Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 516: Thử giết ta

Thất Tâm cốc là nơi Điền thị trừng trị tội nhân.
Thậm chí có thể nói, là nơi tìm mọi cách dằn vặt người ta đến chết.
Nếu như hết thời gian thụ hình còn có thể sống ra ngoài, vậy thì xóa bỏ tội trạng.
Nhưng người có thể sống đi ra rất ít, thường cho dù còn sống hơn phân nửa cũng đã bị phế đi.
Nhập cốc thất tâm, cũng không phải chỉ nói cho có.
Thất Tâm cốc thường thì thời hạn chịu phạt cũng chỉ một ngày mà thôi, chỉ một ngày mà người có thể tỉnh táo sống sót, cũng đã trăm người không được một.
Điền Thường một tháng hình phạt, hầu như là tuyên cáo cho cái chết của hắn rồi. Trong lịch sử từ sau khi hình thành Thất Tâm cốc, cho tới nay, chưa từng có tội nhân nào ở Thất Tâm cốc sống quá nửa tháng.
Đương nhiên, không tính Điền An Bình ở trong đó. Hắn từng chủ động ở trong Thất Tâm cốc một năm...
Nói chung, đối với rất nhiều người Điền gia, đều thà rằng bị xử tử cũng không nguyện vào Thất Tâm cốc, có thể thấy được sự kinh khủng của nó.
Đương nhiên Điền Thường biết Điền An Bình khó đối phó thế nào, cho nên hắn đã cân nhắc vô số lần lời giải thích, cố gắng đạt tới mức khiến người khác không thể tìm ra bất cứ vấn đề gì. Thương thế của hắn cũng là thật đến mức không thể thật hơn, là vết thương chân chính thiếu chút nữa đã bỏ mạng rồi.
Nhưng mà hắn lại không nghĩ đến, Điền An Bình căn bản không nghe hắn giải thích, chính bởi vì hắn là một "người thông minh" .
Con mẹ ngươi mới là người thông minh, cả nhà ngươi đều là người thông minh!
Điền Thường ở trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng mà cái loại sợ hãi này không thể giảm bớt chút nào. Loại địa phương như Thất Tâm cốc, tất cả người Điền gia nghe thấy cũng đều biến sắc mặt.
Hắn thực sự không muốn chết.
Hắn phải vất vả thế nào mới bò cho tới hôm nay. Rèn luyện một thân tu vi, ám hại gia lão, ăn trộm danh đao Triều Tín. Vì mạng sống, tại Ẩn Tinh thế giới giết sạch đồng đội. Vì mạng sống, làm cho bản thân trọng thương sắp chết!
Có lẽ ngay từ đầu đã nên lựa chọn trốn đi, nhưng mà hiện tại Điền An Bình hiện thân, chạy trốn đã là một việc không thể rồi.
Điền Thường nhìn sang Điền Hoán Chương với ánh mắt pha tạp sợ hãi cùng cầu xin.
Lượng lớn tài vật mà hắn lét lút hứa hẹn đã phát huy tác dụng.
Điền Hoán Chương khẽ ho một tiếng: "An Bình, hình phạt Thất Tâm cốc một tháng, hắn khó thoát cái chết. Nể mặt thúc gia việc này nên bàn bạc kỹ hơn. Điền Thường nói như thế nào cũng là đệ tử ưu tú của Điền thị ta, làm việc vẫn luôn chắc chắn, lại trung tâm với gia tộc. Nếu như giết hắn theo kiểu áp đặt như vậy, sợ rằng sẽ làm tộc nhân không đoàn kết."
"Nghe được chưa?" Điền An Bình nhìn Điền Thường: "Mặt mũi Thúc gia gia, ngươi cho hay không? Có đi Thất Tâm cốc hay không, chính ngươi quyết định."
Vẻ mặt Điền Hoán Chương nhất thời trở nên rất khó coi, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Hắn thuộc về loại người hoàn toàn không hiểu rõ cân lượng bản thân, ỷ vào thân phận, tư lịch, tác uy tác phúc đã quen, không ngờ tự cho là có thể ở trước mặt Điền An Bình nói tới "mặt mũi".
Loại lão gia hỏa không rõ ràng bản thân rốt cuộc có phân lượng bao nhiêu như hắn, hoàn toàn không thể đối mặt với hiện thực, trong Điền thị còn có rất nhiều.
Nhưng mà không quan trọng, Điền An Bình sẽ dùng phương thức của mình giúp cho họ từ từ mà đối mặt.
Ai cũng không thể trốn tránh hiện thực.
Đối với Điền Thường cũng là như vậy.
Hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn, vào Thất Tâm cốc khiêu chiến cơ hội sinh tồn xa vời, hoặc là hiện tại bị giết chết.
"Đây là mặt mũi của ngươi? Lão bất tử ngươi, mở mồm liền thu tiền của lão tử nhiều như vậy, kết quả thả rắm một cái thì câm rồi?" Trong lòng Điền Thường đã lặp đi lặp lại mà mắng Điền Hoán Chương mấy trăm lần.
Nhưng không hiện trên nét mặt.
Dựa vào bản tính ngoan độc, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định. Cố chịu thương thế, Điền Thường dập đầu mấy cái với Điền Hoán Chương: "Đã làm phiền thúc gia gia rồi!"
Lại dập đầu với Điền An Bình: "Làm hư chuyện của Bình công tử, Điền Thường chết trăm lần cũng không hết tội, tội chết cũng là việc phải làm! Ta sẽ đi Thất Tâm cốc!"
Dập đầu xong, hắn đứng lên, xoay người một cách dứt khoát.
Điền Hoán Chương nhìn thấy, lúc này hắn mới có một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt.
Tuy hắn nhìn quen thế sự, một lòng từ lâu đã ma luyện như sắt đá, lúc này cũng nhịn không được mà buồn bã! Hài tử giỏi lắm, cứng cỏi, chất phác cỡ nào chứ, chỉ bởi vì sai lầm nhất thời mà bị đồ vô liêm sỉ Điền An Bình bức đến tuyệt lộ!
Điền Hòa và Công Dương Lộ cũng đều không nói một lời, đi theo Điền Thường. Có vẻ cũng rất trung thành.
Họ cũng phải chịu hình phạt Thất Tâm cốc ba ngày, sinh cơ cũng rất xa vời. Nhưng không có người lựa chọn bán đứng Điền Thường mà cố gắng tìm cơ hội cho mình. Điều này không thể nghi ngờ đã tăng thêm lòng tin với Điền Thường.
Biểu hiện trung tâm của hai người đã ghi vào lòng Điền Hoán Chương, lại cho Điền Thường thêm điểm. Hài tử giỏi lắm, như vậy có thể đắc nhân tâm!
Thế nhưng bởi vì "hảo hài tử" này mà cương với Điền An Bình, vậy thôi bỏ đi...
Hắn càng nghĩ càng thấy bực bội, liền vung ống tay áo chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã!" Điền An Bình gọi hắn lại.
Điền Hoán Chương kiềm nén lửa giận: "An Bình, tìm thúc gia gia còn có việc gì?"
Hắn đang nhắc nhở Điền An Bình. Có chừng có mực, đừng quên, luận bối phận, ta là thúc gia gia của ngươi!
Điền An Bình bình tĩnh nhìn hắn: "Ta nghe nói ngài đang thả tin tức ra ngoài, nói Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này sẽ xuất hiện bảo vật tăng thọ?"
Nhiệm vụ chuyến này của Điền Thường là chấp hành nhiệm vụ bí mật, do Điền An Bình đích thân an bài. Mãi đến lúc trước khi tiến vào Thất Tinh cốc, mới đem mục tiêu thực sự báo cho Điền Thường, Điền Dũng, bảo hai người này giám sát lẫn nhau. Mà những người khác đều là sau khi tiến vào thế giới bí cảnh mới do Điền Thường, Điền Dũng báo cho nhiệm vụ.
Nhìn từ các khâu, nhiệm vụ lần này không có khả năng tiết lộ.
Điền Hoán Chương cũng không thể biết được nhiệm vụ trong thế giới bí cảnh lần này.
Nhưng mà ngày hôm nay hắn mới biết một việc, tin tức Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này sẽ xuất hiện bảo vật tăng thọ, không ngờ đã sớm lan truyền ra ngoài. Hơn nữa người lan truyền tin tức này chính là Điền Hoán Chương!
"Là ta, làm sao thế?" Điền Hoán Chương tỏ vẻ ngu ngơ. Khi Điền Thường tìm hắn cầu tình cũng không nhắc đến tình huống nhiệm vụ cụ thể, chỉ nói là đã không làm tốt việc Điền An Bình dặn dò.
Hắn nhìn ánh mắt có chút nghiêm khắc của Điền An Bình, tỏ ra bất mãn: "Chẳng qua là phối hợp với phủ trấn quốc nguyên soái, thả ra một tin tức giả mà thôi. Ngươi nhìn ta như thế làm gì?"
"Ngài còn có thể trèo lên quan hệ với trấn quốc đại nguyên soái?" Sắc mặt Điền An Bình càng lạnh lẽo hơn.
Đối mặt với loại thái độ này của Điền An Bình, quả thật đã khiến Điền Hoán Chương hơi hoảng hốt, hắn không muốn thừa nhận sự sợ hãi của mình, nhưng đành phải thừa nhận. Vì vậy cuối cùng thẹn quá hoá giận.
"Là Văn Liên Mục sai người tìm tới cửa, nói là quan môn đệ tử của quân thần là Vương Di Ngô thỉnh cầu giúp một việc. Ta chỉ thuận tay mà làm thôi. Làm sao! Ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này lão phu cũng không làm chủ được, còn phải bị ngươi khiển trách hay sao?"
Hắn oán hận nói: "Ngay cả tộc trưởng đại nhân cũng sẽ không bởi vì chuyện như vậy mà nói lão phu cái gì đâu!"
"A." Điền An Bình cười lắc đầu: "Chuyện này ta nhịn."
Hắn thôi cười, duỗi tay chỉ vào Điền Hoán Chương: "Nhưng ta chỉ nhịn ngươi một lần cuối cùng. Kính báo ngài một câu. Người già, thì chịu già đi, đừng làm mấy chuyện không thực tế, cả ngày thành sự không đủ, bại sự có thừa!"
"Điền An Bình!" Điền Hoán Chương giận tím mặt.
Trong Thất Tinh cốc lúc này vẫn còn không ít tộc nhân Điền thị, hắn là Điền thị tộc lão đức cao vọng trọng, há có thể bị chỉ vào mũi như vậy làm nhục?
"Ngươi nói chuyện với ta phải chú ý thái độ! Đừng cả ngày không lớn không nhỏ, tưởng là trong tộc không ai trị được ngươi hay sao?"
Lời này nghe cũng đủ thấy ngoài mạnh trong yếu, cho dù dưới tình huống đang nổi giận hắn cũng vô cùng rõ ràng dựa vào chính mình là không thể làm gì được Điền An Bình, chỉ có lôi cả gia tộc ra.
"Mặc kệ có người trị được ta hay không, chí ít người đó không thể là ngươi. Ngươi tốt nhất nhớ kỹ điểm này, đừng chọc giận ta nữa." Điền An Bình lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Điền Hoán Chương trợn mắt nhìn hắn, hình như đã sắp không thể áp chế được lửa giận.
Điền An Bình giơ hai tay lên, kéo lê xiềng xích đi xa.
"Hiện tại ta bị Nghiệt Liêu khóa trụ, chỉ có thể phát huy năm thành thực lực. Thế nào, có muốn thử giết ta hay không? Giết một quái vật như ta, sẽ không có người trách cứ ngươi. trái lại ngươi còn có công nữa!"
"Từ lực lượng hiện tại của chúng ta mà so sánh, phần thắng của ta thấp hơn một thành!"
Trong ánh mắt hắn lại có vẻ hưng phấn: "Thế nào, có muốn thử một lần hay không?"
Điền Hoán Chương rất rõ ràng Điền An Bình nói chính là sự thật. Nghiệt Liêu quả thật đã áp chế thực lực của hắn chí ít phân nửa, điều này không thể gạt người. Như vậy nhìn từ tương quan lực lượng, tỷ lệ thắng của hắn rất lớn.
Nhưng mà chém giết sinh tử với người như Điền An Bình...
Điền Hoán Chương nổi giận đùng đùng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi: "Ta chấp nhặt làm chi với kẻ vãn bối như ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận