.
"Tráng sĩ đã giành được thành này đầu tiên đâu rồi?" Trang Cao Tiện nghiêng đầu hỏi: "Trẫm bảo các người đi mời người tới, sao vẫn còn chưa đến?"
Thị vệ nhìn nhau, sau đó một gã thị vệ nhắm mắt bước tới: "Bệ hạ, vị Đỗ Dã Hổ kia thật sự là đáng giận. Nói cái gì mà chủ tướng hôn mê không tỉnh, hắn không có mặt mũi nào để nhận công, lúc này đang hầu hạ bên cạnh Đoạn tướng quân, không chịu dời bước ... To gan như vậy, dám chống lại mệnh lệnh của bệ hạ, có cần thuộc hạ lôi hắn đến đây không?"
"Chỉ là một lời mời mà thôi, cũng không phải đại sự gì cả? Vả lại cũng không phải là hắn không có lý do." Trang Cao Tiện mỉm cười xua tay: "Không nên trách móc nặng nề tráng sĩ."
Quay đầu lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Đỗ Như Hối, y dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau này trẫm sẽ đích thân đi gặp Đoạn tướng quân."
Sau khi đại chiến chấm dứt, y không đi nhìn Đoạn Ly bị thương ngất xỉu, cũng không phải do sơ suất. Mà là vì... lần hợp tác với Ung quân Hàn Húc này, y không cho Đoạn Ly và Hạ Bạt Đao biết. Bởi vì nếu bọn họ diễn tệ, nhất định sẽ không thể lừa được Hàn Ân.
Cho nên bọn họ đã thực sự liều mạng chiến đấu với Lý Ứng, thực sự chiến đấu vì đất nước, bọn họ hoàn toàn không biết ý nghĩa của việc chiến đấu của mình, không phải là đánh bại đối thủ, thậm chí cũng không phải ngăn chặn đối thủ, mà là chết trận trong tay đối thủ, trở thành con cờ làm tăng sự tín nhiệm của đối thủ.
Hạ Bạt Đao đã chết, còn Đoạn Ly thì bị phế. Mặc dù Trang Cao Tiện đã đưa ra quyết định nhưng trong tiềm thức y vẫn không muốn đối mặt.
Mà ánh mắt của Đỗ Như Hối đã nói cho y biết, không thể làm như vậy được.
"Báo!"
Đột nhiên có một người bay nhanh tới, quỳ gối trước Tỏa Long Quan: "Khởi bẩm bệ hạ, Lan An phủ cấp báo!"
Trang Cao Tiện cau mày, chiến cuộc ở Tỏa Long Quan đã định, y còn chưa kịp bảo thủy quân đình chiến. Thủy quân vốn cũng chỉ có tác dụng cầm chân, không hề mong ngóng sẽ có kết quả chói lọi gì. Nhưng tin tức truyền đến lúc này lại mang đến loại cảm giác lo lắng không nằm trong kiểm soát.
"Nói đi!" Đỗ Như Hối nói.
Binh sĩ đó lớn tiếng nói: "Chúc Duy Ngã ở Quốc viện đột nhiên xuất hiện trên chiến trường Lan An phủ, khi thủy quân Thanh Hà đang giằng co với Bắc Cung Ngọc, một mình một thương xông vào phá vỡ liên tiếp mười thành!"
Đây đương nhiên là một tin tốt.
Nếu thủy quân của Trang quốc có thể thuận tiện chiếm lĩnh Lan An phủ, bọn họ sẽ không bao giờ rút lui nữa. Đến lúc đó Lan An phủ và Tỏa Long Quan nằm trong tay họ, Ung quốc sẽ bị kẹp giữa Lan An phủ và Nghi Dương phủ, trở thành một nước nửa thuộc địa và có thể bị Trang quốc cắn bất cứ lúc nào.
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối nhìn nhau, nhịn không được lắc đầu cười, cố ý tức giận nói: "Chúc khanh thật sự là một kẻ nóng nảy, không thể ngồi yên ở Tân An thành sao? Chờ hắn trở lại thì đưa hắn vào Bạch Vũ Quân, miễn cho lại vô cớ sinh sự."
Gọi là phàn nàn, nhưng thực ra là khen ngợi.
Hơn nữa, chủ tướng Bạch Vũ Quân Hạ Bạt Đao vừa chết trận, Chúc Duy Ngã đến đó sẽ đảm nhiệm chức vụ gì đây?
Bất cứ ai có con mắt tỉnh tường đều có thể thấy được sự hài lòng và kỳ vọng của Trang Cao Tiện dành cho Chúc Duy Ngã.
"Báo!"
Đúng lúc này, một người khác bay tới: "Lan An phủ cấp báo!"
Chuyện hai binh sĩ truyền tin một trước một sau lao đến thực sự khiến người khác bất ngờ.
Trang Cao Tiện nói với vẻ thích thú: "Chúc Duy Ngã lại nháo ra chuyện gì rồi?"
"Chúc Duy Ngã, hắn... hắn..." Binh sĩ lắp bắp: "Hắn phản quốc rồi!"
"Nói cho rõ đi" Đỗ Như Hối trầm giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Binh sĩ đưa tin nói: "Chúc Duy Ngã xuyên thủng mười thành liên tiếp và ngã xuống vì kiệt sức, may mắn được những tướng sĩ phục vụ quên mình cứu trở về. Sau khi hắn hồi phục một chút, trên đường trở về doanh trại lại xách thương lên đi. Các huynh đệ ngăn hắn lại, hắn chỉ nói... nói...
"Hắn nói cái gì?" Trang Cao Tiện hỏi.
"Hắn nói quân coi thần như tay chân, thì thần coi quân như tim gan; quân coi thần như chó như ngựa, thì thần coi quân như người trong nước; quân coi thần như cỏ dại, thì thần sẽ coi quân như kẻ thù!"
Binh sĩ truyền tin nơm nớp lo sợ nói: "Chúc Duy Ngã nói, hắn sẽ không bao giờ quên chuyện xưa ở Phong Lâm thành."
"Hắn đã liều mình đánh thành, mở mang bờ cõi cho đất nước, nhưng vẫn may mắn không chết, như vậy là đã trả được ơn bồi dưỡng rồi."
"Từ nay về sau, hắn sẽ coi ngài ... như là kẻ thù!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận