Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2851: Thả lòng ta (4)

Tuy nói sức mạnh chủ thể trấn áp Trường hà là Cửu Trấn Trường Hà, chính là Cửu Long Phủng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ, là Quan Hà Đài, tất cả thủ đoạn còn lại, đều chỉ là góc biên.
Nhưng cũng không thể nói rằng những thành phần như thư viện Long Môn, là không làm gì.
Như mực nước của Hoàng Hà mấy trăm năm qua đều do Tĩnh Thiên Lục Hữu đo định. Từ ý nghĩa nào đó, có thể nói, gần hai trăm năm nay, mỗi lần Hoàng Hà chi hội tổ chức, đều là sáu người bọn họ là người tuyên bố.
Duệ Vĩ Ngân Hà lấy nước của Trường Hà làm chủ tài, lấy công đức Lục Chân khi trông coi Hoàng Hà làm căn bản, lấy đạo tắc của Cam Thảo nữ quan làm minh văn, có thể tạo ra sức mạnh long trời lở đất.
Vật này không phải bảo vật lâu dài, không thể tồn tại vĩnh hằng, sẽ biến mất theo Lục Chân. Có lẽ chỉ là một món tạo vật được không bù mất. Nhưng ít ra vào lúc này, nó có uy năng khủng bố.
Ngân trâm được Cam Thảo nữ quan nắm ở tay, theo mộng cảnh lặng lẽ thấm vào, một phát đâm lên Tiên cung!
Diễn biến khiến người ta ngừng thở.
Đuôi ngân hà đụng vào Vân Đỉnh!
Ánh bạc nổ tung giữa bầu trời!
Ánh sáng xanh rực rỡ ngang ngược chảy ra khắp nơi quần thể kiến trúc Tiên Cung.
Cam Thảo vô cùng quyết đoán, hủy diệt luôn cây trâm Ngân Hà Duệ Vĩ mà Lục Chân khổ luyện nhiều năm, mượn nó để phát ra sức mạnh vượt qua cực hạn, với sự hỗ trợ của Xuân Thu Đại Mộng, phá lớp phòng ngự của Tiên Cung.
Đạo sĩ Bán Hạ tập trung sức mạnh Lục Chân, đứng trên đỉnh Tiên Cung, nguyên khí bên ngoài thân như quấn giáp, đặt chưởng lên Tiên Cung:
"Hôm nay... Lục Diệu vật diệt, cả đời chí hung, vạn vật đều không!"
Tĩnh Thiên Lục Diệu Vật Diệt Pháp!
Vân Đỉnh tiên cung tỏa ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, sau đó như một khối thủy tinh chìm trong ánh sáng rực rỡ ! rắc! Hoàn toàn vỡ nát!
Trần Bì cười khàn khàn:
"Đây chính là chỗ dựa của ngươi? Tiểu tặc! Cửu Đại Tiên Cung, cũng chỉ đến thế mà thôi! Tất cả những gì ngươi dựa vào để kiêu ngạo, cuối cùng đều sẽ bị hủy diệt ngay trước mặt ngươi ! mới tiêu tan mối hận của ta!"
Khương Vọng vẫn nửa ngồi dưới đáy hố, nện nắm đấm vào trong đất, sau đó rút tay lên, dung nham màu đỏ rực theo nắm đấm của hắn trào lên, chảy xuôi dưới chân hắn.
Tiên Cung vỡ vụn, chưa đủ sức làm cảm xúc của hắn dao động!
"Xuân Thu Đại Mộng... Thì ra đây chính là cái thuật mà mình không nhìn được rõ kia..."
Hắn lẩm bẩm, ngẩng đầu lên nhìn Lục Chân, lật tay đón lấy kiếm của mình vừa bay về:
"Các ngươi sợ Vân Đỉnh tiên cung à? Đó chẳng qua chỉ là ngoại vật."
Từng điểm kim quang từ mắt hắn tràn ra.
Giọng hắn như giếng cổ tịch mịch cuối mùa thu, mắt của hắn như hải dương màu vàng đang bừng bừng rực cháy.
Đã ngắm nhìn rất lâu trong vận mệnh của lão tăng mặt vàng, bây giờ đã được tự mình cảm thụ.
Từ giờ trở đi, cái gọi là Tĩnh Thiên Lục Chân, ở trong đôi mắt màu vàng này, đã không còn bí mật gì đáng nói.
Hắn chậm rãi đứng dậy:
"Các ngươi biết không, ta luôn dùng một cái lồng, đang trói buộc chính mình... bây giờ, các ngươi đã mở nó ra."
Hắn đứng thẳng người dậy, toàn thân sáng lên, bốn ngôi sao ở trên bầu trời cao cũng sáng lên theo, lấn át cả ánh sáng của mặt trời chói chang.
Tinh Khung Thánh Lâu thuộc về Khương Vọng!
Ngọc Hành, Khai Dương, Thiên Xu, Dao Quang.
Tinh lộ uốn lượn, trong nháy mắt hợp thành bắc đẩu.
Tinh lộ chi pháp đã thông hành hiện thế, do Khương Chân Nhân công khai dạy học ở Thiên Kinh thành, mời tất cả người của Trung Ương Đại Cảnh đế quốc đến thưởng thức.
Nhưng lần này, hắn không di động Bắc Đẩu, sử dụng sát kiếm đạo đồ kinh văn thiên hạ.
Thiên hạ đã vào đông rồi, không cần chỉ về hướng bắc nữa.
Mọi người nhìn thấy !
Bốn tinh lâu ở trên vòm trời từ thời cổ như tồn tại vĩnh hằng này, bỗng dạt ra bốn hướng, mang theo dòng thác tinh quang rực rỡ, như muốn trải rộng tới vô hạn, mỗi tinh lâu đều bay về phía sâu trong vũ trụ mênh mông vô tận.
Đến lúc này mọi người mới nhận ra, chúng như bốn bức tường cao vĩnh hằng ở bốn phía.
Và trong bức tường cao ấy...
Là Khương Vọng.
Được sinh ra, trẻ sơ sinh, thành trẻ con, rồi thành thiếu niên, nay đã hai mươi bảy tuổi.
Một Khương Vọng một mình ở thành Thiên Kinh, một kiếm chiến sáu Chân.
Một Khương Vọng bị đánh bẹp xuống đáy hố nhưng vẫn ngang nhiên như cũ, tay cầm trường kiếm, tóc rối tung, khóe miệng vẫn còn vết máu.
Khương Vọng nắm giữ đạo đồ Chân Ngã .
Hắn vẫn luôn bị trói buộc!
Năm đó Tử Kỳ chinh Hạ, ở trước vạn quân, hắn và Trọng Huyền Tuân tranh chấp. Lập tứ đại tinh lâu ngay tại chỗ, đạo đồ rõ ràng.
Hắn biết Chân Ngã mạnh, cũng biết ngộ Chân Ngã rất nguy hiểm, càng biết sự cường đại của ma, nên lấy tứ đại tinh lâu làm lồng giam, định tâm viên, hàng ý mã, lấy tứ đức là tín, thành, nhân, võ để tự giam mình vào, hy vọng mình thủ vững bản tâm, không sa vào lạc lối, có thể tìm ra cảnh giới tiên hiền vô thượng, "Tùy tâm sở dục mà không vượt ra khuôn phép".
Bao năm nay, hắn lúc nào cũng khắc chế, chuyện gì cũng khắc chế, làm gì cũng nghĩ tới nghĩ lui.
Sau khi trở thành thành viên Thái Hư các, hắn càng cảnh giác lời nói và việc làm của mình, coi sự chú ý của người trong thiên hạ là trách nhiệm...
Nhưng tất cả những điều này, sau khi Khổ Giác chết đã không còn sót lại chút gì.
Hôm nay, hắn không tự kiềm chế nữa!
Mọi người nhìn thấy bốn đại Tinh Lâu bay về bốn phương xa xôi, hoảng hốt nhìn thấy mảnh thiên địa này như cũng theo đó mà trở nên trống trải.
Trong nháy mắt, Khương Vọng trở nên vô cùng cao lớn.
Nhân gian không còn chật chội, anh hùng có thể thẳng người!
Không, Khương Vọng của giờ này ngày này, không phải anh hùng.
Không làm anh hùng nữa!
Hắn chỉ là một người không khống chế được thù hận, muốn rút kiếm thấy máu.
Hoàn toàn trở thành mình là mình, hoàn toàn phóng thích bản thân, vứt bỏ sự ràng buộc "tùy tâm sở dục không vượt ra khuôn phép" kia.
Sẽ trở thành thế nào?
Nếu nói tùy tâm sở dục mà không có khuôn phép, là tà ác.
Vậy thì vào thời khắc này, Khương Vọng chính là ... đại ác!
Hắn còn chưa làm gì, khí thế khủng bố đã phóng lên cao, lấy hắn làm trung tâm, nguyên con phố dài bị tông sư pháp gia Hàn Thân Đồ phong trấn xuất hiện những kẽ nứt dữ tợn khắp nơi. Nguyên lực đã mất đi khống chế, quy tắc đã mất đi khống chế...
Đây chỉ là bắt đầu!
Hôm nay ở Thiên Cung nhân gian, trong đệ nhất thành Thiên Kinh của thế giới hiện thế này, Khương Vọng hắn sẽ không giữ lại một chút sức mạnh nào.
Mở lồng giam ta ra!
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, hắn rướn người rút kiếm, bày ra sự sắc bén vô song của mình.
Từ trong ánh sáng rực rỡ quấn quanh người, một thế giới lửa linh động hoạt bát, sinh cơ bừng bừng bay ra. Trong đó có diễm tước bay, có diễm tinh vùn vụt, là Tam Giới Chi Chân Nguyên Hỏa Giới!
Mọi người nhìn thấy đạo thể của Khương Vọng hình như trở nên mờ đi, đạo thân của hắn, thần quang của hắn, kiếm khí của hắn, hình như càng lúc càng trở nên mờ mịt... không phải trở thành hư vô, mà là trong lồng ngực Khương Vọng, trái tim vàng ròng vĩnh hằng bất hủ càng lúc càng rõ ràng.
Là thần thông của Khương Vọng!
Kỳ Đồ chưa từng khinh động, nhân gian hiếm thấy lòng son.
Trong ngũ đại thần thông của Thiên Phủ, Tam Muội Chân Hỏa, Bất Chu Phong, Kiếm Tiên Nhân là thường thấy nhất, thậm chí có thể nói là nổi tiếng thiên hạ. Trong khi đó, Kỳ Đồ luôn được giấu kĩ, đến nay trong số những người còn sống, chỉ có Trọng Huyền Tuân và Tề Thiên Tử là biết đến nó. Thật ra thần thông Xích Tâm cũng rất ít khi được nhìn thấy, bởi vì nó không hiện ra ngoài, thường chỉ xuất hiện trong chiến đấu thần hồn.
Là trái tim tiên nhân trong trạng thái Kiếm Tiên Nhân của Khương Vọng, ý nghĩa của thần thông này không phải tầm thường. Nó từng giúp Khương Vọng ngăn cản sự xâm nhập mạnh mẽ của ma ý.
Xích Tâm là thần thông về tâm lực cực kỳ hiếm thấy.
Cái gọi là Tâm lực thần thông, tên như ý nghĩa, chính là thần thông phát huy ra sức mạnh trong lòng.
Ví dụ như Tâm Huyết Lai Triều của Dịch Thắng Phong, chính là thần thông Tâm Giác, giúp hắn cảnh giác được nguy hiểm, cảm giác được ở bất cứ đâu, luôn giúp hắn luôn xu cát tị hung. Nếu không phải chỗ nào trên chiến trường Tề Hạ cũng là hoàn cảnh nguy hiểm, thì rất khó mà giết được hắn.
Hay như đỉnh cấp thần thông của Phật Môn Thần Túc Thông , cũng thể hiện thần thông "Tâm lực". Tâm niệm đi đến đâu, là cơ thể đi tới đó, dù nơi đó có cách ngàn vạn dặm, thì cũng chỉ là trong nháy mắt.
Thần Túc Thông có thể tạo ra được hiệu quả giống với Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng sức mạnh thể hiện ra hoàn toàn khác nhau. Một bên là dựa vào sức mạnh của tâm, một bên là dựa vào sức mạnh của không gian. Song cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển, đều có thể vượt qua núi sông chỉ trong nháy mắt.
Sức mạnh của "Tâm" rất khó nắm bắt, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị nhấn chìm. Tuy thần thông "Xích Tâm" đã sớm nở hoa, nhưng mãi đến khi thành tựu Động Chân, thành tựu tam giới mới thật sự khống chế được nó.
Mà sức mạnh của nó thể hiện...
Giờ khắc này, tòa Chân Nguyên Hỏa Giới ẩn chứa sinh cơ vô hạn bỗng co lại dữ dội, chỉ còn là một điểm màu đỏ, trong nháy mắt màu xích hồng chuyển thành xích kim, sau đó lại đột ngột phình to ra, hiển hóa thành một thân ảnh cường đại mặc chiến giáp đỏ thẫm.
Ngũ quan của thân ảnh chính là dáng vẻ của Khương Vọng từng thể hiện ở chiến trường Mê giới.
Nhưng vẫn có điểm khác.
Lông tơ trên mặt dài và rậm, răng nanh chìa ra, con ngươi đỏ thẫm, lông cũng đỏ thẫm.
Là Ma Viên Pháp Tướng!
Ma viên vừa mới hiện hình, đã vọt lên trời, bàn tay lớn mở rộng, liệt diễm cuồn cuộn trào ra, gào thét như biển ! đạo pháp - Chân Hỏa Liệu Nguyên!
Tĩnh Thiên Lục Chân mạnh ai thi triển thủ đoạn của người nấy, nhưng vẫn không thể không lui.
Họ chưa từng gặp Chân Nhân pháp tướng nào cường đại như vậy! Nhất là Tam Muội Chân Hỏa kia, chỉ chạm vào là cháy rụi, lại không dập tắt được, các loại phòng ngự của bọn họ đều hoàn toàn mất đi hiệu lực khi đối diện với nó!
Và, không chỉ có thế!
Ánh sáng của thiên địa, tiếng động cả thế gian, tất cả đều tụ lại, Khương Vọng vẫn cầm kiếm đứng dưới đáy hố, nhưng thanh văn tiên vực đã bay ra.
Tia sáng vô tận, âm thanh vô hạn trong nháy mắt nhuộm thành màu vàng đỏ, sau đó hóa thành một tiên nhân tiêu sái xuất trần!
Tiên nhân này, mặc hoa bào, trên trán có một đôi sừng rồng màu trắng.
Gương mặt tất nhiên là đường nét ngũ quan của Khương Vọng, nhưng xuất trần hơn, tiên tướng hơn !
Là pháp tướng Tiên Long!
Pháp tướng Tiên Long theo sát Ma Viên Pháp Tướng, cũng giết lên trời cao, giơ tay lên chộp một cái, liền nắm vô số ánh sáng và âm thanh lại vào với nhau, hóa thành một thanh đao vô hình vô sắc, không tiếng động chém ra!
Tiên pháp Kiến Văn Trảm Thần!
Giết nhìn và nghe trước rồi giết thần sau.
Lúc này, Khương Vọng ở trong hố cũng bay lên, nháy mắt đối mặt với lão đạo Trần Bì đang cười ác độc kia.
"Đến đây!"
Trần Bì vẫn cười, cười tàn nhẫn:
"Nắm đấm của lão hòa thượng lôi thôi đó, chính là đã tới sát chỉ cách người ta một bước mà không thể tiến thêm được đó!"
Là người có lực phòng ngự mạnh nhất trong Tĩnh Thiên Lục Hữu, giá trị lớn nhất của Trần Bì trong chiến đấu, chính là đón nhận đa phần công kích của đối thủ, khiến đối thủ tiêu hao lớn nhất.
Trần Bì luôn làm như vậy.
Và làm rất tốt.
Khương Vọng cũng nhìn ra được trong trận chiến ở Trường Hà, Trần Bì đã làm tốt đến mức nào.
Nên Khương Vọng cũng cười, cười điên cuồng, tiếng cười lay động cả trời xanh:
"Tới rồi!"
Kiếm khí vô biên lao ra khỏi thiên linh của hắn, tụ lại thành một thế giới kiếm khí bàng bạc. Tất cả kiếm thức, diễn biến bên trong, vô tận phong mang, tranh sát vực này. Tam Giới Chi Diêm Phù Kiếm Ngục!
Tinh Khung Tứ Cố, Bát Giới.
Ma Viên Pháp Tướng, Tâm Viên.
Tiên Long Pháp Tướng, Ý Mã.
Phật nói, ta định tâm viên, hàng ý mã, cầm bát giới trước, sau đó mới có thể ngộ không, đắc thành đạo quả, hưởng cảnh giới vô thượng.
Hôm nay ta mở Bát Giới, phóng ý mã, phóng tâm viên.
Sau đó sẽ...
"Ngộ Không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận