Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 254: Ta nên chết đi như thế nào

Lý Tấn năm nay năm mươi có thừa, biết mình đã sắp đến tuổi thiên mệnh.
Hôm nay cũng như thường ngày, lão ra ngoài đi dạo, bị bộ khoái trấn trên chặn lại ở trên đường.
"Ngươi quá rồi nha!" Lý lão đầu phùng mang trợn mắt.
Họ Lý là họ đông thứ hai trong trấn Thanh Dương, sau họ Hồ.
Là một tộc lão có bối phận rất cao trong Lý thị, ở trấn Thanh Dương, lão cũng rất được mọi người tôn trọng.
Tên bộ khoái này lão biết, là tiểu tử nhà họ Vương, chỉ khoác lên người thêm bộ da chó, là dám cản đường lão à! Muốn làm phản hả?!
"Lý lão." Vương bộ khoái giả lả: "Trấn thính có truyền lệnh xuống, trong thời gian này mọi người bị cấm ra ngoài, không một ai được đi lại ngoài đường, phải ngoan ngoãn ở trong nhà!"
"Sao có lệnh cấm đó?"
"Thì chả phải tại hai hôm trước có người bệnh chết đó! Đình trưởng cảm thấy rất nguy hiểm, nên thời gian này muốn mọi người ở trong nhà tránh nạn. Chờ gió qua rồi, lại hẵng đi ra!"
"Hồ Lão Căn thì biết cái gì! Ta còn không biết lão ra sao chắc!" Lý lão đầu xỉa Vương bộ khoái: "Tưởng lão đầu tử không biết chữ phỏng? Trong thành đã phát xuống “An dân sách” ngươi có thấy chưa? Bệnh này không sao hết, mau tránh ra cho ta!"
Vương bộ khoái khó xử: "Đại gia, ngươi thế này... Chú ý an toàn tóm lại là tốt mà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà."
"Người xưa dạy, năm mươi tri thiên mệnh, biết thế nào là nghe mệnh trời không? Ta cũng đã tới tuổi này rồi, ta còn sợ gì?" Lý lão đầu trừng mắt: "Lỡ dính bệnh chết ta không trách ngươi đâu, được chưa?"
Vừa nói, lão vừa vung tay đẩy thanh chắn ngang đường lên.
Vừa đi ra, vừa lẩm bẩm: "Thế giới thái bình, còn không cho người ta ra cửa! Thật là kì cục! Ta phạm pháp phạm cấm gì à, mà coi ta như phạm nhân thế?"
Vương bộ khoái bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với đồng liêu, đành phải làm như không nghe thấy.
Làm chuyện tương tự không phải chỉ có một người. Có an dân sách Gia Thành ban ra, dân chúng căn bản không sợ gì, những lời khuyên nên cẩn thận, đều bị coi là nói quá.
Dù có giống Thanh Dương trấn cẩn trọng từ sớm, thì sự quản chế cũng khó mà được thực hiện xuống dưới. Ít nhất trên danh nghĩa, Thanh Dương trấn dù gì cũng vẫn là địa hạt của Gia Thành.
Cái gọi là lệnh cấm, bị trở thành thùng rỗng kêu to.
...
Trấn thính.
Khương Vọng vò bố cáo thành một cục, ném mạnh xuống đất.
Oanh!
Đạo nguyên nổ mạnh, cục giấy đập xuống mặt đất tạo ra một cái hố.
Hồ Lão Căn kinh hãi, ngã phịch xuống ghế.
Khương Vọng lạnh lùng nhìn lão: "Ta trao cho ngươi quyền, mọi tổn thất ta gánh, ngươi không cần phải làm gì cả, chỉ cần thực hiện tốt mệnh lệnh của ta là đủ, vậy mà ngay cả điều này ngươi cũng không làm được. Mỗi một người của trấn chết, ngươi đều phải chịu trách nhiệm. Hồ Lão Căn, tội của ngươi rất nặng, chết trăm lần cũng không chuộc được!"
Hồ Lão Căn mặt xám như tro tàn.
"Ta cũng có trách nhiệm, vì đã giao vị trí này cho một kẻ phế vật như ngươi!"
Khương Vọng hất tay đi ra khỏi trấn thính, vừa đi vừa phát hiệu lệnh: "Tiểu Tiểu ở lại trấn thính, tạm nắm toàn quyền thay mặt đình trưởng, xử lý hậu cần. Trương Hải trấn giữ, ra lệnh cho lý trưởng, bộ đầu, ai không phục, ai không nghe, đều được quyền giết! Tất cả bộ khoái, võ sĩ, toàn bộ hành động, bắt đầu từ giờ phút này, không cho phép bất kỳ ai đi lại ngoài đường, toàn bộ phải đóng cửa ở trong nhà. Lấy trấn thính làm trung tâm, Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, chia ra tuần tra hai khu đông tây."
Mấy vạn dặm lặn lội từ Trang quốc đến Tề quốc, đã rèn luyện cho hắn nhìn thấu tình đời.
Gặp chuyện nguy nan, lập tức trở nên quả quyết dứt khoát: "Ta tự mình xuống trấn dưới. Thi hành lệnh cấm đi lại trước, tiếp theo khoanh vùng khu vực kiểm soát bệnh tình. Nhiều người cùng lúc phát bệnh như này... Ta nghi ngờ là ôn dịch!"
"Nếu bách tính không chịu cho cô lập thì sao?" Hướng Tiền hỏi: "Cũng giết không?"
Khương Vọng dừng bước, nhìn hắn: "Chúng ta ngăn chặn trong ngoài, chính là để cứu dân, nếu ngươi giết họ, vậy việc chúng ta làm còn có ý nghĩa gì? Ai không chịu, thì lấy khuyên can làm chính, khuyên can không được, thì cưỡng chế thi hành. Có thể phạt tiền, lương phạt, tùy tình hình mà trị!"
"Đã hiểu!"
Khương Vọng xách kiếm đi một vòng các xóm kiểm tra, mọi người cũng lu bù xắn tay vào việc.
Hồ Lão Căn bị tước quyền uể oải ngồi trên ghế, mặt xám như tro tàn.
Mãi đến khi Độc Cô Tiểu bắt đầu sắp xếp công việc, lão mới có vẻ tỉnh táo lại, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.
Như một cái xác biết đi.
Độc Cô Tiểu chỉ nhàn nhạt liếc một cái, rồi tiếp tục làm việc của mình.
Ban nãy nàng giải thích thay cho Hồ Lão Căn chỉ là để chứng tỏ giá trị của mình với Khương Vọng mà thôi.
Chứ nàng chẳng có chút thiện cảm nào với Hồ Lão Căn cả.
Ban đầu chính là Hồ Lão Căn đưa nàng đến hầm mỏ, dẫn đến sau đó nàng bị Cát Hằng ngược đãi. Mặc dù Hồ Lão Căn chưa chắc biết được sự ngược đãi tàn nhẫn của Cát Hằng, nhưng khởi đầu do lão tạo thành là sự thật không xóa đi được.
Nàng không trả thù, chỉ vì Khương Vọng không cho phép.
Khi chuyện này kết thúc, chút ‘tình cảm’ ít ỏi lão có được với Khương Vọng cũng sẽ tiêu tán không còn.
Đây là cái giá đắt lão phải trả vì sự vô năng và sự tự cho là đúng của mình.
Ở cùng Khương Vọng thời gian dài, Độc Cô Tiểu hiểu, Khương Vọng không phải loại người giận cá chém thớt, đùn đẩy trách nhiệm. Chỉ cần thực hiện đúng yêu cầu của hắn, nếu có sai lầm do quyết sách hắn gây ra, hắn sẽ không để người khác phải gánh vác.
Trong chuyện lần này, với sự tệ hại Hồ Lão Căn biểu hiện... Khương Vọng không giết lão ngay tại chỗ, đã là kiềm chế lắm rồi.
Hồ Lão Căn lê chân rời khỏi trấn thính.
Trời đã vào tháng sáu, ánh mặt trời không còn dịu mát.
Nhất là những lúc giữa trưa, da trần bị chiếu lên người, chẳng khác gì kim châm.
Hồ Lão Căn híp tịt mắt vào, nhưng vẫn không cản được nước mắt ứa ra.
Thật ra lão là một người thật thà chất phác, lão không hề thấy khổ sở khi bị mất đi quyền lực đang có.
Hồi làm quản sự ở hầm mỏ Hồ thị, lão chưa từng ăn chặn bớt xén. Ở Thanh Dương trấn làm đình trưởng, lão cũng chưa từng mưu lợi cho cá nhân.
Lão không con không cái, chỉ có một lão thê hung dữ, hai người không có nhu cầu quá lớn về vật chất.
Cho nên cho dù làm đình trưởng, lão vẫn ở căn nhà cũ trước đó.
Thứ chân chính làm lão đau lòng, là ngay mới vừa rồi, lão mới nhận ra mình đã trở thành "Hung thủ giết người" .
Nếu lão nghiêm khắc làm theo lệnh của Khương Vọng, cho ngăn cách trong ngoài, có lẽ hôm nay rất nhiều trấn dân đã không phải chết.
Giống như Khương Vọng đã nói, mỗi một người dân trong trấn mất mạng, đều có trách nhiệm của Hồ Lão Căn lão!
Lão già rồi, vai đã yếu, làm sao gánh nổi gánh nặng này!
Khương Vọng như sấm rền gió cuốn, vừa ra lệnh xong đã lập tức đi xuống các xóm. Những nơi này còn thiếu hụt quản chế hơn, hắn đành phải lấy tu vi siêu phàm của mình ra, đích thân đi xử lý.
Nhưng ở Thanh Dương trấn, không phải cứ muốn thi hành là thi hành.
Bách tính của Thanh Dương trấn vốn dĩ không hề coi việc này là quan trọng.
Dưới sự chỉ huy của Độc Cô Tiểu, cáo dân sách mới được dán lên, viết rõ sự nghiêm trọng của căn bệnh, giải tán những nơi có người tụ tập, … những việc này đều cần thời gian.
Trong khi nhân lực thực hiện của Thanh Dương trấn thật sự là rất ít ỏi.
Hồ Lão Căn đờ đẫn đi ra ngoài, trên đường mỗi lần thấy có nhóm người tụ tập, lòng lão lại lạnh buốt.
Nếu đó là ôn dịch...
Nếu thứ thật sự bùng nổ này là nhân ôn...
Hậu quả này, lão thật sự không dám tưởng tượng.
"Các phụ lão hương thân! Để lão hán nói cho các ngươi nghe!"
Hồ Lão Căn đi tới chỗ đám người, đột ngột hô to: "Thanh Dương trấn phát sinh bệnh nặng, chết mấy chục người!"
"Rất có thể là nhân ôn!"
"Mọi người mau quay về nhà, đừng tụ tập với nhau, cũng đừng ra cửa!"
Mỗi đi qua một nơi, lão đều hô to một lần.
Rất nhiều người biết lão.
Lão ra đời ở Thanh Dương trấn này, lớn lên, thành thân, già đi.
Nơi này có rất nhiều người, tin vào lão.
Thấy tiểu lão đầu này bi thiết như vậy, có người cảm thấy quái dị, có người cảm thấy nghi ngờ, nhưng càng có nhiều người hơn, lựa chọn tin lão.
Cuối cùng, ở trong khu chợ lớn nhất Thanh Dương trấn, ở phía tây trấn.
Mọi người nhìn thấy, đình trưởng Hồ Lão Căn của họ, nhấc thang, từng bước một leo lên mái nhà.
Người vốn nhỏ thó, dù đã đứng trên mái nhà, cũng chẳng cao to gì hơn, ngược lại lưng còn còng xuống.
Lão lớn tiếng lập lại những lời nãy giờ mình đã nói thêm một lần.
Nhưng giọng lão đã khàn, làm mọi người nghe không được rõ nữa.
Chỉ có mỗi câu cuối cùng, lão lạc giọng hô to: "Chết rất nhiều người, đều là lỗi của lão hán!"
"Lão hán xin bồi tội với mọi người!"
Nói người chúi mình, từ trên mái nhà rơi xuống đất.
Bốp!
Như quả dưa hấu nổ tung.
In sâu vào trí nhớ của rất nhiều người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận