Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2669: Diệu kế của Khương Lang (1)

"Xin lỗi."
Lúc này ngoài câu xin lỗi ra, Triệu Nhữ Thành cũng không biết nên nói lời gì khác.
Trước khi Hách Liên Vân Vân mở miệng, gã vẫn luôn cho rằng mình đúng, từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy những gì mình làm là lựa chọn nhất định phải làm, con đường mình đi chính là con đường nên đi.
Nhưng như Hách Liên Vân Vân đã nói, gã có thật sự từng nghĩ đến cảm nhận của nàng hay chưa?
Gã thật sự không thể bộc lộ với Hách Liên Vân Vân hay sao? Hay là gã hoàn toàn chưa từng nghĩ đến điều đó?
Gã cho rằng mình có thể đích thân đối mặt với tất cả, cảm thấy mình đã dũng cảm đạp lên hành trình, trong khoảnh khắc đó, gã đã xem như được ăn cả ngã về không. Nhưng có lẽ gã đã quên, mình đã không còn phải đơn độc đối mặt với thế giới này nữa.
"Thật xin lỗi... ta..."
"Cô cũng không cần lời xin lỗi của ngươi. Con cháu của Hách Liên gia, cần gì phải nhận lấy lời xin lỗi rẻ mạt của ngươi vậy?"
Hách Liên Vân Vân ngồi trên vương tọa, giọng nói không còn một chút cảm xúc nào:
"Ngươi có dung mạo vô song trên đời, ngươi có thể dễ dàng có được thương yêu, nhưng ngươi lại không hiểu được yêu là như thế nào. Trên đời này có rất nhiều người thích ngươi, sau này chắc chắn cũng còn có rất nhiều người yêu ngươi, nhưng Hách Liên Vân Vân ta... đã không còn nằm trong số đó nữa."
"Ta nghĩ dường như mình đã thật sự bỏ lỡ tình cảm quý giá nhất trên đời..."
Triệu Nhữ Thành cảm thấy vô cùng áy náy, cuối cùng cũng không nói nên lời, gã đưa hai tay ra:
"Giam ta vào ngục đi, ta sẽ gánh chịu tất cả sai lầm mà mình phạm phải."
Khương Vọng càng nghe càng thấy không đúng.
Sao lại không diễn theo kịch bản chứ?
Trước khi đến đây hai huynh đệ bọn họ đã bàn bạc kỹ càng, một câu chuyện đoàn tụ tốt đẹp đến như vậy, sao đột nhiên lại phát triển thành bị giam vào ngục?
Ta thật sự tự tay tiễn tiểu Ngũ vào tù sao?
Lặn lội đường xa vạn dặm, từ Vân quốc đến Mục quốc chỉ để ngồi tù?
Nhưng lúc này hắn thật sự không còn gì để nói. Chỉ có thể suy nghĩ trong lòng... Nếu như thật sự đến một bước đó, có lẽ chỉ có thể đến Mẫn Hợp miếu thỉnh cầu Đồ Hỗ ra tay giúp đỡ mà thôi.
Hách Liên Vân Vân thản nhiên liếc nhìn Triệu Nhữ Thành một cái, giơ ngón tay lên, chiếc nhẫn quyền lực trên ngón tay nàng vô cùng hoa lệ, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người:
"Ngươi đi đi. Cô lấy tư cách là Hoàng nữ Đại Mục, tha thứ cho tội lỗi của ngươi, hủy bỏ lệnh truy nã ngươi. Từ nay về sau ngươi và thảo nguyên không còn liên quan gì đến nhau nữa. Đây là hậu quả cô tự mình gánh chịu cho sự si mê mù quáng của mình lúc trước."
Triệu Nhữ Thành mang vẻ mặt vô cùng đau khổ nhìn nàng:
"Ngươi chưa từng tha thứ cho ta."
Nhưng Hách Liên Vân Vân cũng đã không còn nhìn gã nữa, nàng cúi đầu xuống, chỉ nói một tiếng:
"Tiễn khách!"
Hai võ sĩ trước vương tọa bước lên, tay cầm trường đao hoành ngang trước người, dùng tư thế cảnh giác này ép Triệu Nhữ Thành từng bước lùi về phía sau.
Ép cho Triệu Nhữ Thành đứng song song với Khương Vọng.
Ép đến khi hai người bọn họ lui từng bước ra khỏi đại điện.
Toàn bộ quá trình này dài dằng dặc như đang hành hình.
Cho đến khi hành hình kết thúc, cũng không có một ai hô "Hạ đao lưu người".
"Nhữ Thành."
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của các binh lính ở bên ngoài đại điện, Khương Vọng đưa tay đỡ lấy Triệu Nhữ Thành, vô cùng lo lắng hỏi han:
"Đệ bị trọng thương, cũng không nên quá kích động."
Giọng nói của Triệu Nhữ Thành quả nhiên cũng rất yếu ớt:
"Tam ca, huynh không cần phải lo cho đệ, đệ không sao... Còn chưa chết được."
Có Nhĩ Tiên Nhân ở đây, Hách Liên Vân Vân muốn không nghe thấy cuộc trò chuyện này cũng khó.
Nhưng trong trướng hoa đã không còn bất kỳ động tĩnh nào truyền ra.
Mành lều buông xuống, giống như đã chấm dứt tất cả mọi thứ.
Giáp sĩ bày trận, đao thương như rừng, con đường được tạo nên từ đao này thương này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Gió trời mang theo cái lạnh của mùa xuân.
Khương Vọng khẽ thở dài.
Triệu Nhữ Thành im lặng không nói gì.
Bên trong đại điện, Vũ Văn Đạc có thể xem là chân chó trung thành với Vân điện hạ vẫn còn ở nơi này.
"Điện hạ..."
Y khẽ nói:
"Triệu Nhữ Thành thật sự bị thương rất nặng. Lần trước khi vây giết Trang Cao Tiện, Cửu Kiếp Động Tiên Chỉ của hắn đã bị cứng rắn đánh gãy, chỗ ngực bị đâm một nhát, thần hồn cũng bị trọng thương, đã dưỡng thương rất lâu ở Vân quốc, tốn rất nhiều tài nguyên mới có thể hồi phục. Thân thể còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng chạy đến thảo nguyên... Lại bị truy sát khắp nơi trên thảo nguyên, trên trời không đường, dưới đất không cửa. Hô Duyên Chân nhân cố ý giáo huấn hắn, cho hắn một đòn thật mạnh. Lúc thần đi đón người này, hắn đã nằm liệt giường mấy ngày, không thể nhúc nhích..."
"Ngươi đau lòng cho hắn ư?"
Giọng nói trên vương tọa hỏi.
"Thần chỉ hận Hô Duyên Chân nhân nhân từ nương tay!"
Vũ Văn Đạc quỳ nửa đầu gối xuống đất, rút đao ra, sát khí đằng đằng nói:
"Vũ Văn Đạc thần cả đời si tình, hận nhất là kẻ phụ bạc. Xin điện hạ cho thần một cơ hội, để thần đuổi theo chém hắn hai đao! Nếu đao này không thấy máu, khó có thể nguôi cơn giận trong lòng!"
"Cá mè một lứa."
Giọng nói trên vương tọa nói:
"Ngươi cũng nhanh lăn đi."
"Tuân mệnh!"
Vũ Văn Đạc nhanh chóng cất đao vào vỏ, trực tiếp nằm xuống đất, vậy mà lật sự lăn ra khỏi đại điện.
Toà "Hùng Ưng thành" này chính là trung tâm của toàn bộ thảo nguyên.
Người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Hai huynh đệ bạc mệnh sóng vai đi, lại có vẻ rất cô đơn tiêu điều.
"Tam ca, phải làm sao đây?"
Triệu Nhữ Thành hỏi.
Trên đường đi, gã đã hỏi rất nhiều lần câu "Phải làm sao đây", nhưng đều là với tâm tình "Xem tam ca còn có thể bày ra trò gì, chơi cùng huynh ấy một chút".
Chỉ có riêng lần này, gã thật sự đang hỏi, thật sự không biết còn có thể làm được gì.
Khương Vọng cũng không dám đưa ra ý kiến một cách tuỳ tiện nữa, hắn suy nghĩ một chút, nói:
"Hay là để cho nàng ấy bình tĩnh một thời gian rồi tính? Có lẽ tự bản thân nàng ấy sẽ hiểu ra..."
Triệu Nhữ Thành có chút u ám nhìn hắn.
"Thôi, coi như ta chưa nói gì."
Khương Vọng vội che miệng lại.
Nếu như là đấu pháp với người khác, hắn có thể đưa ra một trăm cái đề nghị không trùng lặp. Nhưng nếu hỏi làm sao để dỗ dành một nữ nhân đã thương tâm muốn chết, vậy thì quả thật là một nan đề quá lớn... Hắn thà rằng tiếp tục đơn độc đấu với Thương Minh còn hơn!
Sau khi bị Hô Duyên Kính Huyền nghiền ép, trong lòng hắn đã nảy sinh ra rất nhiều linh cảm. Nếu như tái chiến với Thương Minh, có lẽ còn có thể chống đỡ đến hiệp thứ tư?
Trong lúc hai người rời vào trầm mặc như vậy, dòng người đông đúc đột nhiên trở nên thưa thớt đi rất nhiều.
Có một khối "đá ngầm" đang chia cắt dòng người phía trước.
Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành dừng bước lại.
Khối "đá ngầm" kia là một con Cự Lang toàn thân đen kịt, dài khoảng chừng hai trượng, cao tầm một trượng, bộ lông dài mềm mại, oai phong lẫm liệt.
Người đi đường cũng không hề e sợ nó, đều cung kính hành lễ từ xa, còn tiện thể cầu nguyện một chút.
Nó cũng yên lặng ngồi chồm hổm ở ngã tư đường, không hề đe dọa đến bất kỳ ai.
Đứng bên cạnh nó là một nam tử thân hình gầy gò, trên mặt không chút cảm xúc, y yên lặng đứng ở đó, nhưng lại tỏa ra một loại hung ý ẩn giấu khiến cho người ta kinh sợ.
Lang hài, Na Lương!
Một người một sói dường như đã đợi rất lâu, cho đến khi Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành dừng bước, cả hai mới đồng thời quay đầu lại, cùng nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt của con Cự Lang kia rất bình tĩnh, thậm chí là không lạnh không nóng, mơ hồ có tia sáng âm u muốn tán phát ra.
Còn đôi mắt của Na Lương là màu xanh lục, đồng tử dựng thẳng tựa như sói đói.
Trên mặt y cũng có hai cái Lang văn vô cùng đối xứng, tăng thêm cho người này vài phần hung hãn.
So với hình tượng bên trên Quan Hà Đài năm đó, hiện tại đã là một trời một vực.
Mấy năm nay, chắc hẳn y cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
"Khương Vọng."
Y mở miệng nói thẳng:
"Ta đến khiêu chiến ngươi."
Hoàng Hà chi hội mấy năm trước, y vốn ở Ngoại Lâu Tràng, Khương Vọng thì ở Nội Phủ Tràng, cho nên hắn lúc ấy còn lâu mới là đối thủ của y.
Nhưng mấy năm sau, ngày hôm nay y đã tự nhận mình là người khiêu chiến.
Y không có chút thần sắc bất mãn hay phẫn nộ nào, chỉ bình tĩnh tự thuật lại quyết định của mình.
"Để ta."
Triệu Nhữ Thành cất bước tiến lên phía trước.
Khương Vọng vươn tay đặt lên vai gã, ôn hòa nói:
"Tiểu Ngũ, đệ không thể tranh giành đối thủ với huynh được."
Tâm trạng của Triệu Nhữ Thành lúc này vốn rất tệ, nếu như giao thủ với Na Lương mà thực lực của hai người lại không chênh lệch nhiều... Sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Na Lương cũng nói:
"Ta cố ý chờ ở đây chính là vì muốn khiêu chiến Khương Vọng, Triệu Nhữ Thành, nếu ngươi có ý muốn chiến đấu, chi bằng đợi ta đánh xong trận này đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận