Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 294: Vi phụ tội gì?

Mưa sắp đến, gió đầy lầu.
Mặc dù Thanh Dương trấn vực thậm chí cả Việt Thành thành vực đều có vẻ rất bình tĩnh.
Tịch Tử Sở đã chết, Tịch gia rút lui, thành chủ Gia Thành lúc trước cũng đã đi nhậm chức, hơn nữa vẫn tôn trọng quyền cai trị của Trọng Huyền gia đối với Thanh Dương trấn.
Trong mắt đại bộ phận dân chúng Dương quốc lúc này, năm nay là một năm vận khí kém cỏi. Bệnh dịch hạch khủng khiếp bùng phát, giết chết nhiều người và phơi bày ra sự bất tài của một đám quan liêu.
Nhưng nếu dừng lại ở đó. Quan liêu bất tài bị trừng phạt, bệnh dịch hạch đã được ngăn chặn, tình hình cả nước đang được cải thiện... Ít nhất đây là suy nghĩ ở trong mắt nhiều người.
Chỉ có một bộ phận nhỏ người biết được tin tức bệnh dịch hạch dị biến, chuyện đại quân vây khốn Dương quốc cũng vừa mới phát sinh, hiện tại chỉ giới hạn ở xung quanh một đám người cầm quyền Dương quốc trong thành đang thảo luận, thương nghị lấy đối sách.
Cho nên đại thể của Dương quốc lần này vẫn còn ở trong một mảnh bầu không khí bình hòa cực kỳ vi diệu.
Thế nhưng Khương Vọng lại làm cho không khí của Thanh Dương trấn trở nên cực kỳ khẩn trương.
Hắn một mực yêu cầu Trúc Bích Quỳnh bố trí càng nhiều ảo trận, thậm chí không tiếc xuất ra Đạo Nguyên thạch, để cho nàng có thể bổ sung tiêu hao bất cứ lúc nào, gần như đã trải đầy toàn bộ đường vào Thanh Dương trấn.
Đạo Nguyên thạch của riêng bản thân cũng không chống đỡ được, Trúc Bích Quỳnh thì sớm đã muốn hỏng mất.
"Không được, không được. Bản cô nương muốn dừng, muốn nghỉ ngơi!"
Trúc Bích Quỳnh đầu óc choáng váng, không ngừng kêu khổ. Mấy ngày nay bố trí số lượng huyễn trận gần như đã bằng với một tháng trước kia. Ngày xưa tu hành ở bên trong Điếu Hải lâu, nàng cũng chưa từng ra sức vất vả như vậy.
Tiểu Tiểu vội vàng xông lên bóp vai bóp chân, không ngừng nói hảo tỷ tỷ dỗ dành nàng.
Mấy ngày nay cô vẫn thường thường nửa dỗ nửa lừa, mới có thể khiến Trúc Bích Quỳnh không kịp ngơi nghỉ.
"Thôi đi." Trúc Bích Quỳnh bĩu môi: "Ta cũng không phải là không nhìn ra, ngươi là người không có lương tâm, cho dù tỷ tỷ có dạy ngươi như thế nào, đối tốt với ngươi ra sao, trong lòng ngươi đều chỉ hướng về lão gia nhà mình!"
"Cũng không đúng sao!" Tiểu Tiểu một bên rất chuyên nghiệp bóp vai, lại luôn miệng nói: "Trong lòng có tỷ tỷ, chỉ là hướng về phía lão gia mà thôi."
"Chậc, bình thường không thấy cái miệng của ngươi ngọt ngào như vậy. Ngươi cùng lão gia ngươi thật đúng là người một nhà, đều một bộ lúc cần dùng người đón trước tiễn sau, lúc không cần thì vứt bỏ như ném đồ hỏng."
Khương Vọng ở một bên nhìn chăm chú vào cảnh tượng bên ngoài Thanh Dương trấn, làm bộ như không hiểu lời oán giận trong lời nói của nàng.
Bầu trời ấm áp, một vài đám mây trắng đang nhẹ nhàng rong chơi.
Hướng Tiền đã đánh xong một giấc ngủ trưa từ bóng râm đi về phía trước, không kìm được hỏi: "Ngươi thực sự nghĩ rằng ở đây sẽ xảy ra biến cố?"
"Không chỉ là cảm thấy." Khương Vọng không dời tầm mắt lại, miệng nói: "Chẳng lẽ ngươi không ngửi được khí tức nguy hiểm sao?"
Hắn lại quay qua hô lớn với Trúc Bích Quỳnh: "Trúc đạo hữu, Phúc Họa cầu của ngươi có thể dùng được sao?"
Trúc Bích Quỳnh liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, ý chính là ta không nói sai chứ? Ngươi nhìn lão gia nhà ngươi hiện tại như thế nào.
Miệng thì lớn tiếng trả lời: "Không đâu!”
Hướng Tiền sau khi chần chừ một hồi lâu, mới không tình nguyện nói: "Ta có một bộ kiếm trận, có lẽ có thể phát huy tác dụng. Nhưng nếu có thể không cần thì tốt nhất không nên vận dụng..."
Chiếu Hành thành, trong cung điện của Dương đình.
Quốc chủ đời thứ hai mươi bảy của Dương quốc - Dương Kiến Đức, lần đầu tiên thượng triều.
Chuẩn xác mà nói, bên trong có ôn độc dị biến, mỗi người tu sĩ siêu phàm đều ăn ngủ không yên, bên ngoài có đại quân nước Tề đột nhiên phong tỏa biên cảnh. Dương quốc gần như mưa gió bấp bênh, lâm vào thời khắc sinh tử tồn vong chỉ trong một đêm.
Mà Dương Kiến Đức vẫn còn tu hành ở trong Dưỡng Tâm điện, dường như không có ý định để ý tới, vẫn muốn giống như thường ngày, để cho Thái tử chấp chính, triều thần phụ tá ứng phó cục diện lần này.
Là Thái tử Dương quốc Dương Huyền Cực quỳ khóc cầu xin, mới có thể mời được y lên điện, triệu tập lần thượng triều lần này.
Bên dưới ngai vàng, đám triều thần đang bàn tán xôn xao, bảy mồm tám lưỡi, thanh âm ngược lại vang dội, nhưng hoàn toàn không có một trật tự xác định nào.
Không có cách, Tề quốc cường đại ăn sâu vào lòng người, cho dù chỉ phát động một quân, Dương quốc cũng tuyệt đối không có một chút phần thắng nào. Đối với thế cục hiện nay, những đại thần Dương quốc này thật sự có chút tuyệt vọng!
Trên long ỷ, Dương Kiến Đức mắt nhắm mắt mở. Y sở dĩ còn cố nén không rời khỏi chỗ này, cũng chỉ là chờ một hồi chính kịch mà thôi.
Thế nhưng không nghĩ tới màn dạo đầu này lại dài như vậy, làm cho y cảm thấy vô cùng không thú vị.
"Phụ vương!" Thanh âm của Thái tử Dương quốc làm cho tinh thần y chấn động, nhịn xuống ý nghĩ tu hành, ngồi thẳng thân thể.
Là chủ chính trên thực tế của Dương đình trong những năm gần đây, Thái tử Dương quốc vừa mở miệng, cả triều đình trong nháy mắt liền an tĩnh lại. Từ một nơi ồn ào như chợ, hiện tại lập tức trở về trang nghiêm.
Thái tử Dương quốc đứng ở vị trí chúng thần, đối diện với Dương Kiến Đức.
Hình thể gã cao lớn, mặt rộng tiếng vang, quả nhiên rất có uy thế: "Nhi thần cho rằng, Dương quốc bệnh nặng kéo dài mấy trăm năm rồi, đã đến lúc phải thay đổi!”
"Ồ?" Sắc mặt Dương Kiến Đức lại không hề có chút biến: "Phải thay đổi như thế nào?"
Thái tử Dương quốc hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, gã lập tức cao giọng nói: "Bước đầu tiên, phụ vương phải ban chiếu kể tội mình, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của bản thân, cầu mong quốc dân thông cảm!"
Là thái giám thân tín nhất bên cạnh Dương Kiến Đức, Lưu Hoài phụng dưỡng ở một bên lập tức quát: "Thái tử chớ quên cấp bậc tôn ti!"
Trong cuộc chiến giữa Thái tử và các Hoàng tử khác, lão đương nhiên chắc chắn đứng về phía Thái tử. Bởi vì lão cũng rất rõ ràng, Dương Kiến Đức cũng không có ý định đổi Thái tử. Hơn nữa những Vương tử khác thực sự cũng không có một ai có thể tạo thành uy hiếp thực chất đối với vị Thái tử này.
Nhưng nếu Thái tử phát ra lời khiêu chiến với quốc quân, vậy lão tuyệt đối cũng không có nghi vấn, nhất định sẽ là kẻ đầu tiên đứng trước người quốc quân. Là một thái giám, lão hiểu rất rõ ràng, tất cả mọi thứ đều là Dương Kiến Đức ban cho, mình dựa vào đối phương thì tồn tại, vậy cho nên lòng trung thành của lão cũng chỉ có thể hoàn toàn nghiêng về Dương Kiến Đức.
Mà ở trên triều đình ngày hôm nay. Lão mới hoảng sợ phát hiện, Thái tử vậy mà thật sự dám khởi xướng khiêu chiến, hơn nữa là dưới loại thế cục nội loạn ngoại hoạn, gió nổi mưa tuôn như hiện nay!
Lão chưa kịp suy nghĩ, đã theo bản năng lên tiếng quát ngừng.
Nhưng...
“Thiến nô!” Thái tử Dương quốc tức giận chỉ tay quát: "Ta cùng phụ vương nói chuyện, có chỗ cho ngươi xen vào sao? Triều cương bại hoại, chính là bởi vì phụ vương tin tưởng loại tiểu nhân gian nịnh như ngươi!”
Thái tử từ trước đến nay vẫn luôn tao nhã nhân hậu, ngày xưa từng ngụm từng chữ đều là Lưu công công, lễ kính có thừa, tâm ý cũng chưa từng cắt đức. Thế mà hôm nay lại chỉ thẳng mặt chửi thiến nô.
Lưu Hoài cảm thấy sỉ nhục gấp bội, tiếp theo là tức giận, hận ý không ngừng xông lên trên đầu, nhưng lão lại không dám mở miệng phản bác.
Bởi vì thái giám vốn là gia nô của Thiên tử, Thái tử là chủ nhân tương lai của Dương quốc, hoàn toàn có thể mắng nô tài nhà mình như vậy, đây chính là việc danh chính ngôn thuận.
Bản thân Dương Kiến Đức lại rất bình tĩnh, khoát tay bảo Lưu Hoài lui ra.
Người ngồi trên long ỷ, hơi nghiêng về phía trước, nhìn xuống Thái tử mình đã chọn: "Chiếu kể tội? Vi phụ ngược lại muốn nghe một chút, tội lỗi của ta là như thế nào a?”
Lưu Hoài lui vào một góc, nghe được lời này của quốc quân bỗng nhiên nước mắt giàn giụa trên đôi mắt già nua.
Lão cũng không hề rơi lệ vì bản thân mình chịu khuất nhục, mà là vì Dương Kiến Đức!
Dương Kiến Đức là vua của một nước, trên triều đình này lại không hề xưng vương gọi trẫm, mở miệng luôn là "vi phụ". Nhìn như bình tĩnh tự kiềm chế, lạnh nhạt thong dong, kỳ thật bên trong có một tia cầu xin cùng yếu ớt không dễ phát hiện... Người bên ngoài không biết, nhưng Lưu Hoài phụng dưỡng quốc quân hơn nửa đời người, sao lại không hiểu cho được?
Từ xưa kẻ làm vua không có thân tình, nhưng hết lần này tới lần khác lại khát vọng có được loại tình cảm này!
"Dám hỏi phụ vương!" Thái tử lập tức đáp lại, không có một chút chần chừ nào, hiển nhiên trong lòng tích lũy đã lâu, không nói ra thì không cảm thấy thoải mái: "Không có lịch pháp, vứt bỏ văn tự của mình. Quốc gia như vậy là gì? Nhà có thể coi là nhà hay sao?!”
Dương Kiến Đức trầm mặc một hồi, mới nói: "Hai chuyện này đích thật là được thực hiện ở trên tay trẫm...."
“Trẫm thực sự có tội lỗi như vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận