Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 908: Dặn dò

Khương Vọng dù nghĩ cách nào cũng không thể ngờ Bạch Tượng Vương lại vì mình mà đến! Bởi vì họ hoàn toàn không cùng một tầng cấp.
Sau sự kinh ngạc ban đầu, hắn lập tức ý thức được - mình đã đến thời khắc nguy hiểm nhất!
Sự an nguy của cả một hòn Phù đảo, và an nguy của chỉ một tu sĩ Nội Phủ cảnh.
Cái nào nhẹ, cái nào nặng?
Đây chắc chắn là chuyện không cần suy nghĩ.
Khương Vọng lạnh lùng nhìn Chử Mật bên cạnh, tiện tay lấy một cái mặt nạ đeo lên, rồi từ từ lùi về phía sau. Lúc này trên Phù đảo, người quen biết hắn chắc chắn không nhiều, nhưng Chử Mật là một trong số đó.
Chử Mật nuốt nước bọt, không hề có động tác gì. Hắn cảm nhận được lúc này thân thể thiếu niên đã căng cứng, chỉ cần hắn có cử động gọi người gì, thanh kiếm bên hông của đối phương sẽ đâm về phía mình. Hắn không dám cử động.
Làm sao có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm này?
Khương Vọng vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng trước mắt ẩn nấp đi tóm lại sẽ không sai.
Hắn có Nặc Y trong người, ngoại trừ Đinh Cảnh Sơn, người khác khó mà tìm thấy được hắn.
Dù ai muốn hắn chết, hắn cũng sẽ không thúc thủ chịu trói.
Ngay lúc đó, giọng Đinh Cảnh Sơn vang lên: "Buồn cười! Ngươi bày ra cái hình vớ vẩn đó cho ai xem?"
Hắn từ đỉnh núi bay tới, bay tới giữa hai cây cột đá, cách lớp màn sáng bảo vệ Phù đảo, đối diện gần với Bạch Tượng Vương: "Cho dù ngươi mang theo bao nhiêu quân đội tới đây, muốn giết ai thì dùng đao kiếm của ngươi mà giết. Dương cốc ta, không có truyền thống giao nộp người của mình!"
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Bạch Tượng Vương lạnh lùng nhìn hắn: "Đại quân trên năm toà Hải sào của ta đều đã tập trung. Đinh Cảnh Sơn ngươi không sợ chết, người trên Phù đảo này cũng không sợ chết sao? Ngươi muốn vì một người mà kéo toàn bộ người trên đảo chôn cùng? Một người này đáng giá bao nhiêu? Một hòn Phù đảo này giá trị là bao nhiêu? Cho dù người này là con riêng của ngươi, Đinh Cảnh Sơn, ngươi cũng không nên làm thế!"
Đây là lời lẽ tru tâm, dùng sự sống chết cả Phù đảo để uy hiếp Đinh Cảnh Sơn.
"Chúng ta đến Mê Giới chính là để chiến đấu vì nhân tộc." Đinh Cảnh Sơn hô to: "Cho dù người này là ai, bất kể hắn có giá trị hay không, hoặc có giá trị bao nhiêu đi nữa. Nếu hôm nay vì một câu nói của ngươi mà ta đưa người này ra, vậy 70 năm chinh chiến ở Mê Giới của Đinh Cảnh Sơn ta có ý nghĩa gì? Đừng nhiều lời nữa! Ngươi muốn chiến tranh, chúng ta sẽ cho ngươi chiến tranh! Hãy xem các tu sĩ nhân tộc của ta, liệu có kẻ nào sợ chết không!"
Hắn dứt lời.
Cả hòn Phù đảo đồng thanh hô vang.
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Tiếng hô vang trời.
Khương Vọng đã chậm rãi lùi ra xa, hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Mê Giới, lần đầu tiên đến Phù đảo. Vì rửa tội mà săn giết hải tộc, hắn cũng chỉ có thể độc hành, chưa từng hợp tác với ai, cũng không thực sự hiểu rõ Phù đảo, không thực sự tìm hiểu người trên đây.
Khi điều kiện của Bạch Tượng Vương được đưa ra, hắn cảm thấy bản thân sẽ bị hi sinh. Không phải hắn không tin người khác, mà là hắn không quen biết với bất kỳ ai trên Phù đảo này, gặp mặt Đinh Cảnh Sơn cũng chỉ nói vài câu ngày hôm nay.
Một đường đi tới, hắn đã chứng kiến quá nhiều điều bẩn thỉu hèn hạ. Nhưng tựa như những lời hắn đã nói với Khánh Hỏa Kỳ Minh tại Phù Lục, trong thế giới này, đương nhiên cũng có rất nhiều bóng tối. Nhưng bên ngoài bóng tối luôn có ánh sáng.
Câu nói Đinh Cảnh Sơn nói với hắn: "Đã đến Mê Giới, đều là đồng đội."
Không chỉ nói suông.
Đối mặt với thế thống nhất của nhân tộc trên Phù đảo, Bạch Tượng Vương vẫn lạnh lùng nói: "Khi đại quân đến, chính là lúc đại chiến bắt đầu, ngươi vẫn còn thời gian suy nghĩ. ".
"Không cần suy nghĩ." Đinh Cảnh Sơn nở nụ cười khinh miệt: "Có điều, nếu đại quân vẫn chưa đến. Ngươi không ngại nói thử xem, người này đã làm điều gì khiến ngươi phải huy động đại quân đến thảo phạt?"
Bạch Tượng Vương đột nhiên lắc đầu: "Đinh Cảnh Sơn, ngươi biết đó, thực ra ta không muốn giết ngươi. Giết ngươi bây giờ chỉ để nhân tộc lại phái người khác đến lập đảo. Lúc đó trận chiến sẽ khiến cả hai phe chết thêm càng nhiều đồng đội hơn. Tội gì phải như vậy? Nhưng con trai Huyết Vương bị giết, ta không thể không đến đòi lẽ phải!"
"Hóa ra là con trai Huyết Vương bị giết, vậy quả thực ngươi nên đòi lẽ phải, nhưng mà..." Đinh Cảnh Sơn nhìn hắn: "Những năm qua, bao nhiêu tu sĩ của nhân tộc ta hy sinh, ai sẽ đến đòi lẽ phải cho họ?"
"Ta không đến để tranh luận với ngươi. Một lời, giao người ra, Phù đảo mới tồn tại được, không giao, đảo hủy nhân vong, ngay trong hôm nay!"
Bạch Tượng Vương giơ tay lên, vô cùng uy nghiêm: "Ta đã cho ngươi đủ cơ hội rồi, Đinh Cảnh Sơn, ngươi tự cân nhắc đi."
Ngư Vạn Cốc đã chết, hắn đã chọc giận Huyết Vương.
Nhưng việc này vẫn có thể cứu vãn.
Bởi vì kẻ giết Ngư Vạn Cốc là một thiên kiêu nhân tộc có thể sánh ngang với Kiêu Mệnh. Hắn lại dùng tu vi thần thông Nội Phủ đánh bại chín tên hải tộc cấp Thống Soái. Nghĩ đi nghĩ lại, trong toàn bộ hải vực Hắc Tiêu, chỉ có Kiêu Mệnh mới có thể làm được điều này khi ở cấp chiến tướng.
Nếu có thể tiêu diệt sớm một thiên kiêu nhân tộc tương đương với Kiêu Mệnh, công lao này to lớn biết chừng nào! Tương đương với việc tiêu diệt sớm một vị chân quân của nhân tộc!
Hậu duệ bị giết dưới tay một thiên kiêu như vậy cũng không đáng xấu hổ, Huyết Vương cũng không có lý do để oán hận. Mà Bạch Tượng Vương hắn có công lao lớn như vậy, dù là Huyết Vương cũng phải chú ý chút ảnh hưởng, không thể trách tội hắn ta được.
Còn việc liệu người đó có thực sự sánh ngang với Kiêu Mệnh hay không...
Thủy Ưng Vanh cũng là hậu duệ Chân Vương, lời nói có phần trọng lượng. Mà hắn đường đường Bạch Tượng Vương, khi giết người thì giở chút trò, ai mà biết được? Có thể đỡ được vài chiêu của Bạch Tượng Vương hắn ở Nội Phủ cảnh, cho dù không phải thiên kiêu cũng là thiên kiêu rồi!
Theo lời của Bạch Tượng Vương vừa dứt.
Từ xa nhìn lại, đại quân hải tộc từ năm hướng khác nhau tiếp cận, những hải thú khổng lồ bị hải tộc khống chế như những bức tường thành di động.
Đã ở trong tầm mắt vô cùng rõ ràng.
Hắc vân áp thành thành dục tồi!
Đinh Cảnh Sơn im lặng một lúc, bỗng hỏi: "Khương Vọng ở đâu?"
"Ở đây!"
Khương Vọng cởi mặt nạ xuống, tung kiếm nhảy ra trong vô vàn ánh mắt phức tạp.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ giao ngươi ra sao?" Đinh Cảnh Sơn hỏi.
"Ta không muốn!" Khương Vọng nói.
Hắn không trả lời trực tiếp. Hắn cũng không phỏng đoán thái độ của Đinh Cảnh Sơn, hắn không trông chờ vào ai cả, hắn chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình.
Ngay cả lúc này, hắn vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm, đạo nguyên sôi sục, thuật giới tích trữ, sẵn sàng đột phá vòng vây bất cứ lúc nào - bất chấp có cơ may thành công hay không.
Hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Hắn cũng không phải chưa từng trải qua những thời khắc nguy hiểm như thế này.
Trên mặt Đinh Cảnh Sơn không thấy biểu lộ gì, chỉ hỏi: "Hi sinh một mình ngươi có thể cứu toàn bộ hòn đảo, đó là lúc tốt đẹp nhất để nam nhi xả thân vì nghĩa. Sao ngươi không đồng ý?"
Khương Vọng đáp: "Nếu phải hy sinh chiến sĩ dũng cảm chém giết hải tộc thì hòn Phù đảo này mới có thể tồn tại. Vậy thì ta không biết, hòn đảo này tồn tại còn ý nghĩa gì nữa. Một hòn đảo chỉ biết hy sinh người của mình, là chuồng heo của hải tộc chứ không phải quân doanh của nhân tộc. Thà phá hủy còn hơn!"
"Ngươi đã giết con trai Huyết Vương?" Đinh Cảnh Sơn lại hỏi.
"Ta không biết con trai Huyết Vương gì hết. Nhưng trước đó quả thật đã nghênh chiến với chín tên hải tộc cấp Thống Soái, giết sáu, để chạy ba! Trong số đó có một tên cấp Thống soái trung giai, chắc hẳn là con trai của Huyết Vương? Lấy con mà đoán cha, Huyết Vương kia cũng chỉ thế thôi!"
"Cuồng vọng!" Đinh Cảnh Sơn trách mắng: "Ngươi có biết vị Bạch Tượng Vương oai phong lẫm liệt kia còn không xứng để xách giày cho Huyết Vương không! Chém giết ở Mê Giới vốn là chuyện thường, ngươi thấy hắn chạy đến đây đòi lẽ phải thật đáng thương biết bao. Ngươi còn coi thường cả Huyết Vương, đây không phải đang tát vào mặt Bạch Tượng Vương chúng ta sao?"
"Không dám." Khương Vọng liếc nhìn Bạch Tượng Vương ngoài Phù đảo với khuôn mặt trầm như nước, nói: "Chuyện này, cứ để sau khi ta thành Thần Lâm sẽ nói tiếp."
Ngụ ý, hắn nhất định sẽ thành Thần Lâm. Sau khi thành Thần Lâm, nhất định sẽ dễ dàng tát vào mặt Bạch Tượng Vương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận