Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 592: Bí mật của hung thú

Hai người áo đen này đại khái chính là "canh gác" của tổ thú rừng tùng, bọn họ đang thuận miệng nói một ít tin đồn, có vẻ như là thảo luận nhân vật phong quang thế hệ trẻ của Húc quốc bọn họ.
Khương Vọng không nghe kỹ, toàn bộ quá trình nín thở ngưng thần, thời thời khắc khắc chú ý hai người này, một khi bị phát hiện, hắn sẽ lập tức ra tay chế trụ bọn họ.
Lại nói tiếp loại thủ đoạn vừa có biến đã phi lên cây trốn này thật sự không phù hợp với tu vi hiện giờ của hắn. Nhưng những đạo thuật ẩn tích thô thiển mà hắn nắm giữ kia, còn chẳng bằng không cần, vô duyên vô cớ lộ ra đạo thuật dao động cũng là bại lộ chính mình.
Hiệu quả ba lần của Nặc y có thể đối phó với cường giả Thần Lâm cảnh, dùng vào lúc này khó tránh khỏi có vẻ dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Mà giấu trong Hồng Trang Kính cũng là lựa chọn tốt hơn, nhưng đối với Doãn Quan, Khương Vọng còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng, không thể bại lộ tất cả lá bài tẩy của mình.
Dù sao hắn cũng không đáp ứng gia nhập Địa Ngục Vô Môn. Cho dù gia nhập tổ chức này, mấy vị trí Diêm La kia cũng vừa mới trống rỗng.
Cẩn thận không bao giờ là thừa, đồng thời ngay lúc này, hắn có thể đủ khả năng gánh chịu rủi ro khi bị phát hiện.
Khương Vọng thầm nghĩ trong lòng, muốn chuẩn bị một môn đạo thuật ẩn tích. Hắn kỳ thực sớm đã có ý nghĩ trên phương diện này, chẳng qua sau khi đạt được Nặc y liền hoàn toàn buông xuống. Nhưng hiện tại ngẫm lại, Nặc y mặc dù dễ dùng, cũng phải cân nhắc ứng phó vào những tình huống khác biệt.
Cũng không biết do Khương Vọng may mắn, hay là hai tên canh gác kia được ông bà phù hộ. Bọn họ dường như cũng không nghĩ tới sẽ có người lẻn vào rừng thông, cho nên cũng không quan sát hoàn cảnh. Khương Vọng ở trên đỉnh đầu bọn họ, nhưng không một ai liếc mắt nhìn lên trên.
Sau khi hai tên canh gác rời đi, Doãn Quan lập tức xuất hiện.
Khương Vọng từ đầu đến cuối đều nhìn không ra gã dùng pháp môn gì, tu vi chênh lệch tạm thời đã bị kéo rất xa.
"Thật làm cho người ta ngoài ý muốn, ngươi vậy mà ngay cả một môn đạo thuật ẩn tích cũng không có."
Doãn Quan khuôn mặt thanh tuấn, nhưng ngữ khí nói chuyện lại như vả vào khuôn mặt của gã vậy, tương đối trực tiếp, cực kỳ không dễ nghe.
Đương nhiên lấy thực lực của gã vốn cũng không cần nói chuyện nhiều.
"A, ta rất ít khi cần phải trốn." Khương Vọng thuận miệng đáp.
Đây là đang cười nhạo Doãn Quan là sát thủ, vậy mà cả ngày trốn đông trốn tây.
Cũng vì càng ngày càng quen thuộc với gã, hắn mới có thể thỉnh thoảng đùa giỡn vài câu như vậy.
Doãn Quan cũng sửng sốt một chút vì một câu trào phúng này.
Dù sao không phải ai cũng có lá gan nói giỡn với Tần Quảng vương.
"Ta vốn còn muốn truyền bí thuật ẩn tích độc môn của mình cho ngươi, xem ra là trong lòng suy nghĩ nhiều rồi." Doãn Quan lạnh nhạt nói.
Khương Vọng bĩu môi, hắn có chết cũng không tin.
Người như Doãn Quan tuyệt đối sẽ không phát bừa thiện tâm, làm người tốt không so đo. Nếu một ngày nào đó gã thật sự muốn truyền bí thuật ẩn tích độc môn cho Khương Vọng, vậy tất nhiên cũng cần hắn làm chuyện đáng giá môn bí thuật này.
Cho nên Doãn Quan hiện tại cũng đang nói giỡn với hắn, chỉ chờ hắn xin lỗi lấy lòng, sau đó lại lạnh lùng cự tuyệt.
Chẳng qua đại khái vì đã lâu không đùa giỡn với người khác, vậy cho nên lời ra có chút cứng rắn không thực tế.
Mặc dù trong lòng nhìn thấy rõ ràng, Khương Vọng ngoài mặt vẫn là 'kinh hãi thất sắc' phối hợp một chút: "Kỳ thật ta cũng thường xuyên phải trốn như chó nhà có tang!”
Doãn Quan thản nhiên nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Đuổi theo.”
Hiển nhiên là phần "diễn xuất" của Khương Vọng quá lộ, khiến gã mất đi hứng thú đùa giỡn hiếm có.
Người thông minh là không thú vị như vậy, bởi vì quá dễ dàng nhìn thấu chân tướng, có đôi khi muốn dỗ dành mình một chút cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Từ xa xa đi theo hai tên canh gác vào sâu trong rừng thông, dọc theo đường đi vô kinh vô hiểm, thủ đoạn của cường giả Thần Lâm cảnh vốn không phải là thứ mà hai tên canh gác như vậy có khả năng phát hiện.
Trong rừng thông này, có thể thấy được hung thú ở bất cứ chỗ nào, chủng loại đa dạng. Nhưng tất cả hung thú dọc theo đường đi gặp phải, thậm chí đều sẽ có vài con đột nhiên chém giết lẫn nhau, nhưng toàn bộ lại làm như không thấy đối với hai tên canh gác nọ.
Hung thú không có lý trí, chỉ có bản năng hiếu sát, nhưng nhân loại vẫn có rất nhiều cách khống chế chúng.
Ví dụ như vật phẩm trên người hai tên canh gác kia, ví dụ như Doãn Quan càng trực tiếp áp chế lực lượng một cách dứt khoát hơn.
Trong một quãng đường rất dài, tất cả đều là cảnh tượng nguyên thủy trong cuộc sống hung thú.
Nhưng sau khi đến khu vực trung tâm của rừng thông, Khương Vọng đã nhìn thấy dấu vết của Nhân tạo.
Đó là một cái động khẩu dưới lòng đất thật lớn, từng đàn hung thú đang đi xuống đất thông qua cửa động.
Chỉ là hung thú khát máu theo bản năng, lúc này lại rất an phận, cực kỳ "tuân thủ quy củ".
Năm tu sĩ cầm trường tiên đặc chế trong tay đứng ở ngoài cửa động, ngẫu nhiên có hung thú xao động, bọn họ liền quất qua một roi. Hung thú sau khi bị đánh roi sẽ lập tức thuần phục xuống.
Những trường tiên này đại khái đã bị thêm vào cấm chế nào đó.
Khương Vọng chú ý tới, khí tức của những hung thú này đều rất mạnh mẽ, còn hung hãn hơn so với những hung thú rải rác trong rừng thông khác. Đại khái cũng là do được lựa chọn kỹ càng, mới có thể bị đuổi tới đây.
Hai gã tu sĩ trông coi cùng cầm roi kia nói mấy câu, chờ toàn bộ những hung thú này tiến vào địa huyệt, liền đi theo vào trong.
"Hai lựa chọn." Doãn Quan lạnh nhạt nói: "Ta giết bọn họ, hoặc là ngươi đánh ngất bọn họ.”
Gã vừa dứt lời, Khương Vọng liền bóp ấn quyết.
Từ trong hư không có một cây xích đen kịt thò ra, nhanh như chớp, chỉ vừa chuyển đã trói toàn bộ năm gã tu sĩ cầm roi cùng một chỗ.
Chính là bí thuật Pháp gia được truyền từ Nhạc Lãnh, một trong Thập Đại xiềng xích - Tù Thân xiềng xích.
Khương Vọng tung người nhảy đến, trực tiếp dùng lực lượng áp chế, mạnh mẽ phong bế Đạo nguyên cùng ngũ giác của bọn họ.
Toàn bộ quá trình này, mấy tên tu sĩ kia hoàn toàn không thể làm ra một chút phản kháng nào.
“Bái sư rồi?” Doãn Quan hiển nhiên nhận ra bí thuật của Nhạc Lãnh, vẻ mặt như cười mà không phải cười.
"Không có." Khương Vọng khoát tay áo: "Phần thưởng của Thanh Bài, vì muốn thuận tiện cho nên không trở về Lâm Truy.”
Doãn Quan cũng không nói gì nữa, trực tiếp đi vào cửa động dưới lòng đất.
Nếu đổi lại là lúc trước, biết hung thú gây tai họa thảm liệt là bị người sáng tạo ra. Khương Vọng rất có thể cũng sẽ nảy sinh sát ý với những người canh gác này.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, sào huyệt hung thú chính là tài nguyên, có liên quan đến sự ra đời của Khai Mạch đan. Những tu sĩ trông coi này cũng chỉ là tuân lệnh mà làm. Thậm chí bọn họ ôm ý chí tận trung tận trách đến làm một chuyện như vậy. Thật khó để đo lường đúng sai.
Nói vô tội chưa chắc đã vô tội. Nhưng có vẻ cũng không có lý do đáng giết.
Khi Doãn Quan đưa ra hai lựa chọn, Khương Vọng theo bản năng liền ra tay, cũng không phải là một loại lựa chọn từ bản tâm.
Hai người dọc theo cửa đi vào trong động, thỉnh thoảng có chậu lửa chiếu sáng con đường phía trước.
Tình cảnh như vậy làm cho Khương Vọng lại liên tưởng đến Phù Lục Địa Quật, nghĩ đến Khánh Hỏa Kỳ Minh, đến những…Tinh thú bên trong U Thiên kia. Hắn thậm chí đột nhiên nghĩ đến, ở sâu trong lòng đất hiện tại có phải cũng sẽ có một mảnh U Thiên hay không? Ẩn chứa rất nhiều ánh mắt tham lam rình mò...
Rốt cục bọn họ theo đuôi đám hung thú này đi vào trong một cái động quật thật lớn.
Phần lớn địa phương trong toàn bộ động quật đều bị một tòa đại trận hoa văn phức tạp trải đầy.
Hung thú thành bầy lần lượt đi vào trong đại trận, thành thành thật thật nằm sấp trên mặt đất.
Một gã tu sĩ Nội Phủ cảnh canh giữ ở bên ngoài đại trận.
Hai tên canh gác đến gần, thấp giọng báo cáo cái gì đó.
Doãn Quan và Khương Vọng ẩn thân bên ngoài động quật, vẫn chưa đi theo. Bởi vì bên trong động quật rất rộng rãi, nhìn không sót một chút nào, cho nên không có chỗ ẩn thân.
Khương Vọng nhìn đối phương một cái, ý tứ hỏi rất rõ ràng, kế tiếp làm sao bây giờ? Ngươi có muốn xông thẳng vào không?
Doãn Quan cũng không nói lời nào, chỉ giơ hai ngón tay lên, một ngọn lửa xanh lóe lên rồi biến mất, lướt qua trước mắt Khương Vọng.
Trước mắt Khương Vọng nhoáng lên một cái, sự vật nhìn thấy có biến hóa, hắn chiếm được góc nhìn thứ hai bên ngoài bản thân mình.
Hắn thấy được toàn bộ tình cảnh trong động quật thật lớn, cũng thấy được vị tu sĩ Nội Phủ cảnh của Húc quốc kia, thấy được tình hình cụ thể của cả tòa đại trận, cũng nhìn thấy những hung thú thô bạo kia đang an tĩnh nằm úp sấp ở trong đại trận. Cực kỳ rõ ràng.
Đây là góc nhìn của một trong những người canh gác!
Thủ đoạn thần kỳ!
Nhưng Khương Vọng không kịp tỏ vẻ sợ hãi than thở, bởi vì ở một khắc sau hắn đã nhìn thấy, hai gã tu sĩ từ bên kia của động quật đẩy một chiếc xe tù tới.
Trong xe tù là một lão nhân bị trói chặt.
Không đúng.
Lão ta không phải là người.
Đại bộ phận trên người lão đều giống như Nhân tộc, nhưng trên trán lại mọc một chiếc sừng ngăm đen.
Lão là một tên Yêu tộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận