Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2484: Như thế hai mươi bốn năm (1)

Du Khuyết chống cuốc đứng đó, lẳng lặng nhìn qua.
Lâu Quân Lan rất lễ phép chắp tay:
"Vãn bối hôm nay bái phỏng quý phủ, nhớ tới anh tư tiền bối nên đến thăm ... Không biết tiền bối có hoan nghênh không?"
Du Khuyết không cảm xúc gì, chỉ nói:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâu Quân Lan cũng không lúng túng, quay đầu lại nói với Du Khâm Duy:
"Du lão tiên sinh, không biết có tiện để ta và Du Khuyết tiền bối trò chuyện riêng một chút không?"
Lấy tính cách của Lâu Quân Lan, tiện hay không cũng phải tiện, Du Khâm Duy cũng thấy rõ, nên hào phóng nói:
"Lâu cô nương đã nói, có gì không tiện chứ?"
Nói xong muốn rời đi.
"Còn ta."
Du Khuyết yếu ớt hỏi:
"Không hỏi ý kiến của ta sao?"
Du Khâm Duy nhìn y:
"Vậy ngươi có nguyện ý nói chuyện với Lâu cô nương một lát không?"
"Ta không nguyện ý."
Du Khuyết dứt khoát nói.
"Ồ."
Du Khâm Duy xoay người đi.
Du Khuyết giơ tay lên một cái, thật giống như muốn gọi lại, cuối cùng dừng ở đó, có chút tiếc nuối nhìn Lâu Quân Lan:
"Thật sự là người đi trà lạnh, lão nhân này trước kia tốt với ta đến khó tin, coi ta như cháu trai ruột, hiện tại không thèm để ý sống chết của ta."
"Ngài ấy còn chưa đi."
Lâu Quân Lan nhắc nhở:
"Người vẫn còn, trà không lạnh."
Ánh mắt Du Khuyết sâu xa:
"Cảm ơn ngươi, người trẻ tuổi hiện giờ, thật sự càng ngày càng biết nói chuyện."
Lâu Quân Lan nhìn y, hỏi:
"Ồ? Tiền bối còn chưa tiếp xúc người trẻ tuổi khác sao?"
Du Khuyết không quan trọng nói:
"Có Du Thế Nhượng, mà đoạn thời gian trước còn tới mắng ta."
Lâu Quân Lan nhíu mày nói:
"Nếu như ta không nhớ lầm, đó là cháu ruột của ngài?"
Du Khuyết cười ha ha một tiếng:
"Hắn mắng người trình độ kém xa cha của hắn."
Lâu Quân Lan không cười, nàng biết rõ phụ thân của Du Thế Nhượng, chính là anh ruột của Du Khuyết. Hiện tại đã chết rồi, chết trong chiến tranh Cảnh, Mục năm trước.
Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Nghe đồn tính tình tiền bối quái gở, hôm nay gặp mặt, đúng là khác tin đồn rất lớn."
"Cũng không nói sai."
Du Khuyết nghiêm túc nói:
"Người người hăm hở tiến lên, mà ta lại rút lui. Người người kết quần, mà ta một mình, không giống với mọi người, không phải là quái gở sao?"
Ánh mắt Lâu Quân Lan quét qua những con gà trong vườn, chúng đi thong thả, cúi đầu mổ, không buồn không lo:
"Ta phát hiện trong nội viện tiền bối, không tính gà chó, đều rất yên lặng."
Du Khuyết nhàn nhạt mà nói:
"Nhao nhao làm phiền người khác, sẽ khiến ta không chịu nổi."
Lâu Quân Lan ý vị thâm trường nói:
"Tiền bối lý giải về kiên nhẫn ngu xuẩn thực không tồi."
"Chỉ là không có gì để để ý thôi..."
Du Khuyết mỉm cười nói:
"Có lẽ ta mới là ngu xuẩn đấy?"
Lâu Quân Lan nói:
"Xem ra trong mắt tiền bối, ta cũng là một trong những kẻ ngu xuẩn."
"Đừng gọi tiền bối, Du Khuyết là đủ."
Du Khuyết khoát tay:
"Một phế nhân, sao đáng Lâu cô nương đến thăm?"
Y vậy mà cũng không phủ nhận thuyết pháp ngu xuẩn, cũng may Lâu Quân Lan không thèm để ý.
"Mùa thu này tuần sát binh, không phải là bản ý của ta. Mấy ngày qua đến thành Thái Bình, cũng không ở trong kế hoạch của ta. Nhưng tất cả đều tự nhiên phát sinh, vừa lúc ta ở ngay đây."
Nàng vẫn nhìn Du Khuyết, chậm rãi nói:
"Ta đoán là có người muốn để ta nhìn thấy chút gì đó."
"Là cái gì?"
Du Khuyết hỏi.
Lâu Quân Lan nói:
"Thành Thái Bình này, trừ tiền bối ngài, còn có cái gì để nhìn?"
Du Khuyết nhịn không được cười lên:
"Nhìn ta cuốc đất sao?"
Lâu Quân Lan cũng cười:
"Cũng chưa chắc không phải."
Du Khuyết lại bắt đầu cuốc đất, động tác thuần thục như lão nông.
Lâu Quân Lan cũng trầm mặc nhìn xem.
Cuốc đất là công việc khổ cực, thời gian dần qua mồ hôi cũng nhỏ xuống bùn đất.
Du Khuyết cứ cuốc đất, cuối cùng vừa cuốc đất, vừa nói:
"Ta cũng đã từng trẻ tuổi, từng trương dương, yêu hận. Nhưng những chuyện đã lâu trước kia, ta đã quên. Trải qua nhiều năm như vậy, ta cũng không biết là ai còn nhớ nhung ta như thế.
"Thế nhưng ta muốn nói, cái này không quan trọng. Thế giới này không có gì là trọng yếu, ta có thể tha thứ tất cả. Muốn cười ta thì cười ta, muốn mắng ta thì mắng ta, lúc đi nhớ đóng cửa lại là được."
Y lại chuyên chú vào cuốc đất, không ngẩng đầu lên nữa.
Mà Lâu Quân Lan yên lặng đi ra ngoài, lúc đi tới cửa mới lên tiếng:
"Có lẽ sẽ có người không nhớ rõ đóng cửa, nhưng người kia không phải là ta."
Du Khuyết chỉ nói:
"Đúng là một cô nương lễ phép, rất biết nói chuyện."
Lâu Quân Lan tiện tay khép cửa lại, một mình rời tiểu viện hoang vắng này.
Du Khuyết không giống như còn có tu vi, trạng thái cả người lẻ loi mà yên lặng.
Một phương nhà nhỏ, giữ vững tâm của chính mình, thật giống như đã hoàn toàn quên đi thương tích năm đó.
Nàng đang nghĩ, rốt cuộc là ai còn nhớ Du Khuyết? Rốt cuộc là ai, muốn mời Lâu Quân Lan nàng tới nhìn xem? Cũng không biết nơi này chuẩn bị mất cái gì, kịch bản có đủ đặc sắc hay không, nhân vật phụ có đủ lớn không?
Trong cỏ hoang mọc thành bụi, nàng gặp lại Du Khâm Duy đang chờ ở đây.
"Nói chuyện xong rồi?"
Du Khâm Duy hỏi.
Lâu Quân Lan gật gật đầu:
"Du Kinh Long tiền bối là người hiểu chuyện... Du lão tiên sinh muốn đi nhìn một chút không?"
Du Khâm Duy đương nhiên nghe hiểu được ý của nàng, đây là đi kiểm tra an nguy của Du Khuyết, nơi vắng vẻ không người để ý như thế, đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì đó, lại liên lụy đến Lâu Quân Lan nàng.
Lão cũng không quay đầu lại, chỉ đi phía trước dẫn đường, thuận miệng nói:
"Không cần xem, dù Du Khuyết xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng lười truy cứu. Vậy sẽ không liên lụy đến Lâu cô nương."
Lâu Quân Lan tiếp tục đi về phía trước, lại giống như vô ý nói:
"Du lão tiên sinh không hiếu kỳ chúng ta nói chuyện gì sao?"
Du Khâm Duy chỉ nói:
"Hai mươi bốn năm."
Hai mươi bốn năm, có thể làm cũng đã làm, nên nói cũng đã nói hết rồi.
Nên không cần nói nữa.
Cửa sân đóng lại.
Chó bên tường lại nằm xuống, tiếp tục ngủ gật.
Gà giữa vườn còn đang rảo bước, không hề sốt ruột.
Giống như tất cả chưa từng xảy ra.
Du Khuyết vẫn cuốc đất.
Cuốc đất cũng không phải là một loại biểu diễn, mà là một phần sinh hoạt.
Hai mươi năm sinh hoạt.
Y chậm rãi lật đất, làm cỏ, tưới nước, sau đó gom nông cụ lại, rửa tay.
Đôi tay "Kinh Long" đã từng chất như mỹ ngọc, ánh sáng thấu xương, hiện tại giống như lão nông, che kín vết chai, thô lệ khó coi, trong nếp nhăn có màu đen, giống như nước sơn kẹt lại, căn bản rửa không sạch.
Y chỉ yên lặng rửa, chà xát từng ngón tay, cuối cùng lấy một tấm khăn vải mới tinh, lau sạch tay mình.
Y chuyển tới một cái ghế trúc chân thấp, ngồi bên cạnh con chó đang buồn ngủ kia.
Ghế trúc là do y chặt trúc mang về, tự tay làm ra, bình thường có thể ngồi rửa đồ ăn, lột bắp ngô gì đó. Nếu muốn phơi nắng, thì chuyển cái ghế nằm từ trong phòng ra.
Con chó này đã rất lớn tuổi, làm gì cũng tốn sức, có thể nằm sấp tuyệt không đứng dậy, dù đứng lên "Trợ uy" cũng đã là liều mạng.
Y đưa tay sờ sờ đầu chó già. Chó già nhắm mắt lại, toét miệng, dường như thập phần hưởng thụ.
Cứ như vậy nhẹ nhàng sờ.
Thẳng đến bầy gà đã về chuồng, thẳng đến bóng đêm hạ xuống ... Chó già cũng ngừng thở, y mới dừng tay.
Du Khuyết cũng không buồn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận