Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 107: Việc gì cũng có lúc kết thúc

Bạch Liên bưng chén canh, hỏi: "Lúc muội muội ngươi bị bệnh, ngươi cũng chăm sóc nàng ấy như vậy?"
Nhắc tới Khương An An, mặt Khương Vọng lộ ra nụ cười.
"Nàng là một đứa bé rất biết điều, bị bệnh không hề gây sự ồn ào. Hơn nữa chỉ cần mua cho nàng chút đồ ăn ngon, là nàng đã rất vui rồi. Ta thường mua cho nàng thịt dê Thái Ký, súp Đỗ Đức Vượng, bánh ngọt của Quế Hương Trai..."
Khương Vọng liệt kê những món Khương An An thích, Bạch Liên càng nghe càng thấy thèm.
Chén canh trong tay đột nhiên trở nên... mà nó vốn đã chẳng hề thơm.
Muội muội ngươi bị bệnh thì ngươi liền mua cho biết bao nhiêu sơn hào hải vị. Lão nương cứu ngươi một mạng, cửu tử nhất sinh, mà ngươi lại chỉ cho ta uống cái thứ này?
Nội tâm gầm gào, ngoài mặt cười khan.
"Được rồi, cám ơn ngươi."
Bạch Liên hô ngừng câu chuyện của Khương Vọng.
Nàng phát hiện người này thường ngày ít lời, nhưng chỉ cần nhắc tới muội muội, hắn liền trở thành kẻ lắm lời.
"Ừ, người ngươi đang yếu, nói ít thôi." Khương Vọng giơ tay lên: "Ngươi uống đi, uống đi, trong nồi còn nữa, uống hết lấy thêm cho ngươi."
Bạch Liên tự động loại bỏ câu sau cùng, sau vài phen do dự, đưa chén tới trước mặt.
Nàng chợt khựng lại, ngước lên nhìn Khương Vọng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: "Ngươi muốn nhìn ta uống hả? Muốn biết... dáng dấp của ta ra sao à?"
"Xin lỗi, xin lỗi. Ta quên, xin lỗi." Khương Vọng xoay người đi ra ngoài động.
"Khoan!" Bạch Liên gọi giật hắn lại, cười: "Tháo khăn che mặt ra giúp ta..."
Giọng nói uyển chuyển, nhẹ nhàng, ngọt ngào động lòng người.
Khương Vọng thấy môi mình phát khô, nếu bảo không tò mò về nhan sắc của Bạch Liên, thì là nói dối. Mặc dù thời gian chung đụng không nhiều, nhưng lần nào cũng làm người ta ấn tượng khắc sâu.
Nữ nhân này, vóc người, giọng nói, đôi mắt, không cái nào không phải là tuyệt phẩm. Khương Vọng không chối hắn thấy tò mò với nhan sắc bên dưới cái khăn che mặt, thậm chí còn mơ hồ kỳ vọng.
Mà bây giờ, Bạch Liên lại bảo hắn tháo khăn che mặt cho mình.
Không chút do dự.
Khương Vọng sải bước đi vào, đưa tay ra cầm lấy khăn che mặt, nhẹ nhàng kéo xuống...
Bên dưới lớp khăn...
Là một...
Tấm mặt nạ xinh đẹp.
Đó là một cái mặt nạ được chế tạo hết sức tỉ mỉ tinh xảo, hoa văn cực đẹp, mang phong cách vừa thánh khiết vừa quỷ dị.
"Ha ha ha ha!" Bạch Liên cười đến rung cả người.
Tay Khương Vọng cương cứng giữa không trung, cứng ngắc rút về.
Lẽ ra mình phải sớm đoán ra... Hắn nghĩ.
"Ngươi uống canh đi." Lạnh lùng bỏ lại một câu, Khương Vọng lại bị trêu ghẹo, giận dữ đi ra sơn động.
Sau lưng, tiếng cười của Bạch Liên kéo dài không dứt.
Khương Vọng đứng ngoài sơn động, nhìn lên trời, đầy phiền muộn.
Trong sơn động, gấu đen nhìn theo lưng hắn, phiền muộn không kém.
Đến khi tiếng cười dừng lại...
"Ực !"
"Phốc! !"
Bạch Liên gầm vang trời: "Khương Vọng! Ngươi muốn đẩy lão nương vào chỗ chết phải không? Cái thứ này khó uống còn hơn cả khó uống nữa!!"
"Nè, đây là quả dầm ta tự làm này. Chọn trái cây rừng ngọt nhất, dùng nước sạch nhất do đạo thuật hành thủy tạo ra, dùng nguyên khí hành mộc thuần nhất bồi bổ, sau đó tỉ mỉ khống chế lửa, đun từng chút một." Khương Vọng mặt đầy thật tình: "Ngươi thử lại lần nữa đi?"
Bạch Liên nhìn cái mớ sặc sỡ kia, nhìn Khương Vọng với ánh mắt thật tình không kém: "Khương Vọng, ta xin ngươi, trái cây rừng gì đó, hái rồi đưa thẳng cho ta là được. Ta thích ăn đồ sống, thật!"
Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Bạch Liên, Khương Vọng rất là hài lòng.
Đây là lần đầu tiên theo trí nhớ của Khương Vọng, Bạch Liên nhượng bộ hắn. Chỉ vì cái tài nấu nướng xuất thần nhập hóa kia của hắn.
Kỹ năng nhiều là sống thoải mái, cổ nhân không đè áp được ta!
Lại chạy đi ra ngoài một chuyến, hái được một đống to trái cây rừng mang về. Bạch Liên ở trong sơn động ăn trái cây, Khương Vọng tiếp tục canh chừng ở bên ngoài sơn động.
Hắn nhìn hai cái “nồi” của mình, thấy có chút khó khăn.
Thật sự khó ăn đến vậy?
Cái gọi là nồi này, chính là một khối đá hơi bự tí, khoét rỗng ở giữa.
Một nồi là canh rau củ dại, một nồi là trái cây rừng dầm.
Một nồi xanh xanh đỏ đỏ, một nồi trăm sắc đủ màu, màu sắc tranh nhau, vô cùng rực rỡ.
Hắn dịch lại gần tác phẩm của mình, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám hạ miệng. Bởi vì Bạch Liên biểu hiện thê thảm quá. Đêm qua lúc nàng bị Quý Huyền đánh tàn nhẫn, cũng còn chưa từng kêu gào thảm thiết như vậy.
Nhưng nếu chỉ vì thế mà đổ bỏ hết, thì Khương Vọng không đành. Dù gì đây cũng là thành quả hắn rất nghiêm túc lao động, bỏ ra rất nhiều tâm huyết và cố gắng làm ra.
"Lãng phí quá..."
Khương Vọng lẩm bẩm, mắt vô thức nhìn quanh, rơi vào con gấu vẫn luôn ngồi đàng hoàng ở trong kia.
"Ngươi, qua đây!" Khương Vọng vẫy vẫy tay.
Khương Vọng đã đi rất lâu rồi.
Hắn là đệ tử đạo viện, có thiên phú, còn chịu cố gắng, tiền đồ rất là sáng lạn. Có cuộc sống của mình, có bằng hữu thân, có muội muội đáng yêu.
Cuộc sống của hắn, vốn là bình lặng mà sáng sủa.
Bạch Liên yên lặng ngồi trong sơn động, ánh mắt buồn bã mất mát.
Thật ra, thân thể nàng đã khôi phục rất tốt, Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật mang lại hiệu quả rất tuyệt vời.
Đây là một bí thuật mà nàng mới chỉ được nghe, chưa từng có được bao giờ, là sức mạnh đến từ Hoàng Tuyền chi uyên.
Điều này rõ ràng đã càng thêm khẳng định phán đoán của nàng.
Làm nàng hiếm khi sinh ra do dự.
Là bởi vì chén canh rau củ khó nuốt kia ư?
Hay là vì ngay lúc nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón cái chết, thì lại bất ngờ được ôm vào một lồng ngực ấm áp?
Bạch Liên không phân biệt được.
Nàng vốn không phải người tính tình yếu đuối, nhưng lại vô tình đóng vai yếu ớt cả nửa ngày.
Nàng thở một hơi thật dài.
Nhưng có là việc gì thì cũng có lúc kết thúc, ví dụ như chuyện đêm qua.
Lúc bạch cốt sứ giả xuất hiện, Bạch Liên đã lại đeo lụa đen lên mặt, khí tức kéo dài, không hề giống người bị trọng thương.
Bên ngoài sơn động, có một con gấu đen miệng sùi bọt mép, nằm xụi lơ dưới đất.
"Một con dã thú, giết thì giết đi, hành hạ nó làm gì?" Bạch cốt sứ giả đứng ngoài sơn động nói.
"Sao tự nhiên ngươi bất ngờ trở nên nhân từ vậy?" Bạch Liên từ trong sơn động đi ra.
"Xem ra tin đồn có sai lầm, ngươi không hề bị thương." Bạch cốt sứ giả dĩ nhiên chả buồn quan tâm một con gấu đen miệng sùi bọt mép, hắn chỉ là tùy tiện tìm một chuyện để nói mà thôi, nói tiếp: "Ta nhận được tin, lòng như lửa đốt, may mà lo lắng cả đêm chỉ là dư thừa."
Bạch Liên tự động bỏ qua câu sau của hắn, nhẹ nhàng: "Không biết là ai lại muốn mạng ta như vậy, chẳng những nắm rõ hành tung của ta như lòng bàn tay, ngay cả Quý Huyền cũng thông đồng được. Thực không sợ ta bị bắt sống ... rồi làm lộ tất cả bí mật trong tổ chức hay sao?"
"Tóm lại người đó không phải là ta. Nếu là ta, sẽ không một mình tới đây lúc này."
"Cái đó đương nhiên. Nếu bây giờ ta mất mạng, ngươi cũng chẳng có tí lợi ích nào, nhưng mà sau này, thì khó nói."
"Coi ngươi nói kìa, dù ngươi mất mạng lúc nào, ta cũng đau lòng lắm đó." Bạch cốt sứ giả xoay người bước đi, còn cẩn thận gạt cây cối cản đường.
Hai người đi vào trong rừng, chân đạp lên lá khô xào xạc.
Khoảng cách giữa hai người rất vi diệu, nhìn như thân cận, nhưng lại đề phòng lẫn nhau.
Đương nhiên họ có thể trở thành đồng đội, cùng nhau sóng vai chiến đấu, có thể trở thành đồng môn, cùng phấn đấu vì một lý tưởng như nhau, nhưng chỉ cần hơi không để ý, thì sẽ lập tức trở thành đối tượng cắn nuốt lẫn nhau.
Không thể không nói, loại đồng hành như đi trên mũi đao như vậy, mới là cảm giác mà Bạch Liên quen thuộc nhất.
Bước chân của nàng càng lúc càng nhẹ nhàng, đi một hồi, đột nhiên hỏi: "Sứ giả, đã từng có ai liều mạng vì ngươi chưa?"
"Có chớ!" Bạch cốt sứ giả không hề quay đầu: "Những kẻ muốn giết ta đó, lúc nào chả liều mạng."
"Cũng đúng." Bạch Liên bật cười khe khẽ: "Loại người như chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận