Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 783: Đạp tâm

Khương Vọng thân khoác nặc y, lén lút lủi về phía tiền sơn, hắn nghe mà kinh ngạc.
Tước Nhục nhân ma? Vạn Ác nhân ma?
Trịnh lão tam? Lý lão tứ?
Hai tên dở hơi bị hắn treo ngược trên cây, lại là hung nhân cầm cờ đi trước trong Cửu Đại Nhân Ma.
Thôn Tâm nhân ma Hùng Vấn, từng đem lại cho hắn bóng ma tử vong khắc sâu trong lòng, khiến hắn rất có ấn tượng. Tên tuổi của Cửu Đại Nhân Ma, một độ hắn nghe mà biến sắc, cũng từng lơ đãng quan tâm tới các loại hành vi ghê tởm của Cửu Đại Nhân Ma.
Ma là địch của người.
Cửu Đại Nhân Ma lấy "nhân ma" mà xưng, hiển nhiên mỗi người đều phạm phải tội nghiệt sâu nặng, mỗi một tên đều phải nên chết trăm lần.
Còn có nữ nhân kinh khủng gọi là Yến Tử này, tu vi cũng chỉ Ngoại Lâu, nhưng giết Phong Việt giống như giết gà. Động tác cực nhanh, không chỉ bản thân Phong Việt không kịp phản ứng, hắn ở một bên cũng không thể thấy rõ ràng.
Đã tới khoảng cách gần như vậy, Khương Vọng không dám nhúc nhích nữa. Nặc y không có hiệu quả đối với cường giả Thần Lâm, mấy tên nhân ma này tuy không phải Thần Lâm, nhưng cũng đều là cường giả tuyệt đối trong Ngoại Lâu.
Khi ở Tân An thành di chuyển còn bị Đổng A phát hiện, hắn không thể xác định, những người này có thể phát hiện ra hắn hay không.
Quỷ vụ bên ngoài núi chưa tan, hắn không nắm chắc sau khi phá được quỷ vụ đại trận, sẽ thoát khỏi mấy tên nhân ma này truy kích.
Tạm thời cũng chỉ có thể đứng im tại chỗ, đè ép tâm tình kịch liệt trong lòng, lẳng lặng quan sát thời cơ.
Điều làm hắn khiếp sợ nhất thật ra chính là thanh niên huyết mâu kia.
Tên đó rõ ràng cũng là một trong số nhân ma, nhưng dáng dấp của hắn rõ ràng lại là đường đệ của Phương Bằng Cử Phong Lâm thành, Phương Hạc Linh!
Khương Vọng vững tin mình không nhớ lầm, thời gian trôi qua chưa lâu lắm, hắn và Phương Hạc Linh cũng qua lại không ít lần, sao có thể không nhận ra được!
Nhưng Phương Hạc Linh... Sao lại biến thành nhân ma rồi?
Tên đó không phải là gia nhập Bạch Cốt đạo sao? Nếu như lúc trước là hiểu lầm, nếu hắn vẫn chưa gia nhập Bạch Cốt đạo, vậy đáng lẽ phải chết ở Phong Lâm thành vực mới đúng.
Hiện tại là chuyện gì?
Khương Vọng phân tâm nhị dụng, một mặt chú ý tới tình huống đương trường, một mặt quan tâm tới biến hoá bên trong ngũ phủ hải.
Sau khi Thanh Vân đình rơi xuống Vân Đỉnh tiên cung, biến hóa vẫn đang thong thả diễn ra, đến nay còn chưa kết thúc.
Bên trong Ngũ phủ hải, ba tòa kiến trúc thất lạc trở về khiến cho Vân Đỉnh tiên cung rốt cuộc khôi phục lại một chút khí tượng của năm đó.
Vân Tiêu các nguy nga, Linh Không điện rộng lớn, Thanh Vân đình đứng ở khu vực phía trước, như một cái đình đài cổ xưa, ngạo nghễ đứng giữa quần thể phế tích.
Khi nó cuối cùng dưới sự thống nhất của Vân Tiêu các, cùng toàn bộ khí cơ của Vân Đỉnh tiên cung tương hợp, biến hóa huyền bí đã xảy ra.
"Bay bay!" Bạch Vân đồng tử chân đạp du vân, phi hành giữa quần thể tiên cung.
Dưới chân nó vốn có du vân trắng tinh như tuyết, trong đó mơ hồ có màu xanh bắn ra.
Mà phía dưới toàn bộ quần thể Vân Đỉnh tiên cung, tầng mây trôi nổi giữa không trung ngũ phủ hải, cũng có vân khí màu xanh nhàn nhạt tràn ra.
Đồng thời lúc này, tin tức huyền ảo thông qua mối liên hệ giữa "tiên chủ" và Vân Đỉnh tiên cung, hiện lên trong lòng Khương Vọng.
Một sự tráng lệ và kỳ ảo, vĩ đại, mênh mông, biến hoá đủ màu sắc trước nay chưa từng có.
Như thể một thế giới hoàn toàn mới đã mở ra trước mặt Khương Vọng.
Loại thể ngộ này...
Là thứ cửu đại tiên cung đã từng hoành hành hậu thế...
Tiên thuật!
...
Trước bãi đất trống, Yến Tử tiện tay giết Phong Việt, tự nhiên như thể ra cửa mua một món đồ ăn.
Nàng xoay người lại nhìn Lương Cửu: "Sau này ngươi đừng giải thích với ta nữa, được chứ?"
Xem ra nàng xác thực là căm thù đến tận xương tuỷ cái gọi là "lời giải thích của nam nhan".
Lương Cửu ngẩn người, luống cuống đáp: "Được... được!"
"Ngoan." Yến Tử đưa tay sờ vào khuôn mặt hắn: "Ngươi giúp tỷ tỷ tìm ra mọi người của Phong Trì lưỡng mạch, có được không?"
Lương Cửu nhấp nhấp môi, cúi đầu nói: "Được."
Hắn là một gã đệ tử được cho là ưu tú trong lớp trẻ Thanh Vân đình, bằng không thì trước đó cũng không thể quen biết với Phong Việt, tất nhiên là hắn rất quen thuộc các tu sĩ của Phong, Trì lưỡng mạch bên trong tông môn.
Lúc này hắn đi ở trong đám người, ánh mắt né tránh, không dám đối diện với người khác, nhưng tay lại chỉ ra từng người mà hắn biết.
Trong đám người đủ loại ánh mắt, có căm giận, có khinh bỉ... cầu xin cũng có, nhưng không ai dám nói cái gì, làm cái gì. Họ đều đã bị giết cho vỡ mật, đấu chí hoàn toàn sụp đổ.
Ngay cả tông chủ Trì Định Phương liều chết một phen cũng không kích lên được một chút gợn sóng, những người như họ, cho dù thật sự làm cái gì thì cũng có được ý nghĩa gì chứ?
Nếu cây động, cũng chỉ bởi vì cuồng phong thổi động, mà không quan hệ với kiến càng liều mạng lay động!
Hiện thực như vậy đặt ra ở trước mắt mỗi người, nó tạo thành sự trầm mặc đầy áp lực mà lại đau khổ.
Đám người trầm mặc, chỉ có mỗi một người bị Lương Cửu chỉ vào, một đám không dám do dự mà đi ra.
Coi như một con gà, khi bị nhân loại bắt, nó cũng biết lao tới mổ.
Nhưng vừa vặn là những tu sĩ siêu phàm này, sau khi bị bóp chết tất cả hi vọng, ngay cả con gà cũng không bằng.
Phương Hạc Linh Không biết vì sao có một đôi huyết mâu, bước đi đến trước thi thể của Phong Việt, nửa ngồi xổm xuống, tay khẽ sờ mó trong ngực thi thể, trái tim vẫn chưa lạnh hoàn toàn bị hắn móc ra.
Hắn nhìn trái tim này với ánh mắt quái dị, nhìn chăm chú rất lâu, sau đó hỏi: "Con của ngươi... trốn ở đâu?"
Trái tim trong tay chợt vỡ tung!
Hình như Phương Hạc Linh đã nhận được đáp án.
Hắn đứng dậy, nhìn Yến Tử nói: "Ta đi bắt người kia."
Yến Tử với cái tên mộc mạc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lương Cửu.
Áp lực vô hình đè ép khiến Lương Cửu bước đi gian nan, nhưng hắn vẫn phải bước về phía trước.
Dần dần.... Người đứng trong khu đất trống càng ngày càng nhiều, toàn bộ tu sĩ hai họ Phong Trì trong sơn môn đều được tập trung đến khu đất trống. Có nam có nữ chen chúc thành một đống. Đệ tử lưỡng mạch cao ngạo của ngày xưa, giờ đây cũng chỉ như những con khỉ ở trong cũi bị người ta vây xem.
Trong lòng họ đầy nỗi nghi hoặc bất an, không biết sắp sửa sẽ phải đối mặt với số phận thế nào.
Nữ ma đầu kia nói muốn tụ tập họ lại làm một chuyện? Chỉ mong... thật sự chỉ làm một chuyện!
Người bình thường không ai sẽ đi tin tưởng lời nói của nhân ma, nhưng họ đã không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng Lương Cửu đi trở về trước mặt Yến Tử: "Người đều tìm ra hết rồi."
"Được, ngươi làm rất tốt." Yến Tử nói với hắn rất dịu dàng: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Trịnh Phì!" Nàng quay sang nói với Vạn Ác nhân ma: "Ngồi ra xa một chút, ngươi làm Tiểu Cửu sợ hãi rồi kìa."
Trịnh Phì liếc xéo một cái, tạm ngừng trò chuyện với Lý Sấu, rất nghe lời xê dịch cái mông đi.
"Không, không có việc gì, hắn không làm ta sợ." Lương Cửu vội vàng nói.
"Ngươi thật hiểu chuyện." Lúc này Yến Tử quả thật nhu tình như nước, giọng ôn hoà nói: "Khi chúng ta mới lên núi, không có câu thông tốt, đã không cẩn thận giết không ít người, trong đó hẳn cũng có đệ tử của hai họ Phong Trì phải không? Ngươi hỗ trợ tìm ra thi thể của họ, rồi chất ở đây, có được không?"
Lương Cửu không có cơ hội cự tuyệt, càng không có dũng khí cự tuyệt.
"Được." Hắn chỉ có thể nói vậy.
"Mấy người các ngươi." Yến Tử tiện tay chỉ vào mấy tu sĩ họ khác của Thanh Vân đình không được lựa chọn: "Nghe A Cửu chỉ huy, bảo các ngươi khiêng cái gì thì khiêng cái đó? Hiểu chưa?"
Thế là mấy tu sĩ này lại đi cùng Lương Cửu để khiêng thi thể.
Khi toàn bộ thi thể của tu sĩ Phong Trì lưỡng mạch đều chất đống ở khu đất trống rồi, Phương Hạc Linh cũng đã dẫn theo Phong Minh đang vùng vẫy đi tới.
"Bỏ ta ra... Bỏ ta ra..."
Phong Minh run rẩy.
"Ngươi muốn cái gì? Muốn cái gì?"
Nhưng Phương Hạc Linh cũng không đáp lại hắn, cũng không ngăn cản hắn, chỉ lôi hắn đi về phía trước.
Mỗi bước đi, giống như đang giẫm lên tiếng tim đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận