Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2652: Từng nhớ thuở thiếu thời (2)

Sau chuyện xảy ra ở Yêu giới lần trước, Ngô Bệnh Dĩ của Tam Hình Cung đã luôn nhìn chằm chằm vào nơi này, Cảnh quốc cũng không thể một tay che trời như lúc trước.
Trang quốc là Đạo quốc, mấy chục vạn bách tính vô tội bị hại ở thành vực Phong Lâm kia cũng là dân chúng trong Đạo mạch. Nhìn oán niệm vô cùng rõ ràng bên trong trái tim kia, y làm sao có thể nói cử chỉ báo thù của những vong hồn này không phải là nghĩa cử? Y làm sao có thể nói Khương Vọng xuất thân từ Phong Lâm thành không có tư cách báo thù?
Cho nên y mới giương ô xuất hiện, chứ không phải là cầm pháp kiếm.
"Ta cũng không có lời gì để giải thích."
Khương Vọng nói:
"Chỉ cần đôi mắt của ngài nguyện ý nhìn, tai ngài nguyện ý nghe, đến lúc này rồi chắc là đều biết chân tướng là như thế nào."
Nam chinh bắc chiến, lang bạt kỳ hồ nhiều năm như vậy, sao hắn lại "không hiểu chuyện" đến như thế?
Hắn đương nhiên biết Bán Hạ Chân nhân không có ý định ra tay, đương nhiên biết hôm nay chỉ cần tùy tiện tìm một bậc thang là có thể lặng yên không một tiếng động rời đi.
Nhưng lúc rời đi Lăng Hà đã nói với hắn, hắn đang làm chuyện đúng đắn.
Mấy trăm ngàn người đã chết đang dùng tàn niệm cuối cùng ủng hộ hắn, ban cho hắn chính nghĩa và công lý.
Sao hắn có thể lặng yên không một tiếng động rời đi?
Phong Lâm thành cần chân tướng!
Hơn nữa không đề cập tới Doãn Quan chuyện gì cũng không quan tâm kia... Đám người Hướng Tiền, Bạch Ngọc Hà, Lâm Tiện cam nguyện mạo hiểm, giúp hắn giết vua, sao hắn có thể để cho bọn họ rời đi trong mơ hồ, không rõ ràng như vậy?
Vạn nhất nhiều năm sau, Cảnh quốc lại đổi ý muốn truy cứu thì sao?
Tuy rằng Trang Cao Tiện đã chết, nhưng nhất định phải kết luận rõ ràng!
Hôm nay giết vua không phải là phản tặc.
Tên hôn quân vô đạo này là bị kéo xuống khỏi long ỷ, bị thảo phạt mà chết, là chết trong một cuộc báo thù chính nghĩa.
Không phải là bất kỳ ngoài ý muốn nào! Băng hà!
Bán Hạ trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, chỉ nói một chữ "Tốt".
Chuyện này vốn dĩ cũng không có không gian để biện giải.
Không có chứng cứ nào có lực lượng, rõ ràng hơn tàn niệm của mấy chục vạn vong hồn kia.
Chỉ đơn giản là Bán Hạ muốn thể diện, mà Khương Vọng lại không cho.
Bán Hạ đưa ra uy hiếp, Khương Vọng cứng rắn tiếp nhận.
Hôm nay hắn giết Trang Cao Tiện, hơn nữa sau khi đạp lên thi thể của cừu nhân, hắn vẫn kiên quyết, vẫn không lùi bước như cũ.
Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng hét lớn.
"Ta, Cửu Giang Huyền Giáp - Đỗ Dã Hổ, mang theo quốc thư của Đại Trang, đóng ba ấn Thủy Quân ấn, Tướng Quốc ấn, Ngọc Tỷ Truyền Quốc, lệnh cho anh linh lui tán. Trang quốc là Trang quốc của người trong thiên hạ, không phải là Trang quốc của một mình Trang Cao Tiện! Bảo vệ đất nước chính là bảo vệ dân, oan khuất của mấy chục vạn bách tính Phong Lâm đến nay vẫn chưa được giải oan, hôm nay rửa oan trả nợ, đừng để lại tiếc nuối!"
Thế mà lại có một người thúc giục Ác Hổ Sát, từ trong màn đêm lao ra, bay nhanh đến.
Giọng nói của gã gần như là gầm rú, giống như sấm sét vang động.
Khuôn mặt đen nhẻm bị râu ria xồm xoàm che kín kia cũng có thể nhìn ra bên trong màu đen pha lẫn đỏ, có thể thấy được gã quả thực là liều mạng chạy tới đây... Nhưng lại một lần nữa đến muộn.
Gã nhìn thấy Khương Vọng, nhìn thấy Triệu Nhữ Thành, thế nhưng còn chưa kịp vui mừng liền xoay người rút Tống Tang giản ra, phẫn nộ đối mặt với Bán Hạ Chân nhân!
‘Không có lời gì để nói, địch nhân của lão tam và tiểu ngũ chính là cừu nhân của Đỗ lão hổ!’.
Lần này Bán Hạ thật sự không thể nào kìm nén được nộ khí của mình.
Thật là quá phận!
Một tiểu tướng nho nhỏ của Đạo quốc phụ thuộc vậy mà dám công nhiên đối đầu với Chân nhân của Đạo Tông quốc như y!
"Hổ ca!"
Nhưng Khương Vọng lại đột nhiên chuyển bước đi đến trước mặt Đỗ Dã Hổ, hóa giải bầu không khí kiếm gương nỏ chỉ lúc này, giơ tay nện vào bộ ngực gã, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục:
"Lời nói hùng hồn vừa rồi của huynh nghe không giống phong cách của huynh lắm."
Mặc dù Đỗ Dã Hổ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhạy bén nhận được tín hiệu ngừng chiến của lão tam, gã thuận tay nâng Tống Tang giản lên, sau đó dùng cây giản nặng nề này gãi gãi đầu, có chút ngây ngô nói:
"Là lời của Lê Kiếm Thu."
Bán Hạ Chân nhân nhất thời không biết trút giận vào đâu, chỉ đành thuận thế thở dài:
"Năm đó lúc Trang Thừa Càn còn sống, chính là ta dẫn đầu cho hắn gia nhập Đạo quốc phụ thuộc, hắn quay đầu lại đã bái sư Ngọc Kinh sơn... Bây giờ vậy mà tuyệt tự, thật sự là khiến người ta thổn thức!"
Tĩnh Thiên Lục Hữu trấn thủ Tĩnh Thiên thượng phủ, tự nhiên là người ủng hộ Hoàng đế chính thống.
Mà Trang Thừa Càn lúc trước chân trước vừa được Tĩnh Thiên Lục Hữu dẫn vào Đạo quốc, chân sau đã lên Ngọc Kinh Sơn, ghi danh trong Ngọc Thanh Kim Sách, nói nặng một chút gần như là phản bội.
Đương nhiên đều là người trong Đạo mạch, cùng thuộc Đạo quốc, lời này không thể nói ra ngoài.
Người bị Trang Thừa Càn lừa gạt quá nhiều, Bán Hạ cũng chỉ là một trong số đó.
Y nói như vậy cũng là đang bày tỏ lập trường, năm đó y đã không đối phó với Trang Thừa Càn, bây giờ cũng sẽ không quản chuyện hậu sự, thanh danh sau khi chết của Trang Cao Tiện. Duy chỉ có một điều! Trang quốc là Trang quốc của Đạo mạch, dù Trang Cao Tiện còn sống hay đã chết thì chuyện này cũng sẽ không thay đổi.
Đỗ Dã Hổ lập tức hiểu ra, không khỏi hỏi:
"Thượng chân, nếu như hoàng thất họ Trang đã tuyệt, vậy đất đai, bách tính của Trang quốc sẽ ra sao? Tông quốc sẽ cai trị như thế nào?"
Lúc này gã lại gọi đối phương là Thượng chân!
Bán Hạ chỉ vào y cười nói:
"Bọn họ lúc trước thì ngạo mạn, lúc sau thì cung kính!"
Triệu Nhữ Thành bất mãn nói:
"Nhị ca của ta ngạo mạn thì là bằng hữu, cung kính thì là thần dân! Chuyện này có gì đáng buồn cười ư?"
Bán Hạ sửng một chút, vậy mà lại cúi đầu với Đỗ Dã Hổ:
"Tính tình của tướng quân thật sự thẳng thắn! Là bần đạo sai rồi."
Đỗ Dã Hổ lùi về sau một bước, nhanh chóng tránh đi đại lễ của y.
Bán Hạ Chân nhân ngẩng đầu lên, lại nói:
"Ngay vừa rồi, Tây Thiên Sư đã giao ước với Chân quân Mặc gia Lỗ Mậu Quan, biên quân Trang quốc rút khỏi Tỏa Long quan, Trang, Ung lấy Kỳ Xương sơn mạch làm ranh giới, hai nước trở về như trước năm Đạo Lịch 3918. Từ nay về sau giao hảo, không xâm phạm lẫn nhau."
Hàn Hú tự mình ra tay, liều mạng tiêu hao Trang Cao Tiện, lại còn điều động đại quân áp cảnh, còn mời cả Chân quân Mặc gia Lỗ Mậu Quan, đương nhiên không thể nào không có thu hoạch gì.
Mà Tây Thiên Sư - Dư Tỷ của Cảnh quốc tự mình đến, cũng tuyệt đối không thể nào để mất đi Đạo thống ở Trang quốc.
Kết quả như vậy kỳ thật có thể dự đoán được.
Lúc này Bán Hạ lại nhìn về phía Khương Vọng:
"Ta không thích ngươi, cho nên vấn đề này ta vốn không muốn hỏi ngươi. Nhưng Thiên Sư có lệnh, ta không thể không hỏi! vào thời khắc sơn hà tan vỡ, mưa gió lung lay này, ngươi có nguyện ý gánh vác trách nhiệm, che chở cho bách tính Trang quốc hay không?"
Thật là khiến người ta ngoài ý muốn!
Dư Tỷ vậy mà lại có ý này.
Cả một Trang quốc rộng lớn đến như thế, ba trăm năm cơ nghiệp của hoàng thất họ Trang, vậy mà lại rơi vào lòng bàn tay hắn!
Chỉ cần gật đầu là có thể nắm lấy.
Đây thật sự là cách trả thù triệt để nhất, giết Trang Thái tổ, giết Trang Cao Tiện, cuối cùng còn cướp lấy cơ nghiệp, chiếm lấy đất nước của đối phương.
Nhưng Khương Vọng gần như không hề suy nghĩ liền lắc đầu:
"Ta quan sát xung quanh Trang cảnh cũng chỉ có Hàn Hú là minh quân. Dù chỉ nắm quyền mới vài năm ngắn ngủi, nhưng đã khiến cho Ung quốc thoát thai hoán cốt, chính sự liêm minh. Ta tự biết bản thân tài mỏng, cho dù làm thế nào cũng sẽ không tốt hơn hắn. Nếu như để ta làm chủ, tính toán vì bách tính Trang quốc, ta sẽ cho Trang quốc quy về Ung quốc, nối lại tình hữu hảo trăm năm."
Bán Hạ nghiêm mặt nói:
"Trang quốc nhất định phải là Trang quốc."
Khương Vọng không có một chút gợn sóng nào nói:
"Duyên phận giữa ta và Trang quốc đã cùng thành vực Phong Lâm chìm vào U Minh, đã chết đi cùng Trang Cao Tiện rồi."
Mặc dù Bán Hạ vẫn còn địch ý, nhưng y cũng có chút tò mò:
"Thật sự không động lòng sao? Ngươi có biết nếu có được xã tắc như Trang quốc, có được quốc vận tương trợ, tu vi của ngươi sẽ tiến nhanh như diều gặp gió, có khả năng đuổi kịp Chân nhân trẻ tuổi nhất lịch sử, thậm chí vượt qua Thái Ngu cũng không chừng?"
Nếu như nói trước ngày hôm nay, Thái Ngu Chân nhân vẫn là một thần thoại không thể vượt qua.
Sau khi chứng kiến Khương Vọng thân hóa tam giới, Bán Hạ cũng không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi trước mắt này có tư cách để đánh đổ thần thoại nọ.
Mà Trang quốc hôm nay tuy rằng quốc quân, quốc tướng, đại tướng quân đều bỏ mạng, nhưng bách tính, quân đội đều còn, căn cơ quốc gia vẫn chưa bị tổn hại. Nếu Khương Vọng có thể bổ sung vào, chính thức trở thành chủ nhân Trang quốc, tuyệt đối là tương lai vô lượng.
Chuyện này đối với Cảnh quốc và Khương Vọng mà nói, hẳn là chuyện tốt cho cả hai bên.
Có một vị thiên tài tuyệt thế như Khương Vọng làm vua, xã tắc Trang quốc có thể lập tức ngừng lung lay. Có sự che chở của Cảnh quốc, Khương Vọng từ nay về sau cũng không cần phải chạy đông chạy tây nữa, có thể an ổn tu luyện, yên tâm đột phá cảnh giới.
Tại sao hắn lại không hề động tâm chút nào?
Bán Hạ Chân nhân đưa mắt nhìn Khương Vọng.
Mà Khương Vọng chỉ nói:
"Lý Nhất từ trước đến nay chưa từng là mục tiêu của ta."
‘Lý Nhất cũng không phải là mục tiêu?’.
‘Thật là cuồng vọng!’.
Bán Hạ không thể nói rõ được tâm trạng của mình lúc này. Giễu cợt, mỉa mai hay là hâm mộ...
Đáng tiếc Triệu Huyền Dương bất hạnh, không thể tranh giành vào lúc này!
Ánh mắt y dưới tán ô giấy dầu màu đen dần dần lạnh xuống:
"Vậy mục tiêu của ngươi là gì?"
Khương Vọng đeo kiếm của mình bên hông, hai tay nâng niu trái tim của Lăng Hà, xoay người đi về phía ngoài Trang quốc:
"Trước kia là giết Trang Cao Tiện. Sau này..."
Hắn dừng một chút:
"Được làm chính mình."
Mây xanh như cây cầu, hắn dùng bước chân kiên định cứ như vậy tiến về phía bầu trời xa xăm.
Ở vị trí đối diện với trái tim hào quang muôn màu của Lăng Hà, bên trong trái tim của hắn có hào quang vàng ròng bất hủ, từng chút từng chút tỏa ra.
Nhuộm đường đi xa xôi, chiếu sáng cả trời đất.
Màn đêm vô tận kia vào lúc này bị xé toạc một khe hở, ánh sáng rạng đông từ phía chân trời chiếu xuống, giống như một đóa hoa hướng dương.
Đã từng tóc trắng vì Phong Lâm thành.
Từng nhớ thuở thiếu thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận