Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1932: Tân Vinh Doanh (2)

Suy nghĩ, hắn lại hỏi:
"Nếu như ngươi Thần Lâm, mạnh bao nhiêu?"
Hắn tất nhiên là nghĩ lấy thực lực Khương Vọng, để phán đoán thực lực Trọng Huyền Tuân.
Nhưng Khương Vọng lắc đầu:
“Không thật sự đi đến một bước kia, ta cũng không thể thật sự hiểu rõ.” Hắn nắm lấy bộ sách đạo thuật trong tay:
“Ta chỉ có thể nói, ta dự cảm được ‘ta’ kia…” Trong tròng mắt lưu chuyển ánh xích kim bất hủ, cuối cùng hắn nhẹ giọng nói ra hai chữ:
“Rất mạnh!” Trong kho thuật cũ kỹ của Đại thành, nhất thời chìm trong an tĩnh.
Khương Vọng thật ra không nói gì mang tính thực tế.
Nhưng sâu trong nội tâm Trọng Huyền Thắng, quả thật sinh ra một loại cảm giác an toàn rất lớn. Đột nhiên liền không quá quan tâm đến chuyện Trọng Huyền Tuân có thể thành công hay không.
Người bên cạnh này, không phải lúc nào cũng làm chuyện “đúng”.
Thậm chí thường có một số lựa chọn, đi ngược lại lợi ích chung của bọn họ. Thường làm một số chuyện bị hắn ta coi là “ngu xuẩn”. Nhưng mà những… “người thông minh” mà Trọng Huyền Thắng biết, người có thể đưa ra những lựa chọn phù hợp với lợi ích của hắn ta, lại không có ai, có thể chưa từng nghi ngờ hắn ta, mà tin tưởng hắn ta vô điều kiện. Người bên cạnh này, không phải luôn luôn có thể thắng. Lúc đầu ở trên phố đông Lâm Truy, lúc đứng ra đối mặt với Vương Di Ngô, hắn cũng không có nắm chắc. Nhưng mà hắn vẫn đứng ra. Lúc ở điểm tướng đài tây giao, lúc đứng ra khiêu chiến Trọng Huyền Tuân, hắn cũng không có nắm chắc. Nhưng mà hắn vẫn thật sự đứng dậy. Không hề có chút do dự nào, người đứng kiếm vang. Ngay cả mọi bản chất chiến thuật trên chiến trường, cũng là để tạo nên thế cục lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu. Không có ai có thể nguyện ý đi khiêu chiến một chuyện mà mình không nắm chắc. Nhưng mà luôn có một số lựa chọn, vượt trên sự an nguy và vinh nhục của bản thân. Mọi người gọi nó là một mối “ràng buộc”. Chính là bởi tình cảm chém không đứt, lại không thể nào dứt bỏ. Đối với Khương Vọng, đối với Trọng Huyền Thắng, giao tình giữa bọn họ, đã trải qua quá nhiều, quá nhiều chuyện cùng nhau. Ở trước lợi ích, có thể không so đo. Ở trước nguy cơ, có thể cùng chung sinh tử. Cho nên ở giờ khắc này, Trọng Huyền Thắng cũng không nói lời nào. Hắn ta chỉ nghĩ…
“Ta vô cùng mong đợi giây phút đó.”…
Trọng Huyền Thắng dùng thời gian ngắn nhất, chỉnh đốn lại phòng thủ của Đại thành. Quy thuận thì trực tiếp tạo đội hình sử dụng, không chịu quy thuận thì tạm thời nhốt lại. So với thành Tích Minh, việc chiêu hàng ở Đại thành dễ dàng hơn nhiều. Bởi vì có Tiết Nhữ Thành đứng đầu một thành hỗ trợ khuyên nhủ, cũng bởi vì Đại thành quả thật đã bị đại quân bao vây, không có viện quân, vả lại dưới tình huống quân địch vây đánh mới lựa chọn đầu hàng. Lúc trước ở thành Hồng Cố, thành Tân Tiết, đều là không có thời gian, cũng không có điều kiện, nên Trọng Huyền Thắng trực tiếp bỏ qua ý định chiêu hàng, đuổi quân giữ thành đi cho xong chuyện. Ở Đại thành, hắn ta tất nhiên muốn dùng nhiều thủ đoạn hơn. Khiến cho đám từ Tiết Nhữ Thạch trở xuống, đều trở nên ngoan ngoãn. Trọng Huyền Thắng để lại một ngàn người đóng giữ Đại thành, dùng một Ảnh Vệ chịu trách nhiệm mọi chuyện phòng thủ thành, đợi đại quân Tề quốc đến. Năm ngàn người còn lại được lập thành Tân Vinh doanh, vẫn do Tiết Nhữ Thạch làm chủ. Tốn thời gian hai ngày, hoàn thành việc chỉnh đốn phòng thủ thành trì, điều chỉnh quân đầu hàng.
Hắn ta cũng không đợi viện quân bên phía Thanh Chuyên, dẫn theo Đắc Thắng doanh, Tân Vinh doanh xuất chinh, mục tiêu là nhắm thẳng vào phía nam Đại thành… Trước khi binh ra Đại thành, có đoạn đối thoại giữa Trọng Huyền Thắng và Tiết Nhữ Thạch.
Trọng Huyền Thắng mời hắn lưu thủ Đại Thành, phụ trách phòng thành, nói:
"Ta không muốn cho ngươi tổn thương đồng đội, lạnh ngươi nhiệt tâm. Hiến thành công lao, Tề quốc sẽ không quên." Tiết Nhữ Thạch trả lời:
“Trong lòng ta đã không còn suy nghĩ nào khác, chỉ nghĩ đến phú quý trong tương lai.” Cho nên mang hắn ta đi. Trong quá trình dẫn quân đầu hàng, đã đối mặt với Tuyên Bình hầu Phàn Ngao, nhìn thấy quá trình lăn lộn khổ cực của Phàn Ngao. Ở Hạ quốc, Tiết Nhữ Thạch đã không còn chỗ cứu vãn. Chỉ có chờ Tề quốc thu hoạch đại thắng cuối cùng, hắn mới có cơ hội ngóc đầu. Dùng Đắc Thắng doanh làm kỵ quân, Tân Vinh doanh làm bộ quân, binh phát Thọ An. Một ngày sau, Đắc Thắng doanh tới trước thành Thọ An. Trọng Huyền Thắng cũng không làm việc khác, chỉ liên thủ với Khương Vọng, Thập Tứ, dẫn kỵ quân bao vây thành, cấm tiệt giao thông Thọ An, không để cho bất cứ kẻ nào ra khỏi thành. Có phi thú bay ngang qua, cũng bị một tên bắn rớt. Đối với thành này chỉ vây chứ không đánh, chỉ là chiêu hàng.
Nói đến nói đi, phủ Lâm Vũ bị vùi lấp, phủ Phụng Lễ cũng sắp bị lật đổ, quân dân thành Thọ An đương nhiên là phải tự lo bản thân. Hai ngày sau, Tân Vinh doanh quả đến. Sự trung thành và dụng tâm của Tiết Nhữ Thạch, cùng với thủ đoạn trị quân đều thể hiện qua tốc độ hành quân đến đây. Trọng Huyền Thắng cố ý không an bài thủ đoạn cản trở, toàn bộ đều do Tiết Nhữ Thạch tự giác. Bởi vì hoàn cảnh hiện tại của phủ Phụng Lễ, Tề quân thật sự không thiếu sáu ngàn người này của bọn họ. Mà Tiết Nhữ Thạch mang theo một đám hàng binh không đủ sĩ khí. Có thể trong thời gian hai ngày chạy tới thành Thọ An, vả lại cả doanh sáu ngàn người, không có mấy người bị tụt lại phía sau, đã có thể cho thấy sự trung thành, đổi lại là thời điểm hắn ta vẫn là tướng lĩnh Hạ quốc, cũng chưa chắc chó thể làm được nhanh như vậy. Đương nhiên, ở trong Tân Vinh doanh, Trọng Huyền Thắng còn tạm thời mua chuộc được ba người không quen biết lẫn nhau, tự mình nghiệm chứng tin tức. Nếu Tiết Nhữ Thạch thật sự có tâm tư gì khác, quả thật cũng không thể dối gạt được hắn ta. Thế là lấy Tân Vinh doanh... Tiếp tục chiêu hàng quân giữ thành Thọ An. “Đánh thì không thể đánh.” Trọng Huyền Thắng đứng trên mặt đất, trông về tường thành Thọ An phía xa, nói với Khương Vọng đang ngồi xếp bằng tu luyện trên lưng ngựa:
“Các huynh đệ đều mỏi mệt rồi, Tân Vinh doanh lại vừa mới hàng, để cho bọn họ đi công thành tự tìm đường chết, bọn họ không quay đầu lại chém ngươi mới là lạ. Tiết Nhữ Thạch cũng không ép được!"
"Thế nhưng chiêu hàng tốt, chiêu hàng rất có cơ hội."
"Ta lấy kỵ quân phong tỏa Thọ An hai ngày, ngăn cách tất cả tin tức, trong thành sớm đã lòng người bàng hoàng." Hắn tràn đầy tự tin:
"Tân Vinh doanh lại là quân Hạ, vừa vặn hiện thân thuyết pháp. Tiết Nhữ Thạch xem như đứng đầu Đại Thành trước kia, luôn có chút giao tình với mấy tên thành chủ thủ tướng này ! ".
“Cút con mẹ ngươi đi Tiết Nhữ Thạch, con mẹ nó, ngươi là thứ ăn cây táo rào cây sung, Hạ quốc ta bất hạnh lắm mới sinh ra cái loại nghiệt chủng bán nước cầu vinh như ngươi! Muốn lão tử đầu hàng giống như ngươi, ta nhổ vào! Lão tự sợ sau này sinh con ra không có lỗ đít!” Trên đầu thành Thọ An, đúng lúc vang lên tiếng thành chủ thành Thọ An giơ chân mắng to. “Hắc! Thành chủ này là người Trường Lạc!”
Trọng Huyền Thắng nghiêng đầu nói với Khương Vọng:
“Có chút khẩu âm bên kia!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận